Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 125.2

Editor: Puck -

“Em nghĩ rằng anh ngốc như em sao?” Thư Yến Tả trợn mắt lên.

“Vậy anh định chuẩn bị khi nào đưa cô ta đi?”

“Trong hai ngày này, anh để chú Đinh làm.”

“A, về sau anh không thể chọc hạng người phụ nữ như vậy, sẽ làm cơn ác mộng.” Hoắc Nhĩ Phi rất nghiêm nghị nói.

Không đợi Thư Yến Tả mở miệng, cô lại nói, “Còn có Camilla ở công ty anh? Về sau không cho anh lui tới với cô ta, không cho nhìn cô ta, càng không cho phép mang theo cô ta đi tham gia bữa tiệc gì đó!”

Thư Yến Tả cười đến quyến rũ xấu xa, “Mèo nhỏ ghen?”

“Anh chỉ có thể là của em thôi, không cho phép người phụ nữ khác ôm anh, hôn anh.” Hoắc Nhĩ Phi bá đạo tuyên bố.

“Được rồi, em ôm như thế nào cũng có thể, hôn chỗ nào anh đều thích.” Thư Yến Tả cười đến mập mờ.

Hoắc Nhĩ Phi lập tức mắc cỡ đỏ bừng mặt, cái gì gọi là hôn nơi nào cũng có thể!

“Cho em một cơ hội chủ động, tối nay... Anh mặc em túm lấy.” Giọng nói quyến rũ mờ ám của Thư Yến Tả phun lên bên gáy Hoắc Nhĩ Phi, dòng điện đánh trúng cả người cô run lên một cái.

Dáng vẻ của Yến, thật tà ác đó!

Mình có nên đụng ngã anh không? Có muốn nhào qua không?

Nhào qua hay không nhào qua?

...

Cuối cùng, Hoắc Tiểu Miêu cực kỳ rối rắm vẫn dùng một tư thế hết sức phóng khoáng đụng ngã người khác, bởi vì ánh mắt của Yến thật sự quá mê người rồi, trêu chọc đến xương cả người cô tê dại, hai người nhanh chóng lăn giường đơn.

Lăn thành một đoàn, ừ... Ưmh ưmh...

Nhiều tiếng vang vang trong căn phòng, rất mê người...

Buổi chiều ngày hôm sau, Thư Yến Tả tự mình đưa mèo nhỏ đến sân bay, hai người lưu luyến không rời tách ra, Hoắc Nhĩ Phi càng thêm núp trong ngực Thư Yến Tả hồi lâu không chịu ngẩng đầu.

“Nếu không bỏ được như vậy, thì đừng đi.”

Nghe xong lời này, Hoắc Nhĩ Phi vội ngẩng đầu lên, “Em đi đây.”

Thư Yến Tả khẽ hôn lên trán mèo nhỏ, “Ngoan, vào đi thôi.”

Quả nhiên là nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt, một khi tách ra, tương tư khó nhịn, hai người gần như ngày ngày nấu cháo điện thoại, gửi tin nhắn, gửi thư điện tử, bởi vì chênh lệch múi giờ, luôn có chút cảm giác ngày đêm lẫn lộn.

Ngày hôm sau khi Hoắc Nhĩ Phi trở về nước Anh, An Tình Hủy lập tức bị vứt xuống khu vực dân chạy nạn ở châu Phi, sau khi biết sự thật này, An Tình Hủy gần như khóc náo tìm chết, để cho cô đi địa phương đó, còn không bằng chết đi coi như xong, sinh hoạt chung một chỗ với đám dân chạy nạn, còn nghèo hơn cuộc sống trước kia của mình, chủ yếu nhất là ở Hương Cảng còn có thể nghĩ đến cách mưu sinh, mà tới chỗ đó, hoàn toàn chỉ có chờ chết.

Cho nên cô kiên quyết chống lại, nhưng Đinh Thận là ai? Vốn không để ý tới bất kỳ kêu gào gì của cô, trực tiếp lấy mẩu băng dính dán miệng cô lại, ném lên máy bay, tự mình đưa tới châu Phi.

Khoảnh khắc khi máy bay hạ cánh, An Tình Hủy hoàn toàn tâm như tro tàn rồi, Thư Yến Tả! Hoắc Nhĩ Phi! Cô sẽ nhớ bọn họ cả đời! Dù là hóa thành tro tàn cô cũng nhớ bọn họ cả đời.

Đầu tháng bảy chớp mắt đã tới, nghênh đón một kỳ nghỉ hè nữa, khi Lucus nghỉ, mẹ tự mình đến trường học đón bé, khiến cho bé vô cùng vui vẻ.

Buổi tối, Lucus rúc vào trong ngực mẹ, “Mẹ, khi nào thì mẹ và cha kết hôn?”

Hoắc Nhĩ Phi ngây ngốc, sao Lucus biết điều này?

“Sao Lucus biết mẹ và cha còn chưa kết hôn?”

“Bởi vì Hank nói với con chỉ khi nào cha và mẹ kết hôn, mới có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ.” Lucus nghiêm trang nói.

“Chuyện này hả, là như vậy không sai, nhưng mà...” Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu, không biết phải giải thích làm sao mới phải.

“Nhưng mà cái gì? Là bởi vì cha chưa cầu hôn mẹ sao?”

Cái gì và cái gì? Lucus nhỏ tuổi như vậy sao biết điều này?

Tư tưởng của đứa bé bây giờ quá phát triển, cũng sắp khiến cho cô không theo kịp.

“Mẹ? Con nói với cha để cho cha cầu hôn mẹ, sau đó mẹ đồng ý cha có được không, về sau ba người chúng ta sẽ không tách ra nữa.” Lucus ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên rất nghiêm túc nói.

Ặc... Suy nghĩ của đứa bé quả nhiên rất tốt, cô đột nhiên rất muốn nhìn tình cảnh khi Yến cầu hôn cô rồi, có thể rất thú vị không!

Nheo tròng mắt nhìn con trai, “Ừ, nếu như cha con cầu hôn mẹ, mẹ sẽ đồng ý cha, sau đó chúng ta sẽ không xa rời nhau nữa.”

“Bây giờ con lập tức gọi điện thoại cho cha.” Lucus nói xong lập tức bò dậy tìm điện thoại.

Hoắc Nhĩ Phi ôm lấy thân thể định bò dậy của bé, “Con trai ngoan, chờ thím Tuyết Nghê của con sinh em gái xong, chúng ta trở về Hương Cảng tìm cha con có được không.”

Lucus rất hiểu chuyện gật đầu, “Mẹ có ý là chờ em gái sinh xong, rồi kết hôn với cha sao?”

“Ừ.” Hoắc Nhĩ Phi cưng chiều nhìn con trai, thật đáng yêu!

“Hì hì...”Càng tới gần ngày sinh trước một tháng, Chử Tuyết Nghê cũng càng tỏ vẻ nóng nảy, Tom vẫn thường tới làm chút phụ đạo cho cô, hy vọng cô không nên vô cùng khẩn trương.

Hoắc Nhĩ Phi cũng tới nói chuyện phiếm với cô ấy, giảm áp lực cho cô ấy, còn có Lucus cả ngày chạy tới chạy lui, tiếng nói tiếng cười tràn đầy mỗi một góc nhỏ.

Thư Tử Nhiễm đến không nghi ngờ cho nhóm người này tăng thêm phần hoạt bát, chạng vạng tối, ánh trời chiều nhàn nhạt vẩy lên một mảnh sau vườn xanh biếc.

Cô đẩy xe lăn của đại ca đi từ từ trên đường mòn trong rừng, “Đại ca, chị Tuyết Nghê sắp sinh, anh không lo lắng sao? Mấy ngày gần đây chị ấy đều rất hồi hộp, khiến cho Tom cũng khẩn trương theo.”

“Bác sỹ nói chị Tuyết Nghê mang thai chính là bé gái, anh thích không? Anh cảm thấy đứa bé lớn lên sẽ giống ai?”

“Đại ca, cũng đã hơn nửa năm rồi, anh một mực không nói một câu với chúng em, chẳng lẽ anh không nghĩ đến chúng em sao? Chị Tuyết Nghê vì anh mà bỏ ra nhiều như vậy, anh nhất định phải tỉnh lại, cho chị ấy một tương lai hạnh phúc mới được.”

“Đại ca, chúng em đều rất nhớ anh.” Hốc mắt Thư Tử Nhiễm chứa lệ, cầm đôi tay hơi lạnh của Thư Phiến Hữu.

Ngày Chử Tuyết Nghê sinh, mẹ Chử càng thêm chạy từ thành phố L tới, mặc dù con gái không nghe lời, nhưng dù sao cũng là con gái mình mang thai mười tháng sinh ra, làm sao lại không đau lòng chứ.

Có lẽ do gặp được mẹ, Chử Tuyết Nghê kiên cường rất nhiều, bác sỹ cũng bảo đảm cô sẽ thuận lợi sinh.

Dưới tình huống này Hoắc Nhĩ Phi gặp lại bác gái Chử một lần nữa, tâm tình hơi kỳ quái, vẫn như trước kia mỉm cười tiến lên chào hỏi, “Bác gái Chử, bác cũng đừng quá lo lắng, Tuyết Nghê không có việc gì.”

Liên Tĩnh liếc mắt nhìn người con dâu mình từng nhận định, cầm hai tay con bé, “Phi Phi, nhờ có con vẫn ở đây với Tuyết Nghê, bác...”

“Bác gái, con và Tuyết Nghê tình như chị em, mặc dù không làm bà xã của con trai ngài, nhưng mà tình bạn giữa con và Tuyết Nghê vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy Tuyết Luân với mình mà nói đã là quá khứ rồi, không cần thiết cứ phải sống trong quá khứ, con người luôn luôn phải hướng về phía trước.

“Đứa bé ngoan.” Trừ nói câu này ra, Liên Tĩnh cũng không biết nên nói gì cho phải.

Chử Tuyết Nghê bình an sinh hạ một cô con gái, trong lòng mọi người đều vui vẻ khác thường, đây cũng là một sinh mệnh mới đi tới nhà họ Thư, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại mà nhăn nhúm của cô bé con này, trong lòng mỗi người đều vui mừng, nhất là Chử Tuyết Nghê làm mẹ, nhìn con gái mình, kích động đến nước mắt tràn ra.

Khi nhìn thấy mẹ mình, cô đã khôi phục lại tính cách con gái nhỏ làm nũng, “Mẹ, sao dáng dấp con gái con lại xấu như vậy, nhăn nhúm.”

“Khi con sinh cũng là như vậy, từ từ lớn lên xinh đẹp.” Liên Tĩnh nắm tay con gái nói.

“Mẹ...” Chử Tuyết Nghê làm nũng ngã vào trong ngực mẹ, có lẽ cứ như vậy một lần, để cho cô có thể phóng túng mình, không cần nghĩ đến rất nhiều vấn đề rất thực tế như vậy.

Khi Chử Tuyết Nghê ở cữ, Liên Tĩnh quyết định lưu lại chăm sóc con gái, dù sao ở cữ cũng quá quan trọng đối với phụ nữ.

Khi Lucus nhìn thấy cô em gái nhăn nhúm này thì mím miệng rối rắm nói: “Dung mạo của em ấy quá xấu!”

Hoắc Nhĩ Phi cười nói: “Bởi vì em gái vừa mới sinh ra, da vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, cho nên bây giờ nhìn không ra đẹp xấu, đợi đến khi em gái trưởng thành, thì sẽ càng lớn càng xinh đẹp.”

“A, thì ra là như vậy.” Lucus gật gật đầu, chờ sau khi bé lớn lên, mới chính thức hiểu được mẹ nói đúng, bởi vì tiểu Tinh Tinh càng lớn càng xinh đẹp rồi.

Tiểu Tinh Tinh là nhũ danh Lucus lấy cho Thư Tinh Sở, căn cứ vào tầm ảnh hưởng của bé, nhũ danh này dần dần lưu truyền ra, tất cả mọi người gọi như vậy.

Sau khi Thư Yến Tả biết được Chử Tuyết Nghê sinh một cô con gái, cũng cực kỳ vui mừng, cho dù về sau đại ca có tỉnh hay không, anh cũng sẽ đối đãi với tiểu Tinh Tinh như con gái ruột thịt.

Vốn định sau khi Tuyết Nghê sinh được ba ngày thì đi nước Anh đón hai mẹ con mèo nhỏ, nhưng công ty chi nhánh bên châu Âu tạm thời xảy ra chút vấn đề, bởi vì bên đại lục có một công ty lễ phẩm có giá tiền thấp hơn bọn họ, cho nên người ta đương nhiên sẽ suy tính đến vật đẹp giá thấp nhất, Thư Yến Tả không thể không tự mình đi một chuyến, tiện thể thăm hỏi tiên sinh Peter người phụ trách công ty Slater có quan hệ hợp tác lâu dài với bọn họ, tiếp tục ký kết tiếp.
Bình Luận (0)
Comment