Chờ sau khi Phi Phi ngủ, Hoắc Kỳ tìm kiếm một chút tin tức về con gái ở trên mạng, khi nhìn thấy video phỏng vấn ở sân bay như vậy thì trong lòng thoáng qua vẻ tán thưởng Thư Yến Tả, dĩ nhiên ông không thể nhanh chóng như vậy mà tha thứ cho một kẻ đã bắt nạt con gái bảo bối của ông, chỉ có điều bàn đến chuyện, nếu như không nhìn hành động việc làm của cậu ta đối với Phi Phi trước kia, có lẽ ông sẽ tiếp nhận cậu ta theo đuổi Phi Phi.
Vốn Hoắc Kỳ và Thu Linh chuẩn bị để Phi Phi đón Lucus mang về nhà ở một thời gian ngắn, dù sao cũng là cháu ngoại ruột thịt của bọn họ, còn khiến người ta yêu thích như vậy, nào có người già nào không thích.
Nhưng sau khi nghe Phi Phi nói chuyện bắt cóc ít ngày trước, thì thôi, như vậy quá dọa người, may mà Thư Yến Tả còn hiểu được thương hương tiếc ngọc, thay Phi Phi cản một viên đạn, nếu Phi Phi đã xảy ra chuyện gì, cả đời bọn họ đều sẽ hận chết cậu ta.
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi và Lucus chat webcam, ba bốn buổi tối liên tiếp rồi, cô đều không nhìn thấy người đàn ông kia xuất hiện ở đầu video bên đó, không khỏi hơi kỳ quái, vốn không định hỏi, nhưng vẫn không nhịn được.
‘Lucus, sao chỉ có một mình con ở nhà?’
{Mẹ, cuối cùng mẹ hỏi cha rồi, cha đi Ả Rập rồi, nhét một mình Lucus ở nhà, Lucus rất nhớ mẹ đó!} Lucus vừa đánh chữ vừa bĩu môi, dáng vẻ hết sức uất ức.
‘Đi Ả Rập làm gì?’
{Nghe cha nuôi nói là đi buôn bán, cha lại không nói với con những chuyện này.}
Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ một chút: Lần trước lúc chuộc Lucus về giống như ký hiệp ước gì đó, nói tặng toàn bộ thị trường [email protected] Đông Nam Á cho tên xấu xa kia, chẳng lẽ anh chuẩn bị đi Ả Rập làm buôn bán dầu hỏa?
‘Cô và cha nuôi của con đâu? Bọn họ không ở đây sao?’
{Mỗi ngày cô đều rất bận, buổi tối mới trở về, ngày hôm qua cha nuôi phải đi thành phố L, mẹ, Lucus rất nhớ mẹ.}
Lucus lại bắt đầu giả bộ đáng thương, cái miệng nhỏ nhắn vểnh thật cao, quai hàm phồng lên, hai tròng mắt như trân châu đen lã chã chực khóc, nhìn cũng khiến người ta không đành lòng, mẹ Hoắc đi tới nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Lucus, không nhịn được oán giận mấy câu: “Luôn nhét một mình thằng bé ở nhà, đều không tốt cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh của thằng bé, làm cha như thế nào vậy! Lại không thể nhận lấy Lucuss, haizzz....”
{Bà nội.} Ở đầu video bên kia Lucus ngọt ngào gọi, mặc dù chính xác phải gọi là ông ngoại và bà ngoại, nhưng bởi vì bản thân Lucus không có ông nội và bà nội, nên tiếp tục gọi như vậy, Hoắc Kỳ và Thu Linh ngược lại rất hưởng thụ, có một đứa cháu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai mà không thích.
Nằm ở trên giường, Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ rất nhiều, làm ra một quyết định.
Sáng ngày hôm sau đến công ty, cô lập tức đưa đơn từ chức lên.
Âu Dã Sâm nhìn cũng chưa nhìn, cau mày hỏi: “Phi Phi, anh hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ, chuyện đó đã qua.”
“Anh Âu, em đã suy xét kỹ, cám ơn anh trong hai năm qua đã tỉ mỉ cân nhắc em, từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, em vẫn luôn cố gắng làm việc, để chứng minh bản thân, không hy vọng người ta nói em chỉ dựa vào quan hệ dựa hơi phách lối, cho nên khổ nữa mệt mỏi nữa em cũng không sao cả, bây giờ em đã chứng minh được mình là người có năng lực, người khác nói cái gì em đều không sao. Chỉ có điều gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho em không có đủ tinh thần và sức lực để làm tốt công việc của em, em nhớ anh cũng không bằng lòng nhìn thấy em dùng thái độ không chịu trách nhiệm làm việc, cho nên muốn cho mình nghỉ dài hạn, buông lỏng một chút.”
Âu Dã Sâm liếc nhìn cô, cũng hiểu Phi Phi nói đều là sự thật, cho dù do chủ quan hay do khách quan, quả thật đã tạo ra một quấy nhiễu nhất định cho cô, “Được rồi, nơi này của anh Âu bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em, chỉ có điều anh chỉ có thể lưu lại vị trí của em một năm, vị trí đó dù sao cũng không thể để không quá lâu.”
“Anh Âu, cám ơn anh đã hiểu, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Ừ, Phi Phi, anh vứt thư từ chức, coi như anh cho em nghỉ phép dài hạn, thoải mái buông lỏng một chút.” Dừng một chút, “Tuyết Luân cậu ấy cũng rất tự trách, anh hy vọng hai người cũng tĩnh lặng suy nghĩ thật kỹ, tình cảm nhiều năm như vậy không phải nói để xuống là để xuống.”
“Anh Âu, em hiểu, hai chúng em cũng đã nói rồi, cho nhau thời gian nửa năm, để tỉnh táo bình tĩnh.”
“Ừ, chuẩn bị đi đâu chơi?”
“Anh Âu, không cho phép anh dính lấy em, em muốn một mình đi ra ngoài giải sầu, không hy vọng bất kỳ kẻ nào quấy rầy.”
“Được rồi, anh Âu không thám thính bí mật của em nữa.” Âu Dã Sâm cười ha hả nói.
“Vậy em đi trước, anh Âu hẹn gặp lại.”
Hoắc Nhĩ Phi tính toán trước tiên đi Hương Cảng thăm con trai, chờ sau khi Thư Yến Tả về nhà cô sẽ chuẩn bị rời đi, sau đó một mình ra nước ngoài du lịch, cho tới nay cô đều ham thích du lịch, nhưng chuyến đi Hương Cảng năm năm trước đã tạo thành một ám ảnh mơ hồ với cô, khiến cho cô sinh ra cảm giác sợ hãi đi du lịch, bây giờ đây ám ảnh này đã cởi bỏ, cô không muốn vĩnh viễn sống trong bóng ma quá khứ, hy vọng mình có thể đi ra, đi xem trời cao biển rộng bao la này một chút, đi cảm nhận phong thổ nhân tình nước khác.
Động lòng không bằng hành động, sáng sớm di@en*dyan(lee^qu.donnn) hôm sau cô đã mua vé máy bay đi Hương Cảng, chuẩn bị cho Lucus vui mừng.
Hoắc Kỳ và Thu Linh đều ủng hộ ý tưởng và cách làm của con gái, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, thời gian dài sống ở một chỗ khiến cho người ta có cảm giác đè nén, huống chi gần đây trên người con gái xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Sau khi xuống máy bay, Hoắc Nhĩ Phi mới biết ý nghĩ của mình có bao nhiêu ngây thơ, cô nào biết nhà Thư Yến Tả ở đâu? Hơn nữa với thân phận của anh địa chỉ chắc chắn rất bí mật, lần trước tới là máy bay trực thăng, hoàn toàn không có phương hướng!
Vì vậy, cô chỉ đành phải cầu cứu Nhiễm Nhiễm.
Sau khi Thư Tử Nhiễm biết được lập tức tự mình lái xe tới sân bay đón cô.
“Chị Phi Phi, nếu Lucus gặp lại chị, bảo đảm vui mừng đến điên rồi, kể từ sau khi có mẹ, địa vị người cô đây của em lập tức rớt xuống ngàn trượng rồi.” Thư Tử Nhiễm bắt đầu ai oán.
“Làm sao có thể, em chính là người cô Lucus thích nhất.” Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi dâng lên từng trận ngọt ngào, hình như giữa mẹ và con có bẩm sinh, tình ý đó cho dù như thế nào cũng dứt bỏ không hết.
“Nhị ca cũng không nói địa chỉ nhà cụ thể cho chị sao? Đây chính là nhị ca không đúng, em phải nói cho anh ấy một trận.”
“Chị không hỏi anh ấy địa chỉ, hơn nữa có nói chị cũng chưa chắc tìm được.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy chuyện này vẫn không cần thiết phải nghiên cứu tỉ mỉ thì tốt hơn.
Quả nhiên, Lucus vừa thấy mẹ, lập tức nhào tới, cái miệng nhỏ nhắn chụt một cái lên mặt mẹ in lại một nụ hôn vang dội, “Mẹ, mẹ thật sự tới rồi.”
Lần này, người làm cô ghen tỵ rồi, “Lucus, con thật thiên vị, cô cũng muốn.” Thư Tử Nhiễm tuyệt đối tính trẻ con bĩu môi không thuận theo.
Lucus vội tiến tới, “Chụt” một cái lên mặt cô, hai mắt cong thành vầng trăng non, vô cùng dễ thương.
Bởi vì mẹ đến, khiến cho tâm tình vốn phiền muộn của Lucus lập tức sôi nổi, đi bộ cũng nhảy nhảy nhót nhót, lôi kéo tay mẹ đi chỗ này đi chỗ kia.
Bởi vì công ty Thư Tử Nhiễm còn có việc nên đi trước, ở trên xe cô gọi điện thoại cho nhị ca, nói cho anh biết chị dâu hai trở lại, để cho anh nhanh chóng trở lại, nhất định phải nắm cho thật chắc cơ hội, nếu không cô sẽ không tha thứ cho anh mình.
Thư Yến Tả nhếch miệng lên nở nụ cười ấm áp, mèo nhỏ lại có thể chủ động trở về Hương Cảng, đây thật sự là một hiện tượng tốt, anh phải nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này.
Ước hẹn nửa năm đã qua hơn một tháng, anh phải tăng nhanh các bước mới được.
Hai ngày nay Hoắc Nhĩ Phi làm mẹ toàn chức, từ sáng đến tối, tất cả cuộc sống và ăn uống hàng ngày của Lucus, toàn bộ die ennd kdan/le eequhyd onnn chơi đùa đều có cô tham dự, sau khi tắm xong, hai mẹ con lại nằm trên giường lớn của Thư Yến Tả cười đùa chơi, ôm nhau ngủ, một bức hình ấm áp hạnh phúc.
Buổi tối ngày hôm sau Hoắc Nhĩ Phi tới thì Thư Yến Tả đi suốt đêm trở lại, mặc dù mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy mèo nhỏ ôm trai ngủ thì trong mắt đều là thỏa mãn, đơn giản dội một trận nước lạnh bên ngoài, nghiêng người nằm xuống bên cạnh mèo nhỏ, ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, khóe môi khẽ nâng lên.
Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng cảm giác mình ôm được cái gối ôm có cảm giác thật tốt, thật thoải mái, cô chép chép miệng, đưa tay sờ sờ, sao mà còn hơi nóng vậy, thật kỳ quái!
Mắt từ từ mở ra một đường nhỏ, hả! Sao Lucus lập tức trưởng thành!
Nhất định là mình nằm mơ, nhắm mắt lại ngủ tiếp, mấy phút sau, mở mắt ra lại, phát hiện người đàn ông trước mắt không giống Lucus, lại rất giống người khác!
Hơn nữa mình ôm cũng không phải là gối ôm, mà là cánh tay người khác, càng mất thể diện hơn chính là trên cánh tay anh vẫn còn dính một mảng lớn giọt nước ướt át, nghi là nước miếng của cô, nhất thời, mặt của cô dần đỏ bừng lên, tại sao có thể như vậy? Người đàn ông thúi này sao lại ở chỗ này? Không phải anh đang ở Ả Rập sao?
Nhìn dáng vẻ của anh, hình như ngủ rất ngon, vì vậy, cô chuẩn bị “Hủy thi diệt tích”, nhẹ nhàng kéo góc chăn lên lau trên cánh tay anh, khi cô đang rất nghiêm túc định chùi sạch nước miếng.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói vô cùng quyến rũ của Thư Yến Tả khàn khàn vang lên bên tai cô, bị sợ đến tay cô rất thiếu lễ độ run lên, cặp mắt đối diện với tròng mắt đen tràn đầy nhạo báng của Thư Yến Tả.
“Anh tỉnh khi nào?” Nói thật, đây là lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi quan sát dung mạo của anh ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù người đàn ông này rất đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận dung mạo của anh quả thật rất đẹp trai, giống như Tuyết Nghê đã từng nói, có một phong cách quyến rũ ma quỷ, cho dù cặp mắt xếch khẽ nghiêng, hay là sống mũi thẳng, hay là đôi môi mỏng, đều do thượng đế tỉ mỉ điêu khắc.
Nhất là bây giờ, anh mới vừa tỉnh ngủ, lại có một vẻ lười biếng quyến rũ, thiếu chút nữa rung động cô.
“Từ khi em bắt đầu lau nước miếng như thế.”
“Anh quá ghê tởm! Anh bò lên khi nào?” Hoắc Nhĩ Phi trợn to hai mắt, rất tức giận nhỏ giọng nói, Lucus còn đang ngủ, cô không thể đánh thức bé.