“Bệnh thần kinh!” Hoắc Nhĩ Phi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lòng lại xẹt qua một tia ngọt ngào.
“Anh đi đây.” Thư Yến Tả buồn buồn nói.
“Nếu không, anh đi lên cùng em, chỉ có điều anh phải rời đi trước khi cha mẹ em thức dậy.” Hoắc Nhĩ Phi thỏa hiệp.
“Cha mẹ em dậy lúc mấy giờ?” Thư Yến Tả có một hài lòng vì mưu kế thực hiện được.
“Sáu, bảy giờ thôi.”
“Vậy lúc năm giờ hơn anh đi.”
“Được rồi.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình mềm lòng.
Hai người rón rén mở cửa vào nhà, khi đóng cửa, Thư Yến Tả đột nhiên đạp phải thứ gì đó, phát ra tiếng “Loảng xoảng” bị sợ đến Hoắc Nhĩ Phi há mồm nhỏ giọng hỏi, “Anh nhỏ giọng một chút!”
Lucus trên giường phát ra tiếng lầu bầu bất mãn, bị sợ đến hai người vội vàng im lặng, chỉ sợ đánh thức con trai.
Thư Yến Tả đầy bụng uất ức nhỏ giọng nói: “Chân anh đau quá, hình như đá phải gỗ rồi, sao phòng em lại nhỏ vậy!”
“Anh cho rằng phòng đều giống như phòng anh, lớn như vậy!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận cãi lại.
“Em qua đây, anh sợ lại đá phải thứ gì, đánh thức cha mẹ em và Lucus.”
Hoắc Nhĩ Phi lần mò trong đêm đi tới dieendaanleequuydonn bên cạnh anh, lại không thể mở đèn, nếu không đánh thức Lucus dậy sẽ không hay.
Thư Yến Tả hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ của con trai, sau đó lần mò lên giường nằm xuống.
“Giường của em cũng thật nhỏ, còn bị Lucus chiếm một nửa.” Mới vừa nằm lên giường, anh lại oán trách tiếp.
Hoắc Nhĩ Phi hung ác nhìn theo anh, người đàn ông này! Sao mà dài dòng như vậy!
Trong bóng tối, mặc dù Thư Yến Tả không nhìn thấy mèo nhỏ trừng anh, nhưng cũng cảm thấy được hai luồng sáng mãnh liệt.
Nhưng mà anh nói cũng là sự thật, giường của mình rộng có một mét rưỡi, thật sự khó để ngủ ba người, hơn nữa Lucus lại giang chân giang tay chiếm mất một nửa, vì vậy hai người lớn không thể làm gì khác hơn là nằm nghiêng.
Thư Yến Tả thật ra vui mừng, cứ như vậy anh có thể trắng trợn chiếm tiện nghi của con mèo nhỏ, bởi vì vấn đề không gian, hai người thật bất đắc dĩ ôm chặt nhau.
“Anh nới lỏng ra một chút! Rõ ràng không chen lấn như vậy.” Hoắc Nhĩ Phi dùng khẩu hình miệng nói.
“Anh đã nằm ra bên mép giường rồi, em đừng cử động, cử động nữa anh sẽ té xuống.” Thư Yến Tả ngăn cản thân thể định cử động loạn của mèo nhỏ, dùng khẩu hình miệng nói.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ có thể không động, nhưng bị anh ôm chặt như vậy, thật khó chịu mà!
Hơn nữa, người đàn ông thúi này lại còn phả hơi ben tai mình, ngứa chết rồi, tê tê dại dại đấy!
Còn nữa, chống đỡ giữa đùi mình chính là thứ đồ kia, tại sao vẫn còn động, người đàn ông thúi! Người đàn ông hư! Đồ háo sắc!
“Anh có thể khống chế một chút không!” Hoắc Nhĩ Phi hơi không nhịn được.
“Cái gì?”
“Cái đó... Cái đó của anh...” Đàn ông thúi này tuyệt đối là cố ý, giả bộ cái gì chứ!
Thư Yến Tả dĩ nhiên hiểu, cái này thật sự không thể trách mình! Mèo nhỏ và mình dán gần như vậy, có thể không có phản ứng sao! Thật sự không có người đàn ông nào có thể không loạn khi người phụ nữ mình yêu mến ngồi trong lòng, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Đó là phản ứng tự nhiên của nó, anh lại không khống chế được.” Thư Yến Tả ghé sát vào bên tai cô bật hơi.
Hoắc Nhĩ Phi giống như bị một luồng điện đánh qua, cả người cũng tê dại, giữa hai chân càng thêm có chất lỏng tràn ra, mắc cỡ đến cô hơi tức giận.
“Nó sinh trưởng trên người anh, tại sao anh lại không khống chế được?”
“Đây là phản ứng tự nhiên của nó khi gặp được người phụ nữ trong tim mình.”
Hoắc Nhĩ Phi quyết định không thảo luận vấn đề này với anh nữa, càng nói càng thái quá! Cố gắng dựa vào sau, đột nhiên Lucus ngủ say ở phía sau trở mình một cái, vừa đúng lưng tựa lưng với cô.
Ghê tởm hơn chính là ác ma này lại nhích tới gần một chút, vật kia càng lớn thêm, không sai lệch chống đỡ giữa chân cô, thêm vào đó cô lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, khiến cho cô sắp phát điên!
Thật ra thì Thư Yến Tả cũng vô cùng khó chịu, dục vọng phía dưới đang mạnh mẽ kêu gào ở đó hung hăng đặt mèo nhỏ dưới thân, yêu cô thật hay, nhưng anh cố nén không muốn hù dọa mèo nhỏ.
“Toilet ở đâu?” Giọng Thư Yến Tả trầm thấp khàn khàn vang lên.
Hoắc Nhĩ Phi vừa nghe thấy giọng nói sao đè nén thì hiểu ra, “Ở bên ngoài phòng khách.”
“Trong phòng của em không có sao?”
“Không có, nào giống như nhà anh, lớn như tòa thành.” Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi, không vui.
“Vậy em đậu xe ở đâu?”
“Trong nhà để xe ở dưới lầu.”
“Đưa chìa khóa cho anh.” Thư Yến Tả vừa nói vừa đứng dậy.
Hoắc Nhĩ Phi rất nhanh hiểu được ý đồ của anh, sờ tới chìa khóa đưa cho anh, “Anh tìm được không?”
“Tìm được, em ngủ đi, anh ở trong xe ngây ngô hai giờ đã.”
Thư Yến Tả thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của mèo nhỏ, không nhịn được nhạo báng đôi ba câu, “Nếu mèo nhỏ die~nd a4nle^q u21ydo^n không nỡ để anh đi, anh sẽ không đi.”
Trong đêm tối, mặt của Hoắc Nhĩ Phi đỏ lên rồi, mắng: “Có quỷ mới không bỏ được anh, không tìm được thì gọi điện thoại cho em, cái đó... Anh lái xe đến thẳng khu khách quý của sân bay nghỉ ngơi đi, đến lúc đó tự em đến lấy.”
“Nếu mèo nhỏ suy nghĩ chu đáo như vậy, nếu anh từ chối thì thật bất kính.”
Bởi vì sợ khi đi ra Thư Yến Tả bị trật chân té vào thứ gì đó, Hoắc Nhĩ Phi chỉ đành phải mượn ánh sáng yếu ớt trên điện thoại di động đưa anh tới cửa, Thư Yến Tả mượn cơ hội nắm chặt tay nhỏ bé của mèo nhỏ, nói là sợ ngã xuống, nhưng thật ra muốn ăn đậu hũ.
Trước khi rời đi, Thư Yến Tả cúi người khẽ hôn lên trán Hoắc Nhĩ Phi, để lại cho cô một nụ cười quyến rũ.
Bò lên giường, Hoắc Nhĩ Phi không biết vì sao khóe miệng lại dính vào vẻ ngọt ngào, cười đến ngây ngốc, đột nhiên phản ứng kịp, tại sao mình muốn cười!
Sờ sờ lên gò má vẫn còn nóng bỏng, lẩm bẩm mấy câu ngọt ngào rồi ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau khi ăn điểm tâm, Thu Linh nghi ngờ hỏi, “Tối hôm qua lúc nửa đêm dường như mẹ cảm thấy nghe được tiếng động gì đó.”
Hoắc Nhĩ Phi đang ăn bánh quẩy rõ ràng bị nghẹn, ho khan hai tiếng.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Giọng nói mềm dẻo của con nít truyền đến, khóe miệng còn dính một giọt sữa đậu nành.
Thu Linh lập tức rút khăn giấy ra lau sạch sữa đậu nành bên khóe miệng cho cháu ngoại, vừa tiết lộ chút chuyện xấu hổ lúc trước của con gái, “Nhất định là mẹ cháu nửa đêm bò dậy tìm cái gì ăn đấy! Khi lên cấp ba mẹ cháu như vậy, bởi vì làm bài tập đến rất khuya, nửa đêm đói bụng, nên bò dậy tìm ăn, bà và ông nội cháu còn tưởng rằng ăn trộm mò vào, giơ một cây gậy lớn đi ra, thiếu chút nữa đập một gậy xuống, đi đến gần mớ phát hiện thì ra là chú mèo tham ăn này.”
“Mẹ, cũng đã bao nhiêu năm, mẹ còn nói ra.” Hoắc Nhĩ Phi bất mãn trợn mắt nhìn mẹ, lại nói chuyện xấu hổ của cô ở trước mặt con trai.
“Bà nội, bà nói nhiều một chút chuyện xưa trước kia của mẹ cho cháu.” Lucus kéo ống tay áo bà nội làm nũng.
“Lucus, không thể như vậy!” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy kiên quyết không thể cổ vũ suy nghĩ này của con trai.
“Bà nội, mẹ hung dữ con!” Lucus chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng, bé biết bà ngoại sẽ giúp bé.
“Lucus đừng sợ, bà ngoại nói rất nhiều chuyện trước kia của mẹ con với con, đi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Thu Linh cực kỳ thương yêu đứa cháu ngoại nhỏ này, hơn nữa miệng đứa bé còn đặc biệt ngọt, luôn có thể dụ dỗ được bà vui vẻ không thôi.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy có phải mẹ quá cưng chiều Lucus rồi không, luôn như vậy được không? Sau khi Thư Yến Tả biết có hối hận vì đã để cho mang Lucus về không.
Lucus vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, nắm tay bà ngoại đi ra ngoài cửa.
“Mẹ, ngày hôm qua con mua một cái nón cho Lucus, đặt trên ghế sa lon trong phòng khách, mẹ đeo lên cho thằng bé, bên ngoài gió quá lớn rồi, đừng để cho thằng bé bị cảm.” Hoắc Nhĩ Phi uống một ngụm sữa đậu nành, mơ hồ không rõ nói.
“Mẹ, bà ngoại đã đội lên cho con rồi, thật ấm áp.” Giọng Lucus truyền đến từ sau bức bình phong.
Chờ sau khi mẹ mang Lucus ra cửa, Hoắc Nhĩ Phi mới nhớ tới một chuyện, nhớ tới tối hôm qua Thư Yến Tả nói đại ca anh bị bệnh, mặc dù không nói cụ thể là bị bệnh gì? Nhưng câu bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian này, thật sự khiến cho cô nghĩ mãi không thông, chẳng lẽ nói Thư đại ca mắc phải chứng bệnh nan y gì?
Không thể nào, cũng chưa từng nghe Tuyết Nghê nhắc tới, chẳng lẽ anh gạt Tuyết Nghê, không được, mình phải gọi điện thoại xác nhận.
Thư Yến Tả vừa xuống máy bay die nda nle equ ydo nn đã đến thẳng phòng làm việc, vừa ngồi xuống không lâu, đã nhận được điện thoại của mèo nhỏ.
“Nhớ tới anh hả.” Giọng cười tràn đầy ranh mãnh.
【Có quỷ mới nhớ tới anh, em muốn hỏi về chuyện của đại ca anh. 】
Vừa nhắc tới đại ca anh, hình như Thư Yến Tả cũng mất tâm tình đùa cợt, vẻ mặt cũng nghiêm túc, “Anh ấy di truyền bệnh u não của mẹ anh, bây giờ đã đến thời kỳ cuối, lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian.”
Bên kia Hoắc Nhĩ Phi sợ hãi thốt lên, 【U não? Anh nói Thư đại ca bị u não, vậy Tuyết Nghê biết không? 】
“Biết.”
【Anh nói Tuyết Nghê cô ấy biết? 】 Hoắc Nhĩ Phi hình như rất khó tin.
“Đúng vậy.”
Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên rất bội phục dũng khí của Tuyết Nghê, cũng đột nhiên hiểu ra tại sao khi trước Thư đại ca vẫn cứ từ chối Tuyết Nghê, thì ra là chính anh đã biết, bởi vì không muốn liên lụy Tuyết Nghê, cho nên không muốn cho cô ấy bất cứ cơ hội nào, nhưng cuối cùng Tuyết Nghê vẫn buông xuống tất cả, đi nước Anh tìm anh.
Trong mấy tháng này, trên người cô xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên cô cũng bớt quan tâm đến Tuyết Nghê, cậu ấy nói mình rất hạnh phúc, chỉ có điều hạnh phúc này, có thể kéo dài bao lâu đây?
Trong ba người bọn họ, dũng cảm nhất không phải là cô hay Tiêu Tiêu, mà là Tuyết Nghê xinh đẹp như hoa hồng.