Chuyển ngữ: MicSáng sớm hôm sau, lúc Ân Chi Dao còn đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị tin nhắn Trình Vọng đánh thức.
Nội dung ngắn gọn súc tích: “Tối nay đi xem phim, đi nhé.”
Ân Chi Dao lập tức từ trên giường trở mình bật dậy, vuốt vuốt mái tóc xõa tung, nháy mắt tỉnh cả ngủ.
“Đi!”
Sau khi gõ xong một chữ này, cô lại cảm thấy không ổn lắm, vì vậy xóa đi viết lại: “Xem phim gì ạ?”
Trình Vọng: “Không rõ nữa, đi rồi biết.”
<!–Ân Chi Dao: “Vậy cũng được.”
<!–
Trình Vọng: “Có điều, hôm nay em nhất định phải học thuộc bài khóa.”
Ể??
Tâm trạng vốn đang hào hứng phấn chấn của Ân Chi Dao nháy mắt tụt dốc không phanh.
Ân Chi Dao: “Phải học thuộc thì mới đi được ạ?”
Trình Vọng: “Mai là thứ hai rồi, còn không thuộc thì em tính ăn nói thế nào với giáo viên tiếng Anh.”
Ân Chi Dao: “Được…rồi.”
Trình Vọng: “Tranh thủ thời gian, tối anh kiểm tra.”
Ân Chi Dao đặt di động xuống, từ trên giường bò dậy, sau khi vội vàng rửa mặt thì cầm sách tiếng Anh ở trên ban công cục ta cục tác bắt đầu học thuộc.
Ông chú bà cô hàng xóm đứng ở trong vườn nghe thấy, sôi nổi khen cô—
“Vào Nhất Trung đúng là khác hẳn nhỉ.”
“Em ki tiến bộ đến thế này à.”
“Đáng để phấn đấu, tiếp tục kiên trì nhé.”
Ân Chi Dao vui rạo rực, thành thành thật thật học thuộc bài.
Không chỉ Anh văn, cô quyết tâm nhất định phải nâng cao thành tích cả các môn khác, thoát khỏi “danh hiệu vinh quang” nhất từ dưới đếm lên của khối.
Hết cả một buổi sáng, ăn cơm xong ngủ trưa cũng không màng, mãi tới chiều, cuối cùng cũng xem như có thể bập bà bập bẹ nhớ được toàn bộ bài khóa.
Ân Chi Dao lao về phòng như cơn gió, lôi từ trong tủ ra một đống quần áo, chọn lựa tỉ mỉ hồi lâu mới chọn được một chiếc váy màu xanh nhạt, thay đồ, sau đó lại cẩn thận chải đầu, quấn tóc lên, bên tai đeo hai chiếc khoen nhỏ.
“Anh trai thối, thấy em thế nào?” Ân Chi Dao đi tới sân nhà, đứng cạnh Tạ Uyên xoay một vòng: “Đẹp không?”
Tạ Uyên đánh giá cô một lượt, khinh bỉ nói: “Xem phim thôi mà, cần phải trang điểm ăn vận sao. Còn nữa, trời trở lạnh rồi, đừng có mặc váy.”
“Đâu có lạnh.”
“Vậy cũng không được, về lại cảm lạnh.”
Dưới sự kiên trì của Tạ Uyên, Ân Chi Dao chỉ có thể không cam lòng quay về phòng, thay sang quần tây và áo khoác dài tay.
Bảy giờ tối, Trình Vọng cưỡi xe đạp, dựa trên vị trí cụ thể Ân Chi Dao gửi cho anh, đi tới trước cổng ngõ Ngô Đồng.
Ân Chi Dao vẫn chưa xuống, Trình Vọng ở ngoài cổng chạm mặt Tạ Uyên.
“Kẻ thù” gặp nhau nhưng cũng không đến độ mắt long sòng sọc, Trình Vọng chủ động bắt chuyện, nói với Tạ Uyên: “Xin lỗi chuyện hôm trước, nếu sớm biết anh là anh trai của Ân Chi Dao, tôi sẽ không…”
Còn chưa dứt lời thì Tạ Uyên đã quay người, một tay níu cổ áo anh: “Bây giờ cậu biết rồi, tôi còn muốn đập cậu, có đánh trả không?”
Trình Vọng hạ tầm mắt, dừng trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Tạ Uyên nhưng vẻ mặt lại khá bình tĩnh, cười lạnh nói: “Ân Chi Dao nói anh là một ông anh hiền lành, xem ra có chỗ hiểu lầm rồi.”
Dù gì Tạ Uyên cũng không muốn ở trước cửa nhà tranh chấp với anh nên chỉ trầm giọng nói: “Em ki ki của tôi tuổi tác còn nhỏ, cậu tốt nhất đừng có mà suy nghĩ nhiều.”
Chuyện này quả thật oan uổng Trình Vọng quá, anh đối với Ân Chi Dao tuyệt đối không có tơ tưởng, nhưng một lời không hợp này của Tạ Uyên với giọng điệu tức giận cũng thực sự xúc phạm anh.
Anh khẽ nhếch môi cười ngả ngớn: “Coi như tôi có gì với cô ấy cũng không liên quan đến anh.”
Tạ Uyên nghe không lọt tai nhất chính là chuyện bất kỳ ai đùa giỡn Ân Chi Dao, đang định động thủ thì nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch từ trên lầu truyền xuống nên anh chỉ có thể nén giận, hung hăng liếc Trình Vọng một cái bén ngót.
Ân Chi Dao chạy tới khúc ngoặt cầu thang thì lập tức thả chậm bước chân, đoan trang thùy mị đi xuống.
Tạ Uyên thấy cô vẫn mặc váy, đang định trách cô thì lại nghe Trình Vọng nói: “Sao lại mặc ít như vậy, ngoài trời nổi gió, ngồi xe đạp sẽ càng lạnh hơn, quay về mặc áo khoác vào.”
Ân Chi Dao mặc váy vốn để anh ngắm, kết quả tên nhóc này lại y hệt ông anh thối, gặp cô thì phản ứng đầu tiên là cảm thấy cô ăn mặc phong phanh.
Ân Chi Dao có hơi thất vọng, lại có chút không cam tâm tình nguyện nhìn anh.
Trình Vọng đẩy cô, khẽ cười ấm áp: “Ngoan, nghe lời.”
Ân Chi Dao vốn không cách nào cự tuyệt yêu cầu dịu dàng này của anh, thế là lề rà lề rề đi thay quần dài.
Sau khi cô rời đi, Trình Vọng chỉnh sửa lại quần áo của mình, nói với Tạ Uyên: “Cô bạn nhỏ không muốn nhìn thấy chúng ta đánh nhau, cho nên hành động như mới rồi, tôi chỉ nhịn anh một lần, sẽ không có lần thứ hai.”
Đuôi mắt Tạ Uyên giật giật, trầm giọng nói: “Đưa em ấy về sớm chút.”
Dứt lời, xoay người đi về phía đầu ngõ.
Hơn mười phút sau, Ân Chi Dao thay quần dài và áo khoác, vội vàng xuống lầu: “Anh Trình Vọng, còn kịp giờ không?”
“Đi vẫn kịp.”
Sau khi chờ cô nhóc ngồi lên xe, anh đạp bàn đạp, lao ra ngoài như bay.
Trên đường tới rạp chiếu phim, Ân Chi Dao lắp ba lắp bắp trả bài khóa một lượt, sau đó nơm nớp hỏi: “Được chứ ạ?”
Trình Vọng đáp: “Miễn cưỡng cho qua, trước khi đi ngủ thì ôn thêm một lần.”
Ân Chi Dao cười ỉu xìu: “Anh yêu cầu còn gắt hơn giáo viên nữa.”
“Anh không yêu cầu nghiêm khắc với em một chút thì với thành tích này của em, đừng hi vọng đậu đại học.”
Ân Chi Dao hơi tự ti, sợ anh thấy mình không tốt, cắn cắn môi, không vui nói: “Em sẽ cố gắng đậu đại học, còn là đậu vào trường đại học của anh.”
Trình Vọng cười: “Em còn muốn đậu trường đại học của anh?”
Gió đêm lành lạnh lướt qua gương mặt hơi nóng của cô, cô níu góc áo nơi eo anh, khó chịu nói: “Không được sao?”
“Chúc em thành công.”
“Em sẽ làm được.”
……………..
Tới rạp chiếu phim, Ân Chi Dao mới biết đây vốn không phải là Trình Vọng hẹn riêng cô đi xem.
Trong rạp, một nhóm các anh và chị lớp trên đang cầm bắp rang và coca lạnh, đứng đợi Trình Vọng từ sớm.
Trong đó có chị gái mặc váy ca rô lần trước gặp trong thư viện, Ngô Băng Khiết.
Ân Chi Dao nhớ lại lần đó ở thư viện, Ngô Băng Khiết hẹn Trình Vọng cùng đi xem phim, thì ra…cô đang đi tới cuộc hẹn của chị ấy à.
Ân Chi Dao có chút thất vọng, có điều suy nghĩ một chút, anh có thể dẫn cô theo, so với đi một mình thì vẫn tốt hơn chứ.
Nghĩ đến đó, cô cũng bình thường trở lại.
Ngô Băng Khiết nhìn thấy Trình Vọng từ xa, trong mắt lấp lánh ánh sáng, ra sức vẫy tay với anh.
Thế nhưng khi trông thấy cái đuôi sau lưng anh thì ánh sáng ở đáy mắt liền biến mất, hơi thất vọng nói: “Lớp trưởng, cậu còn dẫn cả đàn em lớp dưới theo à.”
Trình Vọng xa cách đáp: “Em ấy là em gái hàng xóm nhà mình, ở trong nhà đọc sách cả ngày, dẫn ra ngoài cho thanh tỉnh đầu óc.”
Bên cạnh có mấy nữ sinh cùng lớp, nhìn thấy Ân Chi Dao thì đáy mắt đều toát lên chút hâm mộ.
Không thể làm bạn gái, vậy làm em gái cũng thật sự không tồi nhỉ, ngay cả đi xem phim cũng có thể dẫn theo cùng.
Ngô Băng Khiết có chút bất mãn nói: “Nhưng bọn mình không có mua vé cho em ấy, nếu bây giờ mua thì có thể sẽ không mua được ghế cạnh nhau đâu! Em có ngại ngồi một mình không?”
Ân Chi Dao nhìn Trình Vọng, lắc đầu.
Cô nghĩ được đi xem phim cùng Trình Vọng, ngồi một mình có là gì!
“Không sao, mình ngồi cùng em ấy.” Trình Vọng đi tới quầy bán vé, lần nữa mua hai chiếc vé gần nhau ở hàng sau.
Ngô Băng Khiết còn định nói gì đó nhưng thấy Trình Vọng đã mua vé xong nên cắn cắn răng, không kiên trì nữa.
Hiển nhiên là có tư tâm, kêu gọi nhiều bạn học thế này cùng đi xem phim cũng là vì sợ hẹn một mình Trình Vọng thì sẽ không hẹn được.
Nhưng lúc mua vé, Ngô Băng Khiết rất để tâm, cố ý mua hai vé ghế lẻ cạnh nhau trong góc.
Như vậy thì cô nàng có thể ngồi cạnh Trình Vọng rồi.
Nào ngờ Trình Vọng vậy mà lại dắt theo một “con ghẻ nhỏ” tới, kế đó khiến kế hoạch hoàn mỹ của cô nàng toàn bộ tiêu tùng.
Bây giờ một mình cô ngồi ở trong góc, cách xa các bạn cùng lớp xung quanh, vừa hối hận vừa xấu hổ.
Mặc dù đối với những chuyện khác Ân Chi Dao có chút chậm hiểu, nhưng liên quan đến Trình Vọng thì cô lại tai thính mắt tinh, thảo mộc giai binh.
(cỏ cây đều là binh lính, thần hồn nát thần tính)Thấy Ngô Băng Khiết ngồi một mình trong góc, cô áp sát bên tai Trình Vọng, nhỏ giọng nói: “Anh, chị nữ sinh đó thích anh.”
Trình Vọng nhướn mắt, thản nhiên liếc Ân Chi Dao một cái: “Ranh ma*.”
Nguyên văn: nhân tiểu quỷ đạ, thành ngữ TQ, ý chỉ người tuổi nhỏ nhưng thông minh lém lỉnh, lắm chủ ý. Bắt nguồn từ truyền thuyết dân gian, con người sau khi qua đời sẽ biến thành quỷ, mà người mất nếu tuổi càng nhỏ thì khi thành quỷ sẽ càng bá đạo “Thiệt mà.”
Dường như sợ Trình Vọng không nhận ra, Ân Chi Dao cố gắng thuyết phục anh: “Em có thể cảm giác được.”
“Ra em cái gì cũng biết.”
“Em sợ anh không biết, trúng chiêu thôi.”
Trình Vọng nghiêng người, để tầm mắt ngang với cô, nói: “Bây giờ hiểu rồi, vì sao lại kêu em cùng đi xem phim.”
Ân Chi Dao nhìn đôi mắt hoa đào đầy ý trêu ghẹo của anh hồi lâu, chợt tỉnh ngộ: “Anh….kêu em tới chắn hoa đào cho anh hả?”
Khóe môi Trình Vọng khẽ cong lên: “Thông minh.”
Ân Chi Dao quay đi, hơi tránh ra xa một chút, nặng nề “hừ” một tiếng: “Thì ra em là công cụ.”
Thấy Ân Chi Dao có chút không vui, Trình Vọng đứng dậy đi ra ngoài sảnh rạp phim. Năm phút sau, anh về lại chỗ ngồi, trong tay cầm một hộp bắp rang siêu lớn hương thơm ngạt ngào.
“Công cụ, mời em ăn bắp rang, xem như anh đền bù cho em.”
Ân Chi Dao ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trong không khí, định đưa tay ra bóc nhưng lại cảm thấy làm người không nên mất khí phách như vậy, thế nên nhịn không ăn.
“Có ai chưa từng ăn bắp rang chứ.”
“Không ăn thật hả.” Trình Vọng cầm hộp bắp rang để dưới mũi cô quơ quơ: “Không ăn anh đem cho mấy tên nhóc trong lớp kia.”
“Ế!” Ân Chi Dao kéo tay áo anh, cướp lấy hộp bắp rang.
Niệm tình anh mời cô xem phim, còn mua bắp rang, làm công cụ cho anh một lần vậy.
Ân Chi Dao nhai bắp rang vừa thơm vừa xốp, lại nhìn chị lớp trên Ngô Băng Khiết ngồi một mình trong góc, đúng lúc cô ấy quay đầu nhìn cô, trên mặt lộ vẻ ấm ức.
Mặc dù Ân Chi Dao không thích Ngô Băng Khiết, nhưng thấy chị ấy đáng thương như vậy thì không khỏi có chút bầu ơi thương lấy bí cùng.
Từng nghe Kiều Chính Dương nói các cô gái thích Trình Vọng căn bản đều sẽ đau lòng.
Anh sẽ không đặc biệt để ý hay bài xích bất kỳ nữ sinh nào, nhưng cảm giác lạnh lùng xa cách ấy lại là thái độ cự tuyệt dứt khoát mạnh mẽ nhất, càng khiến người ta đau đớn khó chấp nhận.
Ân Chi Dao ăn bắp rang, như có như không nghĩ tới tấm lòng của mấy cô gái…..rốt cuộc phim thế nào cũng không xem nổi.
Trong lòng tồn tại vài nghi vấn, muốn hỏi anh, có điều quay qua thấy Trình Vọng đang chăm chú nhìn lên màn hình, có vẻ xem rất nghiêm túc.
Ánh sáng màu lam phủ lên gương mặt anh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy bừng lên chùm tia sáng.
Ân Chi Dao nuốt nước miếng, không quấy rầy anh, bóc bắp rang tự mình nhóp nhép.
Đến khi hết phim, Trình Vọng và các bạn học cùng lớp tạm biệt, đẩy xe đạp ra chở Ân Chi Dao về nhà.
Lúc này đã là mười giờ đêm, không ít quán xá trên phố đều đã đóng cửa, người đi lại cũng không nhiều, gió đêm lành lạnh thổi trên mặt, ngược lại khá thoải mái.
Ngay phía trước có một cặp tình nhân đang ôm nhau dưới bóng cây, Ân Chi Dao bắt gặp họ thì mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi gằm đầu, vờ như không thấy.
Trình Vọng trái lại không chút phản ứng, nhàn nhã cất bước cứ như đang tản bộ trên phố.
“Trình Vọng, em có thể hỏi anh một chuyện không?” Ân Chi Dao thu hết dũng khí hỏi.
Trình Vọng nói: “Không thể.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em không lịch sự.” Anh lên giọng: “Nên gọi thế nào?”
Ân Chi Dao ngập ngừng, một lúc lâu sau, cuối cùng kêu rất khẽ: “Anh…Trình Vọng.”
Thật ra cô cũng muốn, nếu như có một ngày, có lẽ sẽ không gọi anh là anh trai nữa mà gọi thẳng tên anh – Trình Vọng, nếu vẫn có thể được anh đáp lại thì tốt quá rồi còn gì.
Dùng thân phận bình đẳng nhất, giọng điệu thân mật nhất…gọi tên anh.
Có điều, ngày này có lẽ xa xôi vĩnh viễn mãi chẳng tới đâu.
Thấy cô gái nhỏ im lặng, Trình Vọng hỏi: “Em muốn nói gì?”
“À, em tò mò muốn hỏi thử anh, các bạn học trong lớp anh, nữ sinh giống chị Ngô Băng Khiết nhiều lắm ạ?”
Câu hỏi này không đầu không đuôi, Trình Vọng cũng không biết nên trả lời thế nào: “Em nói cụ thể chút.”
“Chính là……nữ sinh giống như chị ấy có cảm tình đối với anh, đông không ạ?”
Trình Vọng miễn cưỡng nói: “Không rõ lắm, người ta thích anh cũng đâu có cho anh biết.”
“Anh không cảm nhận được à.”
“Người khác sao mà biết được.” Trình Vọng cúi đầu liếc cô nhóc: “Nhưng anh cảm giác được em rất khác.”
Ân Chi Dao giật nảy mình: “Em có gì đâu chứ! Anh…anh đừng có tự mình đa tình, nghĩ bậy nghĩ bạ!”
“Ranh con này, thành tích bét nhè nhưng nhắc tới mới chuyện yêu đương thì rất hào hứng.” Trình Vọng bày ra dáng vẻ của một anh trai tiêu chuẩn, nghiêm khắc phê bình: “Nếu một ngày nào đó để anh tóm được em yêu sớm thì sẽ không tha cho em.”
Lưng Ân Chi Dao toát mồ hôi lạnh vì lời anh nói, nào ngờ suy nghĩ của anh lại chệch hướng như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Không cho em yêu sớm, vậy anh cũng nên tự mình làm gương!” Ân Chi Dao không khách khí đáp trả: “Anh cũng không được yêu sớm!”
Trình Vọng cười: “Anh trai tròn mười tám rồi, không gọi là yêu sớm.”
Trông thấy bộ dạng anh nói năng đúng lý hợp tình như thế, nội tâm Ân Chi Dao lại trở nên hoảng hốt: “Thế cũng không được!”
“Vì sao không được?”
“Anh lớp mười hai, phải thi đại học, anh nên lấy việc học hành làm trọng!”
“Anh đã vì việc học và mấy thứ rối rắm kia mà vứt bỏ điều mình rất yêu thích rồi.”
Trình Vọng quay người lên xe đạp, nói với Ân Chi Dao: “Nếu thật sự gặp được cô gái mình thích, anh tuyệt đối không buông tay.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh mà quyết đoán này của anh, tim Ân Chi Dao bỗng trở nên trống rỗng.
Có thể trở thành người con gái anh thích là chuyện hạnh phúc biết nhường nào.
Thậm chí cô đã vẽ lên trong đầu dáng vẻ anh khi yêu đương, chỉ là vai nữ chính…khẳng định không phải cô.
Nội tâm bắt đầu trở nên chua sót, thậm chí có chút tủi thân.
“Lên xe, anh chở em về.”
Cô muốn ở một mình một lúc để liếm láp vết thương, vì vậy nói: “Không cần, em…em tự về được.”
Dứt lời, Ân Chi Dao liền cúi đầu, bước chân vội vàng đi về phía trước.
Gió vừa thổi qua thì mắt liền đỏ.
Trình Vọng cưỡi xe đạp đuổi theo, nhíu mày nói: “Tiểu quỷ, em lại nổi cơn gì vậy.”
“Em không có.”
“Lên xe.”
Cô nhẹ cắn môi dưới, cố chấp lắc đầu: “Không.”
Thấy bộ dạng cô nhóc dầu muối không vào thì Trình Vọng có chút nổi nóng: “Có phải anh chiều em quá rồi không? Khi khổng khi không…em lại như vậy, sau này anh không dắt em ra ngoài chơi nữa.”
Ân Chi Dao cúi đầu, không hề lên tiếng.
“Mau lên xe, đừng làm mất thời gian.”
Cô vẫn lắc đầu như cũ, hết sức ngoan cố.
“Mặc kệ em.” Trình Vọng nổi giận thật, cưỡi xe đạp rời đi nhanh như gió: “Ông đây mặc kệ em.”
Ân Chi Dao hít vào thật sâu, xoa dịu vết thương đang cuồn cuộn trong ngực.
Hít phải luồng khí lạnh, mắt cũng bắt đầu cay xè, cô ngồi phịch xuống, ho liền mấy tiếng.
Trình Vọng nghe thấy âm thanh của cô, cuối cùng vẫn không nhịn được liền thắng xe, quay đầu lại nhìn.
Cô nhóc cô đơn lẻ loi ngồi bên lề đường, mắt đỏ ửng, đáng thương tội nghiệp như nai con bị thương, gương mặt trắng nõn nổi lên tơ máu đỏ rực.
Cuối cùng Trình Vọng vẫn thỏa hiệp, chạy tới gọi cô: “Em gái, đừng quậy nữa, mau lên xe.”
Ân Chi Dao không chịu nổi dáng vẻ anh dịu dàng như vậy, cũng hối hận vì thái độ vừa rồi của mình, vì thế lót tót lên xe, ngoan ngoãn ngồi ở yên sau.
Trình Vọng xoay người lấy tay áo lau nước mắt cho cô, dùng ngữ điệu bình thường như mọi khi nói: “Sau này em ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận anh, biết chưa.”
“Em xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.”
“Vậy sau này anh vẫn dẫn em đi chơi chứ?”
Trình Vọng bật cười, chuyển xe qua làn đường dành cho xe đạp: “Để xem biểu hiện của em đã.”
Ân Chi Dao chậm chạp gật đầu, lại hỏi anh: “Thế…em có thể lại hỏi anh một câu cuối cùng được không?”
“Em hỏi nhiều thật.”
“Câu cuối.”
“Hỏi mau.”
Cô véo hông mình, mang theo hi vọng hỏi: “Cô gái mà anh thích ấy, trông thế nào vậy ạ?”
Trình Vọng nói nhanh như chớp: “Chưa từng nghĩ qua.”
“Vậy giờ anh suy nghĩ một chút đi.”
Trình Vọng dừng mấy phút, vậy mà thành thật nghĩ ngợi vấn đề này: “Em cũng thấy đó, tính tình anh không tốt lắm.”
“Ừm?”
“Đại khái cô ấy là một người…có thể khiến anh cam tâm tình nguyện.”