“Bây giờ vẫn còn sớm, cô nghỉ ngơi một chút trước đi, phòng của tôi ở ngay bên cạnh, buổi tối chừng sáu giờ ăn cơm tối.”Đoạn Tử Lang nhìn đồng hồ, tự nhiên nói ra.
“Biết.” Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn đáp, ngay sau đó “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, nhào lên giường, mặt úp xuống, giường thật mềm, chăn cũng rất mềm, ngửi đều là hương thơm, thật thoải mái...
Đầu cũng mơ hồ theo, buồn ngủ quá, từ Las Vegas bay về, thời gian thật dài, toàn thân chua xót đau đớn...
Đoạn Tử Lang ngồi trên ghế mây ở vườn sau như có điều suy nghĩ, vú Trần đi tới, “Đoạn thiếu gia, ngài tìm tôi?”
“Vú Trần, vú cũng ngây người chừng hai mươi năm rồi, lúc phu nhân còn trên đời thì vú hầu hạ phu nhân, điểm này tôi tin tưởng vú nhất định có thể làm được rất tốt, chỉ cần vị Hoắc tiểu thư kia có bất kỳ nhu cầu gì về vật chất vú đều phải dốc hết toàn lực thỏa mãn cô ấy, dĩ nhiên cũng phải đề phòng cô ấy định gọi điện thoại ra ngoài..., để tâm là được, chắc nhị thiếu cũng giải thích rõ ràng cho vú.”
“Nhị thiếu nói cô ấy là thiếu phu nhân...” Vú Trần cảm thấy rất kỳ quái, sao nhị thiếu và Đoạn thiếu gia nói không giống nhau.
“Gọi cô ấy là thiếu phu nhân, cô ấy có thể mất hứng, cố gắng đừng kích thích cô ấy là được, thân phận của cô ấy rất đặc biệt, cho nên vú phải cực kỳ để tâm, vú và bác Trần đã ngây người ở đây hơn hai mươi năm, rất nhiều chuyện hai người cũng hiểu.” Đoạn Tử Lang nói rất rõ ràng.
“Đoạn thiếu gia yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào?” Vú Trần vội vàng nói, sao bà có thể không biết Thư nhị thiếu? Bà nhìn cậu ấy ra đời, hơn nữa vị Đoạn thiếu gia này cũng không phải đèn đã cạn dầu, nếu hai vị thiếu gia đều dặn dò phải tử tế thế rồi, bà nhất định sẽ chăm sóc thật tốt vị Hoắc tiểu thư trong nhà kia.
“Ừ, vú đi xuống đi.”
Sau khi vú Trần đi, Đoạn Tử Lang ngồi một mình trên lan can hành lang ở vườn sau, nghĩ tới rất nhiều chuyện, chỉ cảm thấy bỏ thì thương mà vương thì tội...
Lấy điện thoại di động ra gọi cho Yến...
Lúc này Thư Yến Tả đang ngồi trong phòng làm việc tầng thứ mười bảy tập đoàn Thư Á, sau khi cúp điện thoại xong, anh nhíu mày đứng bên cửa sổ, nhìn người xe đi đường đi qua đi lại, tâm tình rất phức tạp.
Anh sống năm thứ hai mươi ba, lần đầu tiên nảy sinh tình cảm với phụ nữ ấm giường, nhưng người phụ nữ kia lại cố tình không mua tài khoản của anh, càng muốn làm trái lại anh!
Còn nói đây là cái lồng vàng?
Chẳng lẽ như Lang nói, tình yêu thật sự không thể chỉ dựa vào chiếm đoạt và ép buộc?
Bực bội đốt một điếu thuốc, anh ở văn phòng luôn không hút thuốc, nhưng hôm nay lại phá lệ, thật ra anh cảm thấy gần đây mình phá lệ rất nhiều, chỉ có điều... Để mèo nhỏ ở trong biệt thự của mẹ, thật ra thì anh có lòng riêng, anh hy vọng mèo nhỏ có thể nhìn mặt mũi đứa nhỏ, sẽ lưu lại, anh nguyện ý chờ, nguyện ý cho cô chút thời gian.
Thành phố L trong nước, Chử Tuyết Luân đợi một tháng vẫn không có tin tức của Phi Phi, chỉ cảm thấy cực kỳ nóng nảy, trong lòng cũng nảy sinh lo lắng, không phải anh không tin năng lực xử lý công việc của Thư đại ca, chỉ có điều ngay cả anh ấy cũng không tìm được người, còn có ai có thể tìm được đây? Uổng công anh còn dõng dạc bảo đảm với chú Hoắc và dì Hoắc nhất định sẽ tìm Phi Phi trở về, anh chỉ cảm thấy rất kiệt sức, gần đây chuyện ở công ty rất nhiều, loay hoay khiến đầu óc anh choáng váng.
“Anh, Phi Phi vẫn không có tin tức gì sao?” Mỗi chủ nhật về nhà, Chử Tuyết Nghê thấy anh trai ngồi dựa trên ghế sa lon, dáng vẻ cau mày, cũng biết chắc chắn còn chưa tìm được Phi Phi.
“Nghê Nghê, em nói có phải anh trai rất vô dụng không, đã bốn tháng rồi.” Chử Tuyết Luân cau mày, thở dài.
“Anh, chúng em biết anh đã cố gắng hết sức, em cũng nghe anh Âu nói rồi, các anh vì tìm Phi Phi mà hợp tác với ảnh thị và giải trí Á Ninh ở Hương Cảng, em sẽ nói rõ cho chú Hoắc và dì Hoắc.” Chử Tuyết Nghê nắm tay anh trai cô an ủi, mặc dù cô cũng rất lo lắng cho Phi Phi, nhưng bốn tháng nay, lo lắng của anh trâi không thua kém gì mọi người.
“Hợp tác cùng Á Ninh là công ty a Sâm, cũng không hoàn toàn vì Phi Phi mà theo chân bọn họ hợp tác, chỉ có thể coi như là một nhân tố trong số đó mà thôi.”
“Em hiểu rõ, anh, anh nói Phi Phi cậu ấy... Có thể... Đã không...” Vẻ mặt Chử Tuyết Nghê đưa đám, ấp úng nói.
“Sẽ không.” Chử Tuyết Luân kiên định nói, “Nhất định sẽ tìm được.”
Chử Tuyết Nghê liếc mắt nhìn anh mình, cô biết anh vẫn luôn thích Phi Phi, chỉ có điều không ngờ lại yêu sâu đến như vậy, nếu như có một ngày Phi Phi có thể trở thành chị dâu của cô, cô cũng rất vui mừng, nhưng mà, Phi Phi, rốt cuộc cậu ở đâu?