Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 122.1

Editor: Puck

Thư Yến Tả kéo Hoắc Nhĩ Phi lên con ngựa trắng, một phát lật người ngồi ở phía sau cô, ôm hông cô, không nhịn được trêu ghẹo cô mấy câu, “Thả lỏng một chút, không phải bình thường lá gan của em rất lớn sao? Cưỡi ngựa lại sợ thành ra như vậy, ngay cả con trai cũng bình tĩnh hơn em.”

“Điều này có thể đánh đồng sao? Cưỡi ngựa có nhiều nguy hiểm! Lỡ như nó nổi giận chạy như điên thì làm như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi vểnh môi đỏ mọng lên không vui nói, chỉ có điều sau khi Thư Yến Tả đi lên quả thật cho cô cảm giác an toàn, tâm tình khẩn trương mới vừa rồi lập tức không còn, cũng sẽ không sợ, hình như cho dù xảy ra chuyện gì đều có cánh tay kiên cường của anh che chở mình phía sau, rất yên tâm.

Thư Yến Tả để con ngựa chậm rãi chạy một vòng trên thảm cỏ, mèo nhỏ cần thích ứng trước một chút.

“Anh biết cưỡi ngựa, mới vừa rồi làm sao không bằng lòng tới?” Hoắc Nhĩ Phi tựa vào trong ngực Thư Yến Tả không hiểu hỏi.

“Bởi vì anh sợ dạy yêu tinh phiền toái là em.” Cánh môi Thư Yến Tả dán bên tai mèo nhỏ, phun khí nóng.

“Sao anh biết được em không biết, thật là.” Hoắc Nhĩ Phi méo miệng.

“Em vốn không biết, hay là nói, em giả bộ?” Thư Yến Tả thấy thời điểm không xê xích gì nhiều, siết chặt yên ngựa, kẹp bụng ngựa một cái, con ngựa lập tức chạy.

Bị sợ đến Hoắc Nhĩ Phi co quắp ngã trong ngực Thư Yến Tả, hai cánh tay càng thêm bám chặt lấy cánh tay anh, trong miệng không nhịn được thét to: “A! Chậm một chút! Em sắp té xuống rồi!”

“Ngoan, không có chuyện gì, có anh ở đây, em không rớt xuống được.” Một tay Thư Yến Tả nắm yên ngựa, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on một tay ôm eo thon của mèo nhỏ, phun khí liên tiếp bên tai cô. 

Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy bây giờ mình vô cùng khổ sở, con ngựa càng chạy càng nhanh, tim của cô cũng sắp nhảy ra ngoài, hơn nữa người đàn ông thúi này còn phả hơi bên tai cô, thỉnh thoảng một dòng điện đánh qua, khiến cho cô sắp phát điên.

“Ngoan, không phải em rất thích cưỡi ngựa sao? Đây mới thật sự là cưỡi ngựa, gió gào thét bên tai mà qua có phải rất sảng khoái không, mở mắt ra nhìn phía trước mặt.” Thư Yến Tả biết cô rất sợ, một mực an ủi cô.

Con ngựa chạy ra khỏi đồng cỏ, chạy theo đường nhỏ bên cạnh, Hoắc Nhĩ Phi dưới sự khích lệ của Thư Yến Tả từ từ mở mắt ra, nhìn lá cây màu xanh hai bên gào thét mà qua, sao chạy ra khỏi sân, đây là định đi đâu?

“Đây là đâu? Lạc đường làm thế nào?”

“Yên tâm, có anh ở đây làm sao lạc đường được.” Thư Yến Tả rất tự tin bảo đảm.

Có lẽ sợ hãi vừa rồi đã qua, Hoắc Nhĩ Phi rất hưởng thụ cảm giác ngồi rong ruổi trên ngựa, quả nhiên rất kích thích, kích thích đến khiến cô muốn gào to mấy tiếng! Cảm giác rất giống mơ ước cưỡi ngựa trước kia của cô, trong lòng không khỏi vui vẻ, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, có một mùi vị tự do.

Con ngựa chạy như vậy sau một lúc cũng mệt mỏi, Thư Yến Tả khiến nó hãm lại tốc độ.

Hoắc Nhĩ Phi thấy con ngựa dừng lại, xoay đầu lại hỏi, “Sao lại ngừng...” Đôi môi vừa đúng trượt qua cánh môi Thư Yến Tả, ánh mắt của hai người trong nháy mắt giao nhau một chỗ.

“Nếu mèo nhỏ đã nhiệt tình như vậy, anh đương nhiên từ chối thành bất kính.” Nói xong hôn lên luôn.

“Ưmh... Em nào có...” Hoắc Nhĩ Phi ấp úng cãi lại.

Tất cả âm thanh đều bị bao phủ trong nụ hôn dài triền miên này, có lẽ do tư thế ngồi của Hoắc Nhĩ Phi quá khó chấp nhận rồi, Thư Yến Tả dứt khoát ôm lấy cô, để cho cô ngồi đối mặt với mình.

Hoắc Nhĩ Phi hét lên một tiếng, bị buộc ngồi trên người Thư Yến Tả, Thư Yến Tả canh chính xác không sai chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô, nuốt toàn bộ tiếng kêu sợ hãi của cô vào trong bụng, bởi vì ở trên ngựa, Hoắc Nhĩ Phi thể không ôm chặt lấy cổ Thư Yến Tả, hai chân treo ngược trên hông anh.

Nụ hôn này có thế tới mãnh liệt, cháy sạch hai người khó nhịn như đốt cháy cơ thể...

Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy chống đỡ giữa đùi mình chính là đồ lửa nóng kia, thật khó chịu, không khỏi nâng mông lên, định cho mình cách xa nó một chút, kết quả con ngựa đột nhiên lắc lư, để cho cô vừa đúng ngồi vào phía trên, nhất thời hai người đều phát ra tiếng kêu rên.

“Mèo nhỏ, em cố ý.” Thư Yến Tả thở hổn hển, giọng nói trầm thấp vang lên.

“Nào có... Em vốn định cách xa nó một chút...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Nhĩ Phi cau lại, sắp khóc, thật khó chịu!

Một tay Thư Yến Tả đưa vào trong quần áo của mèo nhỏ, cởi ra hai nút áo trước ngực cô, kìm lòng không được di1enda4nle3qu21ydo0n nắn bóp. Đều do mèo nhỏ đòi cưỡi ngựa, bộ đồ cưỡi ngựa này thật sự đủ phiền toái, nhất là quần này còn mang giày, thật sự muốn xé nát vứt bỏ nó.

“Không... Đừng, ở đây sẽ có người nhìn thấy, ở ngoài trời đấy, anh buông em ra ngồi đàng hoàng nào!” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng khóc kể.

Có lẽ hai từ “Ngoài trời” nhắc nhở Thư Yến Tả, anh vội vã cài nút áo lại cho mèo nhỏ, nhấc cô lên, để cho cô xoay người sang chỗ khác, ôm hông của cô, điều khiển ngựa chạy nước rút.

Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy đổi tư thế trên ngựa thật sự quá khó chịu, không đợi mình ngồi vững vàng, con ngựa đã chạy, lắc lư đến cô vội vàng rúc vào trong ngực Thư Yến Tả, hai cánh tay càng thêm ôm chặt chân anh, để giữ vững thăng bằng cho mình.

Mới vừa rồi lửa nóng trong cơ thể còn chưa tản đi, giờ phút này bị gió thổi tới, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái nói không ra được, nhưng sao vật chống đỡ phía sau mình còn nóng bỏng như vậy!

Nhìn hoàn cảnh chung quanh dường như không phải đường quay về, không khỏi hỏi, “Đi đâu vậy?”

“Ngoan, em chờ một chút sẽ biết.” Giọng nói quyến rũ của Thư Yến Tả cực kỳ có sức hút, khiến trong lòng Hoắc Nhĩ Phi tê dại một trận, cực kỳ yêu nghiệt!

Chờ đến khi ra đến bãi đậu xe ngoài trường đua ngựa, Hoắc Nhĩ Phi mơ hồ, phải đi nhanh như vậy? Hơn nữa con trai vẫn còn ở trong trường đua ngựa cưỡi ngựa!

“Lucus vẫn còn ở bên trong cưỡi ngựa mà, chúng ta không thể ném con lại một mình rồi đi.”

Thư Yến Tả tung người xuống ngựa trước, đỡ mèo nhỏ xuống ngựa, trực tiếp lôi kéo cô đi về phía chiếc Hummer của mình.

“Đừng! Chúng ta đi Lucus sẽ đau lòng.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cho dù nói như thế nào cũng không thể ném con trai lại.

“Ai nói phải đi, anh chỉ cần em giúp anh... Tiêu lửa.” Thư Yến Tả sợ cô liến thoắng không ngừng, giải thích rất đơn giản, đóng cửa xe lại, cho xe chạy ra bên ngoài.

Tiêu lửa? Hoắc Nhĩ Phi còn đang suy nghĩ ý tứ của từ này, trong lúc vô tình liếc về vật vẫn còn nhô lên ở hông Thư Yến Tả, mặt lập tức nóng lên, không phải chứ? Đây là ý tứ của tiêu lửa? Còn ở trong xe?

Xe dừng lại bên cạnh đường nhỏ vắng vẻ, cây xanh bóng mát, vừa đúng che một phía, Thư Yến Tả đổi toàn bộ cửa sổ xe thành màu đen như mực, xe xa hoa chính là tốt như vậy! Cứ như thế, cho dù có người đi qua bên cạnh cũng không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Hoắc Nhĩ Phi cũng coi như là một người từng trải, làm sao không hiểu được anh định làm gì, không thuận theo kêu lên: “Em không muốn đâu, tối về, em... Em lại bồi thường anh.”

“Không còn kịp rồi, em nhìn dáng vẻ như vậy của anh còn có thể đánh golf sao? Còn không phải bị bọn họ cười nhạo?” Thư Yến Tả nhìn vật nào đó trong quần.

“Nhưng mà, nhưng mà... Bọn họ sẽ hoài nghi...” mặt của Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn cau lại, người đàn ông thúi này!

“Bọn họ đều là người trưởng thành, sẽ rõ, tới đây...” Thư Yến Tả kéo dài giọng, ý bảo mèo nhỏ ngồi lên người anh.

“Em không muốn!” Hoắc Nhĩ Phi Dieễn ddàn lee quiy đôn kiên quyết không đồng ý, tại sao có thể làm chuyện như vậy ở trên xe?

Thư Yến Tả đã nhịn lâu rồi, một phát kéo mèo nhỏ đang cong môi ở kia, để cho cô giạng chân ở trên người mình, tay đã đưa vào trong quần áo của cô, đến mức, nóng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, hai người mới vừa rồi còn chưa tiêu tan hết tình dục, trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Hoắc Nhĩ Phi cũng không phải không muốn, chỉ có điều ở trong suy nghĩ của cô, làm chuyện như vậy phải ở trong phòng, hơn nữa ở trên giường mới đúng!

Nhưng mà, trên dưới toàn thân cô đều bị Yến trêu chọc đến tê dại! Thật khó chịu!

“Mới vừa rồi em nói là ngoài trời, bây giờ toàn bộ đều bị che kín, ngoan, không ai nhìn thấy, kể cả đứng trước cửa sổ xe cũng không nhìn thấy.” Thư Yến Tả phả hơi bên cạnh tai mèo nhỏ, an ủi cô.

“Vậy... Anh nhanh một chút...” Gương mặt Hoắc Nhĩ Phi đỏ bừng dính vào trên người Thư Yến Tả, giọng nhỏ yếu như ruồi muỗi.

Thư Yến Tả lập tức được cổ vũ, bắt đầu cởi giày ủng và quần của mèo nhỏ xuống.

Mà Hoắc Nhĩ Phi chỉ mặc quần lót màu đen giạng chân ở trên người Thư Yến Tả, dáng vẻ đó cực kỳ xinh đẹp, toàn thân cũng tản mát ra hơi thở lười biếng giống như mèo, móc áo lót đã sớm bị anh cởi ra, giờ phút này đang cắn trái anh đào tươi ướt át kia...

Hoắc Nhĩ Phi không khỏi ngẩng đầu lên, phát ra từng trận rên rỉ khó nhịn, chiếc cổ tinh tế ngửa ra đường cong duyên dáng, quả thật khiến Thư Yến Tả sôi sục máu nóng...

Anh nhanh chóng cởi khóa kéo quần của mình, nâng chân mèo nhỏ lên, để cho cô cởi quần lót ngồi xuống.

...
Bình Luận (0)
Comment