Cuồng Yêu Hỏa Phượng Hoàng

Chương 11

Vài ngày sau.

Đức Long mở mắt, lại lập tức bị ánh sáng chói mắt làm cho nhắm lại, hắn nhịn không được địa khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy yết hầu mình đau rát, toàn thân trên dưới giống bị hỏa thiêu, chẳng những đau đớn, còn có mùi khét.

“Ngươi tỉnh rồi sao? Tỉnh sao? Đức Long, tỉnh rồi thì mở mắt ra, có được hay không?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, khiến cho hắn đột nhiên run lên, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra.

“Phượng Nhi? Thật là ngươi?”

“Đương nhiên là ta.”

Nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng làm người ta nín thở, hắn nhịn không được nhớ lại, cả đời mình đều sẽ không thấy phiền não, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, nhất cử nhất động đều làm cho hắn động tâm.

Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong mắt đều là tình yêu, hắn lén lút cầm bàn tay nhỏ mảnh khảnh của nàng.

“Ngươi có tha thứ cho ta không? Ta vậy mà quên đôi mắt ta từng yêu, ta thực đáng chết, đúng hay không?”

Phượng Hoàng muốn mở miệng, nhưng lệ nóng nghẹn ngào ngăn cản yết hầu của nàng, khiến nàng không mở miệng được, nàng chỉ có thể không ngừng lau đi những giọt nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được.

“Đừng khóc.” Hắn ôn nhu lau nước mắt cho nàng.

Phượng Hoàng rốt cuộc nhịn không được nhào vào trong ngực hắn, khóc giống như một hài tử: “Ngươi nhớ tất cả rồi sao?”

Hắn gật gật đầu: “Trong nháy mắt Hỏa nữ tử vong, tất cả hồi ức của ta đều trở lại, ta cũng rõ ràng hiểu tình cảm của ta đối với ngươi.”

Hắn gắt gao ôm chặt nàng vào trong ngực, dường như muốn dung nhập nàng vào trong thân thể của mình, cả đời cũng không buông nàng ra.

“Khi ta nhìn không thấy ngươi, ta rất sợ hãi, ta sợ mất đi ngươi.”

“Ta... Ta đi truy... Phượng Hoàng đan...” Nàng nghẹn ngào nói.

Hắn sửng sốt: “Không có Phượng Hoàng đan, ngươi sẽ như thế nào?”

“Ta không thể quay về Thánh sơn, cũng không thể biến thành Hỏa phượng hoàng, chỉ là một người bình thường, không có pháp lực, không có...”

Hắn đột nhiên hôn nàng, cuồng liệt, đói khát. Nàng mê loạn thừa nhận nụ hôn mất hồn của hắn, cảm thụ được tình cảm của hắn

“Tình yêu của ta, ngươi còn có ta, như vậy không phải đủ rồi sao?”

Nàng thâm sâu nhìn chăm chú hắn, rồi mới giống nhưng một con mèo nhỏ cần người yêu thương ru rú trước ngực hắn.

“Đủ, không có cái gì so với hiện tại làm ta thỏa mãn hơn.”

Đức Long ôn nhu hôn lên trán nàng.

“Ta yêu ngươi.”

Nàng nở nụ cười rực rỡ nhất, ôn nhu nói: “Ta cũng yêu ngươi.”

“Khi nào thì ngươi phát hiện chuyện này?” Hắn tò mò hỏi.

“Khi nào? Phải nói là khi... Ta từ trên trời rớt xuống người ngươi.”

“Vậy sao? Ta cũng vậy, lúc ngươi rơi vào trong lòng ta, ta đã yêu ngươi, dù sao, bị Hỏa phượng hoàng rớt trúng đốt người tỉ suất cực kỳ bé nhỏ.”

“Cho nên ngươi không yêu ta cũng không được, đúng hay không?” Nàng chu miệng nói, bộ dáng rất đáng yêu.

“Đúng!”

Hắn cười đẩy nàng ngã xuống giường, hơn nữa cúi đầu hôn nàng một nụ hôn triền miên.

Nàng cũng nhiệt tình ôm cổ hắn, toàn tâm toàn ý hôn trả hắn.

Bây giờ, không còn có bất luận kẻ nào có thể chia cách bọn họ. Mất đi Phượng Hoàng đan, mất đi cơ hội tu thành chính quả đều không quan trọng nữa rồi.

Quan trọng là..., nàng có thể ở bên cạnh nam nhân mình yêu, nhìn hắn, thương hắn, như vậy như vậy đủ rồi.

Thật sự vậy là đủ rồi, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment