Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 82.1

Editor: Puck

Thoáng một cái, Hoắc Nhĩ Phi đã làm việc được hai năm rồi, trong hai năm qua cũng coi như cô lăn lộn thuận buồm xuôi gió trong Âu Kỳ, hoàn thành công tác thăng chức lên quản lý.

Ba năm qua yêu xa giữa cô và Chử Tuyết Luân cũng dần có tiến triển mới, dĩ nhiên, ôm ôm ấp ấp và hôn môi giữa cặp tình nhân không thể tránh được, chỉ có điều Chử Tuyết Luân thủy chung tuân thủy nghiêm ngặt tầng phòng tuyến cuối cùng kia, động tình mạnh mẽ thì anh cũng chỉ ôm chặt Phi Phi, để cho lòng xao động của mình bình tĩnh lại.

Điểm này khiến cho Hoắc Nhĩ Phi rất cảm động, ít nhất nói rõ anh Tuyết Luân quý trọng mình.

Cha mẹ hai nhà cũng hy vọng hai người sớm định xuống, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình còn trẻ, tạm thời không có tính toán kết hôn, hơn nữa cô vẫn còn có bóng mờ với chuyện năm năm trước, mặc dù cô đã có thể làm được không nghĩ đến nữa, nhưng nhắc tới chuyện kết hôn, cô khó tránh khỏi biết sợ.

Chử Tuyết Luân cho rằng Phi Phi cảm thấy tuổi còn nhỏ, hơi sợ hãi hôn nhân, cho nên anh tình nguyện chờ.

Mỗi tuần sau khi xong việc, ba người bạn tốt tụ họp ít nhất hai ba lần, gần như không có gì giấu nhau, tình cảm, cuộc sống là đề tài vĩnh viễn.

Có buổi tối Tiêu Tiêu gọi điện thoại hẹn hai cô ra ngoài, mắt sưng đỏ, vừa nhìn đã biết vừa khóc.

“Tiêu Tiêu, có phải vì thằng khốn Lạc Vũ Hàng kia.” Giọng Chử Tuyết Nghê hung ác.

Tiêu Dĩnh Tư cúi đầu không đáp, vừa nhắc tới cái tên đó, nước mắt của cô lại không thể nhịn được.

“Tiêu Tiêu, cậu vẫn luôn là người lý trí, sao vừa gặp phải Lạc Vũ Hàng thì cậu trở nên không giống bản thân như vậy! Chuyện tình cảm không phải từ một phía, tại sao cậu vẫn dung túng anh ta! Anh ta tưởng anh ta là ai, Tiêu Tiêu cậu thiếu anh ta còn không sống nổi!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận nói.

“Đúng thế! Không phải điều kiện của Tiêu Tiêu cậu không tốt, chỉ cần cậu chịu, người theo đuổi cậu có một bó to, cần gì phải treo cổ trên một gốc cây.” Chử Tuyết Nghê cũng nghĩ không ra, cô và Phi Phi đều không thích Lạc Vũ Hàng kia, vừa keo kiệt lại cân nhắc nhiều, lằng nhằng dây dưa đâu giống đàn ông!

Mỗi lần nói mời ba người các cô ăn cơm, thì thực hiện một hai lần, không phải đi ăn đồ ăn không ngon thì cũng là chỗ rất tầm thường. Đúng vậy, điều kiện nhà Lạc Vũ Hàng anh ta rất tốt, có tư cách tiêu xài phóng khoáng, nhưng mà anh ta cũng đã hai mươi tư rồi, tâm tính cũng nên có chút tíc cực chứ, cả ngày không có lý tưởng như vậy cũng được hả!

Tiêu Tiêu cũng thầm hiểu Phi Phi và Tuyết Nghê vì tốt cho mình, chỉ có điều chuyện tình cảm sao có thể nói buông là buông.

“Tớ nói chia tay với anh ấy rồi, anh ấy đã đồng ý.” Tiêu Tiêu nhỏ giọng sụt sùi.

“Rất tốt, tớ ủng hộ cậu.” Chử Tuyết Nghê rót một ly rượu đưa tới.

“Như vậy là tốt, chúng ta cùng cạn ly rượu này, sẽ để cho tất cả qua đi, bắt đầu từ ngày mai, Lạc Vũ Hàng anh ta chỉ là một người xa lạ với Tiêu Tiêu, chúng ta tìm người còn tốt hơn anh ta gấp vạn lần!” Hoắc Nhĩ Phi khí thế hào hùng nói.

“Ừ, để cho Lạc Vũ Hàng anh ta cút đi!” Tiêu Tiêu nén lệ khí phách cao ngất nói.

Ba người nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Khi ba người đang uống say đến lảo đảo, điện thoại của Tiêu Tiêu vang lên, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nước mắt của cô lại ào ào đổ xuống, ở đó do dự có nhận hay không.

Chử Tuyết Nghê giật lấy di động của cô, ấn nút nghe, “Lạc Vũ Hàng tên khốn kiếp kia, đi xa chừng nào tốt chừng đó! Tiêu Tiêu đã quăng anh, không cần chết lại mặt dày mày dạn quấn lấy cô ấy! Cô ấy không yêu anh!”

Nói xong cúp máy, tắt nguồn.

Tiêu Tiêu nhìn hành động của Tuyết Nghê, đột nhiên bật cười, “Đúng, tớ không yêu anh ta, tớ muốn tìm một người tốt hơn.”

Ba người lại uống tiếp, đều uống đến say khướt, cuối cùng vẫn là Chử Tuyết Luân tới đưa các cô về từng nhà.

Hongkong. Nhà họ Thư.

“Tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông, cậu ở đâu?” Vú Thư lo lắng gọi.

Tiểu tổ tông này! Quả thật muốn cái mạng già này của bà rồi, không biết gần đây sao lại thích chơi trốn tìm, luôn trốn khiến cho người của cả nhà họ Thư đi tìm, đã thế lại còn trốn chỗ đặc biệt, không một ai có thể tìm được, mỗi lần huyên náo đến gà bay chó chạy! Haizzz

“A Sinh, cậu xem tiểu thiếu gia đi hướng nào? Nhanh đi tìm! Nhị thiếu cũng sắp trở lại, nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu của thiếu gia, các cậu chờ bị mắng đi!” Vú Thư lớn tiếng khiển trách.

Người hầu nam tên a Sinh không ngừng chạy đi mà tìm tiểu tổ tông của nhà họ Thư – tiểu thiếu gia Lucus.

Phía sau hành lang nào đó ở vườn hoa, một bé trai chừng bốn năm tuổi, phấn điêu ngọc trác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một đôi mắt to tròn xoe linh hoạt, tròng mắt như hai viên trân châu đen chớp động ánh sáng thông minh, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại chu lên, phủi bụi trên tay, nhìn vẫn không thấy bóng người bốn phía, thở thật dài, “Haizzz....”

“Thật là đần chết rồi, ngay cả nơi này cũng không tìm ra.” Bĩu môi đi về.

Cũng không biết cha trở lại chưa, còn có cha nuôi, bác cả đều không chơi cùng cậu.

Vú Thư thấy thân hình bé nhỏ đi từ xa tới, vội chạy nhanh đến, ôm bé, “Tiểu tổ tông của vú, rốt cuộc con đi ra rồi, thật sự làm cho chúng ta khó tìm!”

“Bà Thư, bà mau buông cháu ra, nghẹt chết cháu rồi!” Bé trai không thuận theo, lớn tiếng kêu lên.

Vú Thư vội vàng buông bé ra, cẩn thận kiểm tra xem bé có bị thương không.

“Cha trở lại chưa, điện thoại di động của cháu đâu, mau cầm tới cho cháu!” Lucus tuyệt đối là tiểu bá vương, tính khí cáu kỉnh náo loạn không ai làm gì được bé, ngay cả cha bé cũng phải nhường bé ba phần.

“A Liên, mau lấy điện thoại của tiểu thiếu gia tới.” Vú Thư quát lớn, tiểu tổ tông này!

Lucus cầm điện thoại di động lên, ấn liên tiếp mấy con số rất quen thuộc, trong điện thoại di động truyền lên tiếng “Tu tu”.

Thư Yến Tả ngồi trong trụ sở chính của bang Viêm Ưng, vẻ mặt nghiêm nghị, mấy ngày trước người dưới và bang Lôi Thần lại mạo phạm nhau, có thể bị đánh cho đầu đầy bụi đất trở lại, mặt mũi của anh để ở đâu?

Năm năm qua bang Lôi Thần coi như thức thời, rất ít khi nảy sinh chuyện phiền nhiễu, không ngờ gần đây liên tiếp khiêu khích, quả thực khiêu chiến quyền uy của anh, Thư Yến Tả anh cũng không phải ngồi không, dám trêu anh thì có can đảm ăn vào trong bụng đi!

Đinh Thận và Diêm Tứ Hải đều cau chặt mày, chuyện này đúng là do bọn họ chủ quan, bị mắng là chuyện đương nhiên.

Thư Yến Tả mím chặt môi, toàn thân cũng tỏa ra lửa giận, lạnh lùng trong án mắt càng khiến cho người ta không rét mà run.

Đúng lúc này, một tiếng chuông “Reng reng reng reng” đột ngột vang lên, mọi người nín thở trầm ngâm, không dám thở mạnh, quả thực là điện thoại cứu mạng!

Thư Yến Tả vốn đang tức giận nghe thấy tiếng chuông này thì vẻ mặt hòa hoãn đi nhiều, ấn nút nghe.

“Cha, sao cha chưa trở lại, Lucus rất nhớ cha.” Đầu điện thoại bên kia là một giọng con nít mềm mại khả ái truyền đến.

Nếu như nói ai là xương sườn mềm của thư nhị thiếu, ngoài Lucus con trai anh ra thì không có người thứ hai, không ai vượt được địa vị của bé ở trong lòng Thư nhị thiếu, đối với năm năm trước tự dưng tòi ra một đứa bé, người biết không có mấy ai, hơn nữa mọi người đều rất biết điều giữ kín như bưng, người còn lại cũng không ai dám ngông cuồng tự suy đoán, ai lại không sợ uy nghiêm của Thư nhị thiếu chứ!

Nghe được tiếng con nít mềm mại của con trai, nơi nào đó trong lòng Thư Yến Tả mềm mại, ôn tồn nói: “Hiện giờ cha rất bận, rất trễ mới có thể trở về, Lucus ngoan, chơi một mình, được không?”

Lucus không thuận theo, “Không cần, con muốn cha chơi với con, bọn họ quá ngu ngốc!”

“Cha thật sự rất bận, nếu không con tìm cha nuôi đi, so sánh thông minh với cha nuôi.” Thư Yến Tả chỉ có thể dụ dỗ con trai đi tìm Lang chơi, bây giờ anh thật sự không thể phân thân ra được.

Mặc dù Lucus tùy hứng, nhưng hiểu cha thật sự rất bận, miệng nhỏ nhắn méo xệch, không tình nguyện nói: “Được rồi, chỉ có điều lúc cha không bận rộn phải chơi cùng con một ngày, coi như bồi thường.”

Thư Yến Tả nghe được lời con trai, khóe miệng tràn ra nụ cười ấm áp, giọng dịu dàng: “Được.”

Nhìn thấy mà khiến người phía dưới rợn cả tóc gáy, quả nhiên vẫn là Lucus có thể chịu được!

Sau khi cúp điện thoại, Lucus rõ ràng hơi mất mát nho nhỏ, chu môi mềm mịn nõn nà, tròng mắt nheo lại, lông mi thật dài tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt nhỏ, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số liên tiếp.

Đoạn Tử Lang đang chìm trong dịu dàng thấy là điện thoại của Lucus gọi tới, đẩy người phụ nữ hấp dẫn trên người mình ra, nhận điện thoại.

“Cha nuôi, cha ở đâu, con tìm cha chơi.” Giọng nói con nít mềm dẻo của Lucus truyền đến.

“Lucus ngoan, ở nhà chờ cha nuôi là được, mười phút.”

Nói giỡn, có thể để cho Lucus đến đây sao? Nếu Yến biết được còn không phải móc súng giết anh!

Vì vậy vội vàng rời giường mặc quần áo, ném cho người đẹp trên giường một tờ chi phiếu, “Anh có việc đi trước.”

“Lang, lần sau tìm người ta đó!” Người đẹp nằm nghiêng trên giường, bầu ngực mở nửa, mềm mại vứt đôi mắt quyến rũ.

Sau khi Lucus cúp điện thoại xong, khóe miệng nâng lên nụ cười thắng lợi, khi cười hai con mắt đẹp như hai vầng trăng khuyết, người không biết nhất định sẽ bị dáng vẻ dễ thương của bé mê hoặc, thật ra bé chính là quỷ tinh nghịch thêm quỷ nghịch ngợm.

Cha nuôi nhất định đang ôm ấp người đẹp, có một lần trong lúc vô tình bé bắt gặp cha nuôi và một chị xinh đẹp trần trụi ôm nhau trên giường, không biết đang làm gì ở đây? Bé còn rất lấy làm lạ đi hỏi cha, kết quả ngay lúc đó mặt cha đen sì, nói đó là cha nuôi háo sắc, là thói quen xấu, không thể học tập cha nuôi. Sau đó, bé không nhìn thấy nữa, đoán chừng chắc cha nói cha nuôi, không thể dạy hư con trai, hì hì! Vẫn là cha mới tốt.
Bình Luận (0)
Comment