Cuồng Vọng

Chương 39

Chuyển ngữ: Mic

Tối đó, Ân Chi Dao mơ thấy ba mình.

Đã một khoảng thời gian rất lâu rồi cô không hề mơ thấy Ân Tấn Trạch, khung cảnh trong mơ là khi còn nhỏ, Ân Tấn Trạch nghiêm khắc dạy dỗ khi cô làm sai.

Trong ấn tượng của Ân Chi Dao, ba cô luôn là một người vô cùng nguyên tắc, chuyện đúng là đúng, sai là sai, phân biệt hết sức rõ ràng.

Ân Chi Dao từ bé đã rất sợ Ân Tấn Trạch, hiếm khi thân thiết với ông, càng chưa bao giờ làm nũng trước mặt ông.

Mặc dù vậy nhưng Ân Chi Dao biết, ba thương cô còn hơn mạng sống của ông.

Đó cũng là vì sao sau này khi thụ lý vụ án của Hứa Nhã Đồng, ông lại có suy nghĩ chủ quan lớn đến thế.

Vì Hứa Nhã Đồng và con gái ông cùng tuổi, Ân Tấn Trạch không dám tưởng tượng nếu như chuyện này xảy ra với con gái mình thì ông sẽ làm ra hành động thế nào nữa.

Cho nên đối với đối tượng tình nghi Tạ Đồng Tương, khó trách ông sẽ biểu hiện ra thái độ có phần cực đoan.

Đây là sai lầm lớn nhất của ông.

Ân Chi Dao từ trong mơ tỉnh dậy, nhìn tia nắng ban mai màu đỏ cam nửa mờ nửa tỏ phía chân trời.

Cô cảm thấy giấc mộng tối qua có lẽ mơ hồ ẩn chứa câu trả lời của ba gửi cho cô.

Cũng có thể, ông càng hi vọng cô làm việc nên làm.

Bản ghi âm lời khai của Hứa Nhã Đồng cùng với quá trình vụ án năm đó của Tạ Đồng Tương được Ân Chi Dao đăng rõ đầu đuôi ngọn nguồn trên mạng.

Weibo của cô chỉ có mấy chục fan, đều là những tài khoản “cương thi”*, Ân Chi Dao không hề nghĩ nó có thể gây ra sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

*Không hoạt động, không tương tác

Nhưng bất kể có bao nhiêu người đọc, cô đều muốn nói ra chuyện này.

Chứ không phải xuôi theo đương sự đã mất, chân tướng vĩnh viễn bị chôn vùi.

……..

Audio kết hợp với chữ trên màn hình đăng được hai ngày, số người đọc bất quá hơn trăm, không một bình luận.

Thời gian đó, không phải Ân Chi Dao chưa từng hối hận hay rối rắm.

Tất cả chuyện này….so với việc để Tạ Uyên được giảm hình phạt thật sự đáng giá sao.

Thế nhưng vào buổi sáng ngày thứ ba, weibo của Ân Chi Dao được một tài khoản đại V trên mạng chuyển phát (repost/share), kèm thêm vài câu “quạt lửa” kích thích.

Chỉ trong thời gian nửa ngày, chuyện này đã sục sôi trên mạng.

Bởi vì đề cập đến việc giáo viên tự sát nhiều năm trước nên đả động đến tinh thần đạo đức của cư dân mạng.

Tựa như giọt nước rơi vào chảo dầu, tức thì bùng nổ.

Sau khi lên hot search mấy đợt, sự việc hoàn toàn trở nên ầm ĩ, mỗi một bình luận nóng đều có hơn ngàn comment.

Có người lý tính bình luận, cho rằng đây là một bi kịch từ đầu đến cuối.

Tương tự, có không ít cư dân mạng không lý tính, bao gồm cả những người góp lửa chửi mắng cha con Tạ Đồng Tương lúc trước hiện giờ cũng quay mũi giáo phản chiến, bắt đầu dùng những lời lẽ tương tự công kích Hứa Nhã Đồng—

“Không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy!”

“Tôi thật sự ghê tởm việc làm của đứa con gái này.”

“Nghe nói là phú nhị đại, là một bạch liên hoa thanh cao trong trường.”

“Tôi từng là học sinh của thầy Tạ, thầy là người chính trực lại rất có trách nhiệm, đối với học sinh còn tốt hơn con ruột của mình. Đến tận bây giờ tôi vẫn không tin thầy sẽ làm ra loại chuyện như thế, khó chịu quá.”

“Con khốn! Đền mạng cho thầy Tạ!”

“Vu khống chắc chắn phải chết!”

……….

Hiển nhiên, Hứa gia cũng hao tốn rất nhiều vốn liếng để dập hot search, mua thủy quân…

Nhưng bất luận họ nỗ lực dập thế nào, vẫn liên tiếp xuất hiện tài khoản repost lại.

Rất nhanh liền có ký giả liên lạc với ba mẹ Hứa gia, phỏng vấn họ một cách chi tiết về chân tướng sự việc năm đó, bao gồm cả việc Hứa Nhã Đồng vu khống rốt cuộc có phải thật không cùng với vấn đề ba mẹ Hứa liệu có biết việc này.

Ba mẹ Hứa gia một mực phủ nhận vụ việc, chỉ nói Hứa Nhã Đồng dưới sự bức ép của tội phạm mới nói ra mấy lời như thế.

Cho nên đoạn ghi âm không thể làm chứng, chứng minh có lẽ cô ấy đã vu khống.

Nhưng câu trả lời của ba mẹ Hứa gia cũng không thể phục chúng. Trong audio, mặc dù Hứa Nhã Đồng khai thật dưới tình huống hoảng sợ cực độ nhưng cô ấy lại kể rõ nguyên nhân hậu quả của lời bịa đặt năm đó, đến cả tâm tình thời điểm ấy cũng nói ra, nếu như không phải thật sự từng trải qua thì tuyệt đối không thể thốt ra lời lẽ từ tận đáy lòng như vậy.

Thái độ có chết cũng không nhận của ba mẹ Hứa gia hoàn toàn chọc điên cư dân mạng.

Vì vậy sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, không chỉ blogger mà ngay cả một vài đại V có lực ảnh hưởng siêu siêu lớn cũng bắt đầu quan tâm chuyện này.

Sau đó, cảnh sát cuối cùng điều tra lại vụ án.

Mặc dù đoạn ghi âm không thể làm bằng chứng, hơn nữa Hứa gia cũng nhất nhất ngậm chặt miệng, không chút lỡ lời.

Nhưng người năm đó chỉ khống Tạ Đồng Tương cũng không phải chỉ một mình Hứa Nhã Đồng mà còn có mấy cô gái chơi thân với Hứa Nhã Đồng.

Họ thấy tình hình trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, áp lực tâm lý cực lớn, cho nên cảnh sát còn chưa triển khai điều tra thì chính bản thân họ đã tự nói ra một hai rõ ràng.

Tạ Đồng Tương không xâm phạm nữ sinh, là Hứa Nhã Đồng ép họ cùng nhau vu khống Tạ Đồng Tương. Bởi vì thầy Tạ phê bình Hứa Nhã Đồng nên cô ấy ghét thầy vô cùng, cho nên muốn dùng cách này để thầy ấy “hết tiết”.

Vì Hứa Nhã Đồng bình thường rất có lực hiệu triệu trong đám nữ sinh, nếu như không làm theo lời cô ấy thì cô ấy sẽ kết hợp với những nữ sinh khác cô lập người đó.

Nhưng họ tuyệt đối không ngờ rằng sự việc lại ầm ĩ đến nghiêm trọng như vậy, thậm chí cuối cùng còn xôn xao đến độ lấy đi mạng người.

Sau đó, họ càng không dám nói ra chân tướng sự việc.

Chiều hôm ấy, Ân Chi Dao đang chống đầu ghi chép bài giảng của giáo viên trên bục thì bạn cùng bàn Trần Hạng Vũ đưa điện thoại qua.

Công an Nam Thành đăng tin công bố chi tiết kết quả điều tra vụ án, giải oan cho Tạ Đồng Tương.

Ân Chi Dao nhận lấy điện thoại, mở ra xem, bình luận bên dưới đã vượt qua mười vạn (một trăm ngàn), đa phần đều tưởng nhớ thầy Tạ, đồng thời cũng có không ít lời mắng chửi Hứa Nhã Đồng.

Bởi vì khi đó Hứa Nhã Đồng chưa đủ mười bốn tuổi nên vẫn được sự bảo hộ của pháp luật, mặc dù bây giờ chân tướng rõ ràng nhưng về phương diện hình phạt thì không cách nào bắt cô ấy phải trả giá.

Thế nên cư dân mạng chỉ có thể thông qua lời rủa xả không ngừng nghỉ để phát tiết những bất bình cùng cơn giận trong lòng.

Weibo của Hứa Nhã Đồng sớm đã bị người khác đào ra, hiện tại mỗi một bình luận bên dưới weibo đều là câu mắng chửi hết sức thậm tệ.

Cộng thêm bình thường Hứa Nhã Đồng còn đặc biệt thích ở trên weibo show ra cuộc sống xa hoa ngọc ngà của mình nên lời chửi rủa càng lúc càng nghiêm trọng.

Tất cả mọi việc đều vượt quá mức dự đoán của Ân Chi Dao khi tiết lộ chân tướng. Cô muốn giải oan cho ba của Tạ Uyên, để người xấu gánh chịu hình phạt, nhưng tuyệt đối không phải là phương thức như vậy.

Lúc hết giờ, Dụ Bạch bước tới thu điện thoại Ân Chi Dao.

Cô nàng ở hàng sau quan sát cô lâu lắm rồi. Suốt tiết học, Ân Chi Dao nào có nghe giảng, vẫn luôn lướt xem bình luận, sắc mặt càng lúc càng khó coi, dường như những bình luận ác độc đó đang mắng chính bản thân cô vậy.

“Đừng xem nữa.” Dụ Bạch mạnh mẽ tắt điện thoại: “Họ mắng người khác không liên quan gì đến cậu, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của chính mình, nếu không thì quá hời cho cậu ta rồi.”

Ân Chi Dao cũng biết vậy. Toàn bộ mọi thứ Hứa Nhã Đồng gánh chịu hiện tại so với cái chết của ba Tạ Uyên thì căn bản không tính là gì.

Chỉ cần cô ấy tắt điện thoại, tiếp tục không xem thì cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy. Độ hot rất nhanh sẽ tắt, ánh mắt của người đời cũng không phải vĩnh viễn sẽ đổ dồn lên người cô ấy.

Ân Chi Dao không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa.

Cuối tuần, cô tới nhà giam thăm Tạ Uyên. Sắc mặt Tạ Uyên đã tốt lên rất nhiều, vẻ hung tợn trong mắt cũng giảm đi không ít.

Hứa gia dưới áp lực của dư luận mạng cũng không tiếp tục truy cứu vụ việc của Tạ Uyên, cuối cùng toà phát quyết anh bốn năm tù.

Hai người cách tấm cửa sổ kính nhìn nhau, cứ thế hơn hai mươi phút, một câu cũng không nói.

Có lẽ không biết nên mở lời như thế nào, và nên nói gì.

Giám ngục giục Ân Chi Dao đã hết thời gian thăm hỏi. Lúc Ân Chi Dao đứng dậy theo giám ngục rời đi, Tạ Uyên bỗng mạnh mẽ giữ lấy tay cô, siết chặt.

Ân Chi Dao cảm giác được lòng bàn tay thô ráp của anh, sức lực ấy cứ như đang giữ chặt bảo bối trân quý nhất của mình.

Giọng anh trầm khàn, nặng nề thốt lên hai từ: “Cảm ơn.”

Ân Chi Dao trở tay cầm ngón cái của anh, nhẹ siết lấy, thốt lên đầy hoài niệm: “Anh, giữa chúng ta không nói cảm ơn.”

Vào khoảnh khắc Ân Chi Dao xoay người rời đi, Tạ Uyên cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thời điểm Ân Chi Dao bước ra khỏi trại giam, cô ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ lướt qua, tất cả bụi bặm đều không còn.

Ân Chi Dao biết, đây là việc ba hi vọng cô thực hiện.

Qua hai ngày, tin Hứa Nhã Đồng tự sát không thành truyền khắp trường học, nghe nói là lên sân thượng bệnh viện, có điều sau đó được một bệnh nhân lên đó trộm hút thuốc cứu được.

Ân Chi Dao nghe bạn học nói Hứa Nhã Đồng liên tiếp trải qua nhiều chuyện như vậy nên có lẽ khiến tinh thần hơi có vấn đề, thế nên nghỉ học kéo dài vô hạn, nghe nói sắp được gửi ra nước ngoài tiến hành điều trị, có lẽ sẽ không quay lại nữa.

Vị trí bên cạnh Dụ Bạch cứ thế bỏ trống.

Cuộc sống học sinh buồn tẻ dai dẳng, rất nhanh, mọi người đều lãng quên chuyện này, tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho kỳ thi đại học căng thẳng.

Ân Chi Dao thường xuyên đi thăm Tạ Uyên, báo cáo cho anh tình hình học tập cũng như cuộc sống của mình.

Phần lớn thời gian, Tạ Uyên đều im lặng lắng nghe, có điều mỗi khi nghe thấy thành tích cô lại tiến bộ thì anh sẽ để lộ nụ cười khẽ nhẹ nhàng.

Hai người tựa như ngầm hiểu, tuyệt đối không nhắc tới chuyện quá khứ kia, sau này có lẽ cũng sẽ không đề cập đến.

Nghỉ hè, Kiều Chính Dương về nhà tránh nóng, gặp Ân Chi Dao thì anh chàng theo thói quen vẫn châm chọc vài câu, hỏi cô liệu có đậu nổi chính quy hay không, bên cạnh trường họ có một trường dạy nghề kỹ thuật không tồi, cô khỏe như vậy, lái máy cày máy kéo chắc không thành vấn đề.

Ân Chi Dao lười đếm xỉa đến anh chàng, khoác balo định về phòng nhưng không ngờ Kiều Chính Dương lại gọi cô, còn từ trong hành lý móc ra một hộp quà màu xanh đưa cho cô.

“Gì vậy?” Ân Chi Dao không hiểu.

Kiều Chính Dương lúng túng nói: “Lần trước về nhà, không phải Trình Vọng tặng quà sinh nhật cho mày à.”

“Ừm?”

“Nên tao nghĩ….” Kiều Chính Dương cho tay vào túi, bâng quơ ngước nhìn trời: “Tiện thể tặng mày một món.”

Ân Chi Dao tò mò mở hộp quà, phát hiện anh chàng vậy mà cũng tặng một cái đồng hồ đeo tay, dây đồng hồ hoạ tiết hoạt hình Disney, phong cách màu mè hoa lá hẹ, mặc dù có hơi con nít nhưng cũng rất dễ thương.

“Sao lại tặng đồng hồ đeo tay chứ?”

Kiều Chính Dương không vui nói: “Cậu ấy có thể tặng mày đồng hồ đeo tay, sao tao lại không?”

“Không phải.” Trong lòng Ân Chi Dao hơi cảm động, nhưng vẫn nói: “Anh chẳng sáng tạo tẹo nào cả.”

“Không cần thì trả tao.”

Kiều Chính Dương thò tay giật hộp quà, Ân Chi Dao thật sự để anh cướp lấy, cười nói: “Cầm đi.”

Kiều Chính Dương thấy thái độ cô không chút để bụng nào như vậy thì càng tức, đem hộp quà nhét cho cô, sau đó quay người định đi.

Ân Chi Dao gọi anh, vui vẻ nói: “Cảm ơn nhé, anh hai.”

Nghe thấy hai từ “anh hai” này, bước chân Kiều Chính Dương bỗng dừng lại, xấu hổ vò vò đầu: “Không cần, nhưng mày cũng đừng có ngàn vạn lần hiểu lầm, tao tặng quà không có ý gì khác, mày không cần vì chuyện này mà càng đắm chìm vào tình yêu dành cho tao.”

Ân Chi Dao liếc mắt khinh thường, mặc kệ anh chàng.

Có điều lúc cô lên lầu thì bỗng như nhớ ra việc gì, quay đầu hỏi: “Anh Trình Vọng về rồi sao?”

“Về rồi, có điều chắc là cậu ấy sẽ không qua đây.”

“Tại sao?”

Kiều Chính Dương nói: “Ủa? Cậu ấy không nói với mày à.”

“Nói gì chứ?”

“Không lý nào, hai người thân thiết thế mà.” Giọng Kiều chính Dương có chút chua chua: “Chuyện lớn như vậy sao lại không kể với mày?”

“Anh nói mau đi!” Ân Chi Dao hơi hoảng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Trình gia phá sản rồi.”

“Phá…phá sản? Sao có thể chứ! Lần trước anh ấy còn nói tình hình có chuyển biến tốt mà.”

“Nghe đâu có liên quan tới Hứa gia.” Kiều Chính Dương hình như không biết chuyện Hứa Nhã Đồng, chỉ nói: “Cụ thể thế nào tao cũng không hỏi cụ thể, ông nội cậu ấy sức khỏe vốn không tốt, nghe thấy chuyện này liền đổ bệnh, không biết lúc nào mới khá lên. Mấy chuyện này…cậu ấy không kể cho mày à?”

Đầu óc Ân Chi Dao hoàn toàn trống rỗng, mơ màng lắc đầu.

“Tháng trước cậu ấy quay về rồi vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc ông nội.” Kiều Chính Dương thở dài: “Nói ra thì người anh em này của tao cũng thảm quá, mày không biết cậu ấy liều mạng cỡ nào đâu, có lúc hai ba giờ khuya tao nhắn tin cho cậu ấy thấy vẫn chưa ngủ. Gánh nặng của cả gia đình đè hết lên người Trình Vọng, nếu đổi lại là tao ấy à, ông đây sớm đã mặc kệ rồi.”

“Ông nội anh ấy…vẫn ổn chứ?”

“Lát nữa tao đi bệnh viện thăm cậu ấy, mày muốn đi không?”

“Muốn!”

Ân Chi Dao vội vàng về phòng nhanh chóng thay quần áo, Kiều Chính Dương lái xe chở cô tới bệnh viện.

Nhưng khi hai anh em đến dưới lầu bệnh viện thì Ân Chi Dao bỗng dừng bước.

“Sao vậy, đi thôi.”

“Phát ngốc gì đó!”

Kiều Chính Dương nhìn cô dừng chân không đi, vì thế bước qua kéo cô, nhưng Ân Chi Dao mẫn cảm lùi về sau hai bước, lắc đầu: “Em…em không lên đâu.”

“Cũng đã tới rồi sao lại không lên?”

“Chỉ là…không muốn lên.”

Ân Chi Dao cố chấp lắc đầu, sau đó quay người chạy về phía cổng lớn bệnh viện, bỏ lại Kiều Chính Dương mù mờ đứng đó.

Sau khi cách bệnh viện mấy chục mét, Ân Chi Dao mới dừng bước, kiềm chế cảm giác muốn khóc, cố lau khóe mắt nhưng vẫn không ngăn được toàn thân run rẩy.

Cô hậu tri hậu giác hiểu được chuyện Hứa Nhã Đồng sở dĩ có thể ươm mầm, thu hút được nhiều sự chú ý như vậy nhất định là vì có người ở phía sau thúc đẩy, hơn nữa sau này Hứa gia điên cuồng dập hot search vẫn không đè xuống được chuyện này.

Chỉ bằng sức của một mình cô cùng với bản ghi âm, tuyệt đối không thể tạo được ảnh hưởng to lớn nhường ấy.

Liên tưởng đến cuộc nói chuyện đêm đó của hai người.

Ngoại trừ Trình Vọng, Ân Chi Dao không nghĩ ra người thứ hai có thể giúp đỡ cô trong việc này.

Dù sau đó cô từng nhiều lần hỏi anh, nhưng Trình Vọng chưa bao giờ thừa nhận.

Không thừa nhận, nhưng cũng không hề phủ nhận.

Hành động này của Trình Vọng tóm lại đã hoàn toàn kết thù với Hứa gia. Hứa Nhã Đồng bị người ta chỉ trích chửi rủa trên mạng đến độ suýt nữa tự sát, tất cả mọi việc đều cần có một chỗ để phát tiết.

Ân Chi Dao bỗng nhớ tới lời anh từng nói, cho dù lựa chọn thế nào đều không thể không có cái giá phải trả của nó.

Người con trai cô thích suốt hai năm đó đã thay cô nhận cái giá của sự lựa chọn.

Lúc ở cổ trấn, Trình Vọng nói mọi việc đều đang dần dần chuyển biến tốt, anh cũng có lòng tin, khi ông nội còn sống thì có thể nhìn thấy anh chấn hưng gia nghiệp.

Lúc ấy, đáy mắt anh lóe lên tia sáng đầy tự tin.

Ân Chi Dao không cách nào đối mặt với Trình Vọng vào lúc này, đối mặt với việc anh buông bỏ tất cả mọi nỗ lực tới tận bây giờ bỗng chốc ầm ầm sụp đổ.

Đối với việc trưởng thành, với việc lớn lên, cảm giác duy nhất còn sót lại của Ân Chi Dao chính là bất lực.

Sau khi ba qua đời, tất cả mọi việc đối với cô đều cứ như vậy không có sức chống đỡ, giống như lục bình cô độc trôi theo dòng nước.

Bất tri bất giác, cô đã đi tới dưới chân cầu vượt, đối diện với ngõ Ngô Đồng nơi cô và Tạ Uyên từng sống cùng nhau.

Cửa lớn khóa chặt, tiểu viện trong ngõ tiêu điều, mọi thứ đều đã cảnh còn người mất.

Mãi tới lúc này, Ân Chi Dao mới hiểu được lời Trình Vọng nói năm đó, con người ta rốt cuộc sẽ phải trưởng thành, mà sau khi trưởng thành, vui vẻ sẽ càng lúc càng ít.

Cô ngồi trên bậc thềm cửa nhỏ, nhớ tới ngày đầu tiên được mẹ đón về.

Hôm ấy, Tạ Uyên siết chặt bờ vai gầy của cô, nhấn giọng nói với cô—

“Hào phong bằng tá lực, tống ngã thượng thanh vân.”

“Đừng đem tương lai giao cho người khác, chỉ có bản thân thực sự trở nên mạnh mẽ mới có thể nắm giữ…”

Ân Chi Dao hỏi anh: “Nắm giữ gì ạ?”

Tạ Uyên: “Nắm giữ được mọi thứ em thích.”
Bình Luận (0)
Comment