Hoắc Nhĩ Phi hoảng sợ nhìn anh, anh định làm gì? Tại sao cách xưng hô Hoắc tiểu thư này vào trong tai cô lại không được tự nhiên như vậy!
“Đây cũng không phải là Hương Cảng, anh không thể làm loạn!”
“Anh có làm loạn sao? Mới vừa rồi chính miệng em nói: Em, chơi, trò, của, người, trưởng thành! Sao lại nhanh như vậy đã không dám, vậy thì em vốn chính là trốn tránh thực tế!”
“Em nói là trước kia, mà trò chơi giữa hai chúng ta đã sớm kết thúc, không cần thiết phải bắt đầu trò chơi một lần nữa! Hoắc Nhĩ Phi cũng không phải người lương thiện gì.
“Nếu như anh nói, tối nay em chơi với anh một lần nữa, anh sẽ tiêu hủy giấy hôn thú, nếu không...” Thư Yến Tả cười xấu xa.
“Anh lại định nói chuyện không tính toán gì hết, mỗi lần đều đùa bỡn người ta như vậy, chơi rất vui sao?” Hoắc Nhĩ Phi tức giận chỉ trích.
“Lời của anh nói không tính toán gì hết? Em chắc chắn chứ? Là anh đồng ý thả em đi không làm tròn hay là như thế nào? Em chỉ trích có căn cứ sao?” Trong lòng Thư Yến Tả lai bị tổn thương một phần.
Hoắc Nhĩ Phi cắn cắn môi, đúng vậy! Mặc dù lúc ấy anh không đồng ý mình, nhưng sau đó vẫn để cho mình đi, không thể giữ lời, cũng chỉ có lần này.
“Hiệp nghị lần trước mà chúng ta thỏa thuận xong không có điều này.”
“Hoắc tiểu thư sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, nếu trong nửa năm nay chúng ta chơi được vui vẻ như vậy, sao không kết thúc cho tới cùng trò chơi cuối cùng đây? Chúng ta có thể chơi được diee ndda fnleeq uysd doon kích thích hơn một chút, cũng lưu lại một ký ức tốt đẹp cho nhau, không phải sao? Thư Yến Tả xấu xa đến gần Hoắc Nhĩ Phi, phả khí bên tai cô.
“Hơn nữa anh bảo đảm, nếu như tối nay em để cho anh hài lòng, ngày mai anh sẽ gửi bằng chứng tiêu hủy giấy đăng ký kết hôn chính xác tới đây cho em, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ đặt chân lên mảnh đất thành phố L nữa, ngay cả ‘Nguyên Tân’ anh cũng sẽ để nó đóng cửa, về phần Lucus, anh nghĩ em cũng không bằng lòng gặp mặt lại nó, em có thể coi nửa năm này của chúng ta chỉ là giấc mộng, qua tối nay, sẽ tỉnh mộng.”
Không biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi cảm giác trong lòng mình có một chỗ đau đớn, nhất là khi sẽ không còn được gặp lại Lucus nữa, trong lòng cô hung hăng co lại đau đớn.
“Được, tôi đồng ý anh, nhưng anh cũng phải đồng ý tôi có thể gọi điện thoại cho Lucus, hàng năm ít nhất gặp... Ba lần.” Có lẽ năm đó lúc sinh hạ Lucus cô có thể độc ác rời đi, nhưng bây giờ để cho cô cả đời không được gặp lại con trai, cô không chịu nổi.
Thư Yến Tả lạnh lùng nhìn cô, “Nếu như biểu hiện tối nay của em khiến cho tôi hài lòng, tôi sẽ suy tính.”
Hoắc Nhĩ Phi quật cường nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, đáng ra không nên như vậy, tại sao phải diễn biến thành tình huống như bây giờ? Hay là giữa bọn họ quá thiếu hụt tin tưởng, quan hệ như đi trên băng mỏng quả nhiên không duy trì được bao lâu, vừa đụng lập tức bể...
Coi như tự tát tai cũng tốt, cho dù bất cứ giá nào cũng được, Hoắc Nhĩ Phi như quỷ thần xui khiến đồng ý, nếu như là mộng, vậy cứ để cho mộng tỉnh càng tàn khốc một chút.
Thư Yến Tả giống như không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, ngay sau đó cũng đã nghĩ thông suốt, thì ra em thật sự muốn thoát khỏi tôi nhanh như vậy, thế mà không tiếc đồng ý yêu cầu không hợp lý của tôi, tôi có đáng để bị em ghét như vậy không?
(Than thở: Hai người vốn có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế, nhưng bởi vì cá tính không hề chịu thua chút nào, vạch trần vết sẹo của nhau, khiến bức tường phòng hộ chỉ còn một tầng mỏng manh đã sụp đổ trong nháy mắt, hai người này đều không phải đèn đã cạn dầu, nếu như có một phía có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo, cũng sẽ không diễn biến thành cuối cùng tổn thương lẫn nhau...)
Hai người tìm một khách sạn ở gần đó, khi nhận phòng, nữ nhân viên phục vụ còn rất mập mờ liếc nhìn hai người, lại bị ánh sáng lạnh trong mắt hai người giết đến, nói thầm trong lòng: Không phải ra ngoài thuê phòng sao! Cố ý giả dạng làm thành như vậy!
Tiến vào phòng, Hoắc Nhĩ Phi lập tức chủ động cởi quần áo nằm xuống, nằm ở trên giường, dáng vẻ tùy anh chém giết.
Trong mắt Thư Yến Tả phát ra từng tầng tức giận, “Vẻ mặt này của em khiến cho tôi mất đi tình thú.”
Hoắc Nhĩ Phi “Cọ” một cái ngồi dậy, cặp mắt hung hăng nhìn anh một lúc, từ từ bò dậy, ôm cánh tay Thư Yến Tả, cả người treo trên người anh, học dáng vẻ trước kia anh hôn mình, đầu lưỡi tinh tế miêu tả cánh môi của anh.
Cô trẻ trung lập tức khơi gợi lên dục vọng của Thư Yến Tả, nhưng mà anh vẫn đứng bất động, rất muốn xem xem người phụ nữ này có thể làm được đến mức nào.
Hoắc Nhĩ Phi thấy anh còn không phản ứng, trong lòng hơi cáu, nhưng trong miệng cũng không nhàn rỗi, đầu lưỡi di ien n#dang# yuklle e#q quiq on rất nhạy bén chạy vào trong miệng anh, tay cũng không nhàn rỗi, sờ vào bên trong áo sơ mi của anh, bắp đùi càng thêm ma sát dục vọng của anh, cả người xinh đẹp tới cực điểm, giống như một con mèo lười biếng liếm món ăn ngon của mình.
Trong lòng Thư Yến Tả giống như có một đốm lửa đang thiêu đốt, người phụ nữ này! Học được từ đâu, là một người đàn ông sẽ không thể giữ được.
Thô lỗ vứt mèo nhỏ đang bám trên người anh xuống giường, ra tay cởi sạch quần áo của mình, nút áo sơ mi cũng bị anh cởi ra ném xuống đất, vài giây sau đã lột sạch, đè lên con mèo nhỏ hấp dẫn ở trên giường.
Hai người gần như không chút lưu tình mà hô hấp gặm cắn đói phương, hấp thu mật ngọt trên người nhau, liều chết triền miên.
...
Nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt nóng lên, nóng đến người ta mặt đỏ tai đỏ, nam nữ dây dưa trên giường càng thêm phát ra tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc làm cho tim người ta đập rộn lên.
“Ừ... A... Ừ... A...”
...
Thư Yến Tả không chút lưu tình muốn cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô thật sự mệt mỏi không xong.
Lúc đó trên người hai người đều là vết thương chồng chất, vết cào, vết cắn, trải rộng toàn thân, đỏ đến người ta nhìn thấy mà ghê.
“Xem ra hai tháng qua, kỹ thuật của em có tiến triển không ít nhì! Ở trên giường Chử Tuyết Luân cũng sẽ dịu dàng như vậy sao? Còn mạnh hơn tôi, chẳng lẽ anh ta vốn không thể thỏa mãn dục vọng của em, nhìn dáng vẻ thỏa mãn đêm nay của em, thật sự sẽ khiến cho người ta hiểu lầm đó” Thư Yến Tả khẽ híp tròng mắt, lòng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Hoắc Nhĩ Phi, ghé vào bên tai cô, châm chọc mang thương mang gậy.
“Anh khốn kiếp! Anh cút cho tôi!” Hoắc Nhĩ Phi giận đến cả người run rẩy, một cái tát quăng tới, không nghiêng lệch vừa đúng đánh lên gò má Thư Yến Tả, đánh cho anh nghiêng mặt đi.
“Em cái này thẹn quá thành giận sao? Tôi sẽ nhớ một cái tát này.” Tròng mắt Thư Yến Tả phóng hỏa, đứng dậy, lớn như vậy, cũng chỉ có người phụ nữ này dám động tay động chân với anh.
Mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, trước khi đi cũng chưa từng liếc nhìn Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường một lần, sập cửa rời đi.
Nghe được tiếng cửa phòng “Rầm” một tiếng, Hoắc Nhĩ Phi rốt cuộc không nhịn được thất thanh khóc, hu hu hu hu...
Tại sao lại là dáng vẻ này? Tại sao phải biến thành như vậy? Thì ra mỗi lần hai người gây gổ đều làm tổn thương khắp người nhau! Lòng của cô thật đau, có một đau đớn không nói rõ ra được, từ từ lan tràn khắp người...
Sỉ nhục cô, cứ vui như vậy sao? Từ đầu đến cuối cô đều chưa từng xảy ra bất kỳ hành động thân mật nào với Tuyết Luân di1enda4nle3qu21ydo0n, trừ thỉnh thoảng hôn môi, vốn chưa từng lên giường, tại sao anh lại sỉ nhục cô như vậy? Tại sao...
Cô trùm chăn nức nức nở nở khóc thút thít, vang vọng thật lâu trong căn phòng trống rỗng...
Sau khi khóc, Hoắc Nhĩ Phi đi tới toilet cọ rửa dơ bẩn trên người mình một lần, nước mắt theo dòng nước chảy xuống, kết thúc cũng tốt...
Sau khi từ toilet đi ra, mặc xong quần áo của mình, đã hơn một giờ rồi, cha mẹ đều ngủ rồi, cô bắt chiếc taxi về nhà.
May mà gần đây cha mẹ đều biết cô thường xuyên hẹn họ với Tuyết Luân, thường sẽ trở về rất trễ, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nằm ở trên giường, Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ rất nhiều, giữa cô và Thư Yến Tả phải hoàn toàn kết thúc, tại sao trong lòng cô lại cảm thấy rất đau! Nhất định mới vừa rồi anh làm tổn thương mình, cho nên rất đau...
Buổi chiều ngày hôm sau, Hoắc Nhĩ Phi quả nhiên nhận được chứng minh giấy đăng ký kết hôn không có hiệu lực, trong nháy mắt đó, cô lại không có bất kỳ tâm tình vui sướng gì, hình như những thứ này đều không liên quan đến mình.
Liên tục mấy ngày, Hoắc Nhĩ Phi đều cảm thấy mình hoảng hoảng hốt hốt, ngay cả Chử Tuyết Luân cũng cảm giác được lòng cô không yên, quan tâm hỏi, “Phi Phi, em không sao chứ?”
“Không có việc gì, có thể do công việc quá mệt mỏi thôi.” Hoắc Nhĩ Phi miễn cưỡng cười cười.
“Phi Phi, nếu không thoải mái em nhất định phải nói ra.”
“Vâng, em biết rõ.”
Liên tiếp hai tháng, Hoắc Nhĩ Phi cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào của Lucus, gọi qua cũng không được, việc này khiến cho cô hết sức tức giận, Thư Yến Tả đã đồng ý cô có thể gọi điện thoại cho Lucus, nhưng cô lai không muốn gọi điện thoại cho Thư Yến Tả, trong lòng đau khổ đến không xong.
Cố tình cha mẹ cô còn thỉnh thoảng nói thầm về Lucus bên tai cô, nói nhớ nhung cháu ngoại của mình rồi, khiến cho cô rất khó xử, không biết mở miệng với cha mẹ như thế nào.
“Phi Phi à, sao hai tháng nay không nhận được điện thoại của Lucus vậy, gọi qua cũng không có ai nhận, có chuyện gì xảy ra à?” Mẹ Hoắc thật sự nhớ cháu ngoại rồi.
Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn bới miếng cơm, “Con cũng không biết, có lẽ đổi số điện thoại thôi.”
“Đứa bé Lucus kia hiểu chuyện như vậy, cho dù đổi số điện thoại cũng nhất định sẽ nói cho chúng ta biết, không thể nào âm thầm biến mất, sẽ không phải do con chứ.” Mẹ Hoắc bừng tỉnh hiểu ra.
“Mẹ, con cũng rất nhớ Lucus.” Hoắc Nhĩ Phi ngược lại nói thật.
“Phi Phi, con là Thư Yến Tả cãi nhau? Là nó không cho phép chúng ta nói điện thoại với thằng bé?” Cha Hoắc thật sự nói trúng tim đen.