Mấy ngày nay trong đầu Thư Phiến Hữu cứ hiện lên cô gái gương mặt sưng đỏ,
nhất là ánh mắt quật cường đó, để cho trí nhớ anh khắc sâu.
Nhưng chuyện gần đây rất nhiều, khiến suy nghĩ của anh rất hỗn loạn, không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu.
Về chuyện tìm Hoắc Nhĩ Phi, anh cũng không nhàn rỗi, chỉ có điều đáng tiếc vẫn không có bất kỳ tin tức gì, để cho anh cảm thấy không có gì tốt để
giải thích cho tiểu Luân, cậu ấy và a Sâm tin tưởng anh như vậy, mà bây
giờ cũng hơn một tháng, còn không có bất kỳ tin tức gì.
Bây giờ
mỗi ngày anh đều loay hoay sứt đầu mẻ trán, lá bài chủ chốt Coral công
ty chuẩn bị đã lâu chuẩn bị phát hành album mới rồi, anh có thể tưởng
tượng giọng hát của cô sẽ đưa tới bao nhiêu phản ứng, tuyệt đối không
thể khinh thường.
Sau khi phát hành xong album, sẽ bắt đầu công
việc quảng cáo thời gian dài, trừ tuyên truyền ở Hongkong, còn phải vào trong nước, bởi vì quan hệ hợp tác với giải trí
Âu Kỳ, Coral sẽ có nền tảng rất tốt để phát triển.
Anh thật sự
không thể phân thân, mà George vì chuyện của Coral, gần đây cả ngày cũng loay hoay quay tít mù, nhất định không trông cậy gì được vào cậu ta.
Đột nhiên nghĩ đến một người: Chú Đinh. Lấy quan hệ và địa vị nhiều năm ở
Hongkong như vậy, hơn nữa chú còn là người đứng thứ hai trong bang Viêm
Ưng, muốn tìm một người tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Đinh Thận rất bất ngờ không biết đại công tử tìm mình có chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý hẹn đi uống trà.
“Chú Đinh, tôi muốn nhờ chú tìm giúp một người.” Thư Phiến Hữu đi thẳng vào vấn đề.
“Người nào?”
“Cô ấy tên Hoắc Nhĩ Phi, đại khái chừng mười chín tuổi, là du khách trong
nước tới Hongkong du lịch, mất tích chừng ba tháng trước rồi, địa điểm
mất tích trên du thuyền hào hoa ở cảng Victoria, cũng chính vào đêm tôi
trở về, tôi làm khách trên du thuyền đó, chỉ có điều hai bên không biết
nhau mà thôi.” Thư Phiến Hữu nói đại khái tình huống.
Đinh Thận
nghe đến cái tên Hoắc Nhĩ Phi thì trong lòng hồi hộp, đại công tử biết
cô ấy từ lúc nào, sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ!
Trong đầu không ngừng chuyển động, chỉ có điều ngoài mặt vẫn không biến sắc, quả nhiên gừng càng già càng cay.
“Không biết vị Hoắc Nhĩ Phi tiểu thư này có quan hệ như thế nào với đại công tử?”
“Thật ra thì tôi cũng không biết cô ấy, chỉ được một người bạn nhờ vả mà
thôi.” Thư Phiến Hữu dĩ nhiên không nhìn ra suy tính trong lòng Đinh
Thận.
“Nhờ vả của bạn bè? Đại công tử có thể nói kỹ lưỡng hơn một chút không? Chỉ dựa vào lời vừa rồi của cậu thật sự rất khó tìm ra.”
Đinh Thận thầm nghĩ trong lòng: Ông đã rất rõ ràng lai lịch của Hoắc Nhĩ Phi rồi, không thể có người bạn hay người thân nào có thể liên hệ với đại
công tử! Sẽ là người bạn nào đây?
Thư Phiến Hữu nói toàn bộ
chuyện n tổng giám đốc giải trí Âu Kỳ - Âu Dã Sâm – cầu xin anh, cũng
lấy hình Hoắc Nhĩ Phi ra, hy vọng Đinh Thận có thể nhanh chóng giúp anh
tìm được Hoắc Nhĩ Phi.
Nhưng anh không nói ra người thật sự lo
lắng cho Hoắc Nhĩ Phi nhất là tổng giám đốc bất động sản Sở Viên – Chử
Tuyết Luân, bỏ qua đoạn về Chử Tuyết Luân.
Đinh Thận nhìn ảnh thì đã xác nhận trăm phần trăm, quả nhiên không sai, ông thử dò xét: “Chính là giải trí Âu Kỳ hợp tác cùng Á Ninh?”
“Đúng thế, hơn nữa tôi
đã đồng ý với Âu tổng rồi, mà hiện giờ tôi không thể phân thân, tìm một
tháng cũng không có tiến triển gì, cho nên chỉ có thể nhờ chú Đinh, lấy
mạng lưới quan hệ của chú ở Hương Cảng, tôi nghĩ không thành vấn đề.”
Thư Phiến Hữu chân thành khen tặng.
Nếu như muốn tìm người không
phải tên Hoắc Nhĩ Phi, Đinh Thận có thể không chút do dự mà nhận, cũng
hứa nhất định có thể tìm được. Nhưng mà người này lại là Hoắc Nhĩ Phi,
lại là người phụ nữ mà nhị thiếu cưng chiều nhất, chuyện này thật khó
làm.