Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình sắp chết, sao sinh con lại khổ sở như vậy! Cứ nói để cho cô dùng sức, dùng sức thế nào! Bây giờ toàn thân cô không có
lực, hơn nữa đau đến sắp bất tỉnh, mồ hôi trên trán càng không ngừng đổ
ra.
Bác sỹ phụ sản trung niên ở bên cạnh nắm chặt cổ tay cô, “Không được bất tỉnh, dùng sức, lập tức đi ra rồi.”
“A! Tôi... A! Không chịu nổi... A!!” Hoắc Nhĩ Phi đau đến toát mồ hôi lạnh, cô cảm thấy giờ khắc này rất gần cái chết.
Vú Trần ở bên cạnh cực kỳ sốt ruột, cầm khăn tay không ngừng lau mồ hôi
cho Hoắc Nhĩ Phi, trong miệng liên tục nói thầm, hy vọng ông trời phù hộ cho thiếu phu nhan bình an sinh đứa bé ra.
Đoạn Tử Lang ở bên
ngoài cũng cực kỳ nóng nảy, không ngờ thể chất của mèo nhỏ lại kém như
vậy, Yến đang trên đường chạy tới rồi, hy vọng mẹ tròn con vuông....
Khi anh đang do dự không xác định thì trong phòng truyền đến một tiếng kêu
thảm thiết thê lương, “A!” Anh khẽ run, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì đó!
Tiếp theo đó lại truyền đến một tiếng khóc vang “Oa oa oa...” Anh hít vào một hơi thật sâu! May mắn!
Vú Trần mừng rỡ như điên chạy tới, “Đoạn thiếu gia, thiếu phu nhân sinh rồi, là một cậu nhóc mập mạp.”
“Còn Hoắc tiểu thư? Cô ấy như thế nào?”
“Thiếu phu nhân bị ngất, chỉ có điều bác sỹ Trương nói nghỉ ngơi một chút sẽ
ổn, không nguy hiểm tính mạng.” Vú Trần vội vàng nói.
Đoạn Tử Lang sải bước lớn đi vào, “Tôi đi nhìn một chút.”
Hoắc Nhĩ Phi trên giường mặt mũi tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
“Bác sỹ Trương, cô ấy thật sự không nguy hiểm đến tính mạng?” Đoạn Tử Lang
cho rằng nhìn mèo nhỏ trên giường như thế nào cũng thấy rất yếu đuối.
“Thân thể của cô ấy suy yếu, cho nên lập tức không chịu nổi, đợi cô ấy tỉnh
lại là được, một tháng này nhất định phải điều
dưỡng cho tốt, sau khi phụ nữ sinh con, phải dựa vào ở cữ để khôi phục,
nhất định không thể chậm trễ!” Bác sỹ Trương nói rất nghiêm túc.
“Cám ơn bác sỹ Trương, đứa bé có khỏe không?”
Bác sỹ Trương đã ôm đứa bé được bọc kỹ, “Bé cưng rất khỏe mạnh, dáng dấp
cũng thật xinh đẹp, cậu nhìn ánh mắt bé, còn sáng hơn trân châu đen.”
Đoạn Tử Lang liếc mắt nhìn bé cưng, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể cho Yến một khai báo hoàn mỹ.
Khi Thư Yến Tả chạy tới biệt thự, hai mẹ con Hoắc Nhĩ Phi vẫn đang ngủ, Thư Yến Tả đi vào phòng liếc nhìn hai người đang ngủ, chỉ cảm thấy lòng
tràn đầy ấm áp khó nói, nhưng vừa nghĩ tới mình đã đồng ý với mèo nhỏ,
đợi sau khi cô ấy sinh đứa bé ra sẽ để cho cô tự do, đáy lòng lại đau.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ của mèo nhỏ tái nhợt không chút máu, chân mày Thư Yến Tả nhíu chặt, trong lòng không ngừng giãy giụa...
Bé cưng ngủ một mình trong giường trẻ nít bên cạnh nhàm chán khua chân múa tay, trong miệng còn “Ê ê a a” lầm bầm không ngừng, thành công đưa tới
lực chú ý của cha mình.
Thư Yến Tả đi đến, cúi người nhìn bé cưng trong giường trẻ nít không chớp mắt, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Thằng nhóc thấy cuối cùng cũng có người để ý đến mình rồi, miệng nhỏ nhắn
toét ra, chép chép môi cười, đôi mắt vốn nhỏ chỉ nhìn thấy một đường
thẳng, giờ phút này càng cong thành đường cong hình bầu dục, tay bé nhỏ
múa loạn, bắp chân cũng đạp loạn, hình như rất muốn người ôm.
Mà người nào đó hiển nhiên không hiểu được lời nói vô nghĩa và hành động của bé, chỉ ngơ ngác nhìn bé.
Cậu nhóc không chịu, miệng méo xẹo, “Oa oa...” khóc lớn lên.
Thư Yến Tả lập tức hoảng hồn, vú Trần vội chạy từ ngoài cửa vào, ôm lấy
tiểu thiếu gia đang “Oa oa” khóc không ngừng, rất có kinh nghiệm dỗ
dành.