Chuyển ngữ: MicTrình Vọng thuận lợi nhận được thư thông báo trúng tuyển vào khoa máy tính đại học Bắc Thành.
Bắc Thành là trường đại học xuất sắc trong nước, hơn nữa về mặt khoa học kỹ thuật thì càng thuộc top quốc tế.
Nghỉ hè chỉ vừa bắt đầu, thậm chí ngay vào lúc nhóm Kiều Chính Dương Đỗ Gia Dĩnh lên kế hoạch đi du lịch thì Trình Vọng đã lên máy bay tới Bắc Thành.
Anh đi Bắc Thành không chỉ vì tới quan sát trường học. Bắc Thành là trụ sở kinh doanh chủ chốt của Trình gia, đây cũng là ý muốn của ông cụ Trình.
Hi vọng Đông Sơn tái khởi mong manh tựa như vì sao le lói trong trời đêm giá rét, nhưng bất luận thế nào, Trình Vọng đều phải gánh vác.
Ân Chi Dao biết, anh rời đi chính là thật sự trở thành người trưởng thành, sẽ không còn là chàng thiếu niên dầm mình ướt sũng trong cơn mưa như trút vào lần đầu tiên gặp mặt.
Trong suốt hai tháng kể từ khi anh rời đi, Ân Chi Dao nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tận dụng toàn bộ tài liệu học hè mà Trình Vọng để lại cho cô, liều mạng cố gắng.
Mặc dù biết rằng con đường đậu vào đại học Bắc Thành trở ngại trùng trùng, tràn đầy gian nan khổ cực, nhưng đích đến cuối con đường kia chính là tia sáng rực rỡ nhất trong lòng cô.
Bất kể thế nào, cô cũng muốn thử sức.
Học kỳ hai năm mười một, Dụ Bạch thu hết dũng khí, dưới sự cổ vũ của Ân Chi Dao, thêm wechat của Tạ Uyên.
Không ngờ rằng mới nói thêm vài câu, trà ngôn trà ngữ gì gì còn chưa kịp triển khai thì đã thảm thương bị Tạ Uyên cự tuyệt—
“Em rất tốt, vẫn còn nhỏ, chúng ta không hợp.”
Dụ Bạch ngược lại không quá khó chịu, từ sớm cô đã biết kết quả sẽ như vậy.
Ân Chi Dao cười ha ha nói: “Ông anh mình sẽ không yêu đương với tri kỷ của mình đâu, có câu thỏ không ăn cỏ gần hang, sao anh ấy có thể động tới người bên cạnh mình chứ.”
“Nói vậy thì con thuyền tình bạn giữa chúng ta liệu có phải sắp lật rồi không?”
“Mình từng cho rằng quan hệ giữa chúng ta rất plastic, nhưng không ngờ lại plastic đến thế, tạm biệt.”
Dụ Bạch nhoài người ra bàn, ỉu xìu nói: “Ngay cả bạch liên hoa
(sen trắng) Hứa Nhã Đồng còn yêu đương rồi, mình cũng muốn mà, oa.”
Ân Chi Dao đột ngột nhìn về phía cô nàng, suýt nữa thì cho rằng tai mình nghe nhầm: “Hứa Nhã Đồng? Thật hay giả vậy.”
“Mình là bạn cùng bàn của cậu ấy, lý nào mình lại không biết?” Dụ Bạch nói: “Chí ít là khi học kỳ mới bắt đầu, cũng gần nửa năm rồi.”
Ân Chi Dao kích động: “Chuyện lớn như vậy sao cậu không nói với mình?”
“Sao lại quan tâm cậu ta vậy?” Dụ Bạch đưa tay sờ trán Ân Chi Dao: “Không ấm đầu chứ?”
Ân Chi Dao đương nhiên không quan tâm chuyện Hứa Nhã Đồng, nhưng cô ấy là người được xem là đính hôn từ bé với Trình Vọng, cũng không biết rốt cuộc là chuyện thế nào nữa.
“Sao cậu biết cậu ấy có bạn trai? Cậu đọc được à?”
“Mình không đọc, có điều mình cùng bàn với cậu ấy, ngày ngày lên lớp, cậu ấy đều ôm điện thoại trò chuyện, hơn nữa có đôi khi còn nhìn màn hình điện thoại cười ngây ngô, không phải yêu đương thì là gì chứ.”
“Vậy á?”
“Hơn nữa, cậu không phát hiện sao, thành tích của cậu ấy tụt xuống rất nhiều, trước đây luôn ngang bằng với mình, nhưng kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, cậu ấy nằm ngoài top hai mươi.”
Ân Chi Dao hiển nhiên rất ngạc nhiên, chớp chớp mắt: “Vậy không phải là xấp xỉ bằng mình à?”
“Chán kinh, mình hoài nghi liệu cậu có phải học cùng lớp với mình không đấy, đến chuyện này cũng không biết, Miss Trương đã mời cậu ấy tới văn phòng “uống trà” mấy lần rồi đó.”
Kể từ khi lên lớp mười một, ngày ngày Ân Chi Dao đều thức khuya dậy sớm học hành, toàn bộ tâm trí đều dồn hết vào chuyện của bản thân, ngay cả chỗ của anh trai thối cũng rất ít khi tới, thật sự không hề chú ý đến thành tích bị tuột dốc của Hứa Nhã Đồng.
“Cậu ấy yêu đương với ai?”
“Chuyện này sao mình biết.” Dụ Bạch duỗi thắt lưng mỏi nhừ, rầu rĩ: “Không quan tâm, cũng không muốn biết.”
“Cậu có từng đụng mặt ở trường không?”
“Không có, quan sát tần suất cậu ấy dùng điện thoại thì hơn phân nửa đều là yêu đương qua mạng.”
Nghe tới hai chữ “qua mạng”, trong lòng Ân Chi Dao liền hiện lên một suy nghĩ không mấy tốt: “Không phải là yêu xa đấy chứ?”
Dụ Bạch nhìn dáng vẻ thấp tha thấp thỏm của Ân Chi Dao, ngay cả bài tập cũng không làm, liền mỉm cười, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Ân Chi Dao: “Lo lắng cậu ấy đang yêu đương với anh Trình Vọng của cậu à?”
Ân Chi Dao bị nói trúng tâm tư liền vội vã cầm bút, nhanh chóng tính toán theo công thức: “Bọn mình đâu có nói vậy!”
“Muốn biết thì tự mình đi hỏi đi.”
“Mình đâu có thân với Hứa Nhã Đồng, làm sao mà hỏi.”
“Mình bảo cậu hỏi Trình Vọng, cậu với anh ấy không phải thường liên lạc à?”
Nhắc tới liên lạc với Trình Vọng, lúc anh vừa đi thì họ ngày ngày đều gửi tin nhắn hỏi thăm. Có điều qua một thời gian, liên lạc càng ngày càng ít, có khi mấy ngày một lần, có khi nhiều ngày cũng chẳng có.
Ân Chi Dao biết anh bận, rất rất bận, cho nên không muốn làm phiền anh quá, thậm chí có lúc có câu hỏi cần được giải thích cũng không tìm anh, trên lớp nhiều bạn có thành tích tốt như vậy, cô không muốn lãng phí thời gian của anh.
Cho nên tới bây giờ, hai người cũng đã gần nửa tháng rồi không liên lạc.
Có khi thích một người thì sẽ thật sự vô cùng thận trọng, cũng vô cùng nhún nhường dè dặt, sợ chỉ quấy rầy một chút thôi cũng sẽ gây rắc rối cho người ấy.
Ân Chi Dao vốn cho rằng cảm giác của mình đối với anh theo thời gian trôi qua sẽ dần dần nhạt phai, nhưng nghe được tin Hứa Nhã Đồng yêu đương thì cô lại bắt đầu lo lắng bất an.
Loại cảm giác này không những không phai dần, ngược lại được thời gian ấp ủ, càng lúc càng nồng, cho nên vừa chạm đến liền sâu hoắm.
Dụ Bạch nằm bò trên bàn, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay cô, thúc giục: “Gọi đi! Chần chừ gì nữa?”
Trong lòng Ân Chi Dao muốn gọi nhưng vẫn không có can đảm, do dự nói: “Gọi rồi biết nói gì đây.”
“Hỏi cái cậu muốn hỏi nhất thôi.”
Dụ Bạch lấy tay mình làm điện thoại, giả giọng nói: “A, anh Trình Vọng, dạo này sao rồi, ăn uống được không, ngủ ngon chứ, yêu rồi sao? Tóm lại, dùng cách nói chuyện bình thường nhất giữa hai người để nhắc tới vấn đề cậu muốn hỏi nhất.”
Ân Chi Dao cảm thấy việc này hình như có thể thực hiện được, thế nên liền bấm số. Có điều điện thoại vang lên một tiếng thì cô liền lập tức tắt máy: “Không được không được, nếu Hứa Nhã Đồng thật sự tốt đẹp với anh ấy thì mình chắc chắn ngu người.”
“Ngu người gì chứ.” Dụ Bạch nói: “Nếu anh ấy thật sự yêu rồi thì cậu cúp máy, sau đó kéo vào blacklist, quên anh ấy đi, sau này không gặp lại nữa.”
Ân Chi Dao nhíu mày, ngập ngừng: “Thật vậy sao?”
“Không thì thế nào?”
“Mình không thể phản đối hai người họ à?”
Bản thân Dụ Bạch bị thất tình nên nhất quyết cũng muốn đâm chọt Ân Chi Dao một phát, thong thả ngâm lời thoại trong “Đại thoại tây du” “Người ta trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, còn tới lượt yêu tinh nhà ngươi phản đối sao?”
Ân Chi Dao ngẫm nghĩ, nhưng thật ra là đang đau lòng cho chính mình, im lặng cầm bút lên, tiếp tục làm bài.
Dụ Bạch dùng lực vỗ vỗ lưng cô, Ân Chi Dao “Ui” lên một tiếng: “Làm gì vậy!”
“Cái gì cũng chưa hỏi rõ mà mắt đã đỏ hết lên rồi, có ngốc không vậy.”
“Được rồi, mình gọi là được chứ gì.”
Bấm điện thoại, Dụ Bạch căng thẳng áp tai nghe ngóng. Lúc điện thoại được kết nối thế nhưng lại truyền tới âm thanh oang oang của Kiều Chính Dương: “Con nhóc xấu xa vậy mà lại gọi điện cho tao, có việc gì?”
Vừa nghe thấy là Kiều Chính Dương, Dụ Bạch nháy mắt liền cụt hứng, hướng về phía Ân Chi Dao làm khẩu hình: “Đồ gan thỏ.”
Ân Chi Dao thừa nhận chính mình nhát gan. Trên phương diện tình cảm của Trình Vọng, cô chính là nhát đến không bạn không bè.
“Tôi muốn hỏi xem ông lão như anh dạo này khỏe không?”
“Haha, làm phiền mày còn nhớ tới người anh này, ăn ngon ngủ khỏe, tao còn có hẹn tụ tập với bạn ở đây, không có gì thì cúp.”
“Đừng!” Ân Chi Dao vội gọi anh lại, chột dạ nói: “Tôi….hỏi thăm anh chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Không phải anh cũng ở Bắc Thành à, dạo gần đây có gặp Trình Vọng không?”
“Mày hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi…nhớ ra thì thuận tiện hỏi thôi, anh già dạo gần đây mạnh khỏe? Ăn ngon chứ? Ngủ ngon không? Có đối tượng rồi sao?”
Kiều Chính Dương nghe thế thì sửng sốt hết mấy giây, sau đó hướng về Trình Vọng đang ở bên cạnh: “Trình ca, Ân Chi Dao bảo mình hỏi cậu, anh già có đối tượng rồi sao?”
Ân Chi Dao:????
“Tao và Vọng ca của mày đang cùng nhau xiên que, mày tự hỏi đi.”
“Đừng đừng đừng, không không không không không, tôi cúp đây!”
Còn chưa dứt lời thì âm thanh dịu dàng từ tính quen thuộc trong ký ức kia đã vang lên—
“Tiểu quỷ, lâu rồi không gặp.”
Tai Ân Chi Dao như bị tắc nghẽn hết ba giây, suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng: “Anh…Trình Vọng.”
“Gọi cho Kiều Chính Dương dò hỏi anh có đang yêu hay không?”
“Em chỉ là….” Ân Chi Dao quay đầu nhìn Dụ Bạch, Dụ Bạch vội tạo khẩu hình: “Hỏi đi!”
Ân Chi Dao rầu rĩ nói: “Em chỉ là hỏi thăm người già neo đơn chút thôi.”
Dụ Bạch gục!
“Tiểu quỷ, là bài tập quá ít hay là học hành quá nhàm chán?” Câu này Trình Vọng thốt ra có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Thật mà, anh Trình Vọng, anh cũng già rồi đâu còn nhỏ, là thời điểm tìm một nửa kia của cuộc đời, không có gì thì xã giao nhiều một chút, nếu anh tìm được rồi, em sẽ chân thành chúc phúc cho anh. Nếu anh chưa tìm được thì hỏi nhóm các anh xem thử có chị em gái gì không giới thiệu cho anh, anh thật sự quá tội nghiệp rồi, cúp máy đây!”
Ngắt máy, Ân Chi Dao ôm đầu đập lên bàn, muốn chết cho rồi.
Dụ Bạch nhếch nhếch môi: “Xin hỏi lúc cuối cậu nói bậy bạ gì đó?”
Ân Chi Dao đau khổ nhắm mắt, lấy sách ụp lên đầu: “Chắc chắn anh ấy cho rằng mình học đến úng não luôn rồi.”
…………
Kiều Chính Dương thấy Trình Vọng không có bất kỳ phản ứng gì thì liền hỏi: “Nó nói gì thế?”
“Nói mình già rồi không còn nhỏ nữa, giục mình yêu đi.” Trình Vọng đưa trả điện thoại cho Kiều Chính Dương.
“Hả? Gọi một cú điện thoại chẳng đâu vào đâu là vì chuyện này?”
Trình Vọng thật sự gật đầu, nói với anh chàng: “Còn nói nếu tìm không được bạn gái thì bảo mình hỏi thử cậu xem có chị em gái gì không, giới thiệu cho mình.”
Kiều Chính Dương còn thật sự suy nghĩ: “Nhắc tới thì mình quả thực có một đứa, tiếc là học tới úng não luôn rồi, không xứng với cậu.”
Khoảng thời gian đó, Ân Chi Dao quả nhiên bắt đầu để ý Hứa Nhã Đồng.
Như Dụ Bạch nói, Hứa Nhã Đồng chắc chắn là đang yêu. Khoan nói tới việc cô ấy thường xuyên nhìn điện thoại cười ngốc nghếch, thậm chí có một lần, lúc đang lấy nước, cô ấy dường như nghĩ tới việc gì, lơ đễnh thất thần, kết quả là bị phỏng tay.
Cốc rơi xuống đất, cô ấy đau đến hét lên kinh hãi một tiếng.
Ân Chi Dao tình cờ ngang qua, nhanh chóng kéo cô ấy tới bệ nước, mở nước lạnh ào ào xả lên mu bàn tay.
Hứa Nhã Đồng ngượng ngùng liếc nhìn Ân Chi Dao, ngữ khí không tốt nói: “Bỏ đi, Trình Vọng tặng cho cậu, mình mới không lạ lẫm gì.”
Ân Chi Dao nghe thấy lời này thì ngạc nhiên, lập tức giải thích: “Mình và anh ấy không có gì, mặc dù anh ấy không thích cậu nhưng cũng đâu có thích mình.”
Hứa Nhã Đồng liếc cô một cái, nói: “Lời cậu nói đáng ghét thật.”
Ân Chi Dao nghĩ nghĩ, “Có thể, lời thật mất lòng.”
“Không sao, trước đây mắt mình không tốt, cảm thấy thành tích anh ấy tốt, gương mặt cũng đẹp, ở nhà lại nghe ba mình khen anh ấy đủ điều cho nên mới bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, thích một người căn bản không hề thích mình.”
Hứa Nhã Đồng nhún nhún vai, tiếp tục nói: “Bông hoa cao lãnh như vậy, ai thích thì thích đi, mình không muốn gánh nỗi khổ đó.”
Ân Chi Dao nhìn Hứa Nhã Đồng, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng đồng thời lại âm thầm thở phào. Không tồn tại quan hệ “tình địch” tưởng tượng kia, cô nhìn Hứa Nhã Đồng cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, cảm thấy cô ấy là một cô gái rất đơn thuần.
“Có phải cậu….đang yêu không?” Cô thầm thì hỏi.
Hứa Nhã Đồng cảnh giác liếc nhìn Ân Chi Dao: “Ai nói với cậu?”
“Còn cần nói sao?” Ân Chi Dao chỉ vào mắt mình: “Ai cũng đều nhìn ra được.”
Hứa Nhã Đồng có chút hoảng hốt: “Bao nhiêu người nhận ra?”
“Chuyện đó mình không biết.” Ân Chi Dao đáp: “Cậu thể hiện quá rõ ràng.”
Nam Thành Nhất trung cấm tuyệt chuyện yêu đương, thế nên Hứa Nhã Đồng rất sợ bị chủ nhiệm lớp biết được, báo với phụ huynh, vậy cô ấy chắc chắn xong đời.
“Làm sao bây giờ?” Cô ấy gấp đến độ mắt cũng đỏ hết cả lên: “Không thể để ba mẹ mình biết được!”
“Vậy cậu không thể cứ tiếp tục như thế này.” Ân Chi Dao hướng dẫn: “Trước tiên, đừng nghịch điện thoại trên lớp; kế đó, không thể tiếp tục để rớt hạng….”
Hứa Nhã Đồng suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, mình sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn cậu.”
Thật ra hồi mới vào cấp ba, Ân Chi Dao cũng giống vậy, thiếu điều viết luôn hai chữ “phản nghịch” lên mặt, sau đó vẫn là Trình Vọng dẫn dắt cô, cho dù không muốn làm một đứa trẻ ngoan nhưng cũng không muốn trở thành một đứa trẻ hư quá rõ rệt.
Tiết thanh minh, trời lất phất mưa, Tô Văn Nhuế lái xe chở Ân Chi Dao đi viếng mộ ba cô.
Nghĩa trang nằm ở ngoại ô, không khí ẩm ướt, xung quanh bốn bề hoang vu vắng vẻ.
Ân Chi Dao ôm bó hoa cúc, bước trên bậc thềm trắng, ngước mắt liền trông thấy Tạ Uyên mặc áo khoác đen yên lặng đứng trước mộ phần của ba, không biết anh đã đứng đó bao lâu, bóng dáng tiêu điều lặng lẽ.
“Anh thối, anh cũng tới thăm ba à?”
Tạ Uyên nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn cô, hàng mày nghiêm nghị lúc này mới hơi thả lỏng: “Ừm.”
Kế đó, anh ngước lên trông thấy Tô Văn Nhuế thì lễ phép cất tiếng chào. Tô Văn Nhuế thờ ơ đáp lại, từ đầu đến cuối không hề nhìn anh.
Ân Chi Dao và Tạ Uyên cùng nhau bái tế ba, Tạ Uyên hỏi thăm rất nhiều chuyện liên quan tới việc học hành cũng như sinh hoạt của cô.
Ân Chi Dao phát hiện Tạ Uyên hình như hơi khác trước đây, anh mang giày mới, ngay cả quần áo cũng mới, trông rất ra dáng, siêu ngầu.
“Anh, gần đây đẹp trai lên nhỉ.”
Tạ Uyên quay lại, khóe môi nở nụ cười: “Anh em khi nào không đẹp trai.”
“Ọe, tự luyến.”
“Có thời gian sẽ đến trường thăm em.”
“Anh lần nào cũng nói vậy, nhưng càng lúc càng ít xuất hiện.”
Trước khi rời đi, Tạ Uyên vẫn như trước đây xoa đầu cô, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Bất kỳ lúc nào cũng phải nhớ rằng, anh đối với em thật lòng.”
Ân Chi Dao ngơ ngác gật đầu.
………..
Chờ sau khi anh đi rồi, Tô Văn Nhuế mới khoanh tay nói: “Tình cảm của con và nó tốt vậy, không hề để bụng chút nào cái chết của ba con là vì nó sao?”
“Ba ra ngoài tìm anh ấy là ngoài ý muốn, đã là việc ngoài ý muốn thì không liên quan gì đến anh ấy.”
Ân Chi Dao cúi đầu, nhìn di ảnh ba mình, nói: “Không có anh trai thối, con đã bỏ học từ sớm rồi.”
Năm đó, ba cô dẫn Tạ Uyên về nhà, Tạ Uyên khi ấy người đầy oán hận, thường xuyên nửa đêm chạy ra ngoài, không biết là lêu lổng ở đâu.
Lúc ba cô nửa đêm khuya khoắt tìm anh, trong con hẻm vắng bị một tên côn đồ từng ngồi tù đâm một dao mà qua đời.
Sau chuyện này, Tạ Uyên trong một đêm liền không còn dáng vẻ của chàng thiếu niên.
Có lẽ vì áy náy, anh gánh lấy trách nhiệm chăm sóc Ân Chi Dao, hơn nữa còn thôi học. Trong khoảng thời gian hai năm, anh em hai người nương tựa vào nhau mà sống, anh không để bất kỳ ai bắt nạt cô.
Tô Văn Nhuế không thể nói gì, dù sao, hai năm đó chính là hoàn toàn do một mình Tạ Uyên gánh vác trên vai những sóng gió bấp bênh của một gia đình.
Mà người làm mẹ như bà, bởi vì ích kỷ cá nhân đã không đón con gái mình về trước, cho nên bà không có tư cách phê bình Tạ Uyên.