Editor: Puck
Suốt dọc đường Thư Tử Nhiễm dắt Lucus, đi theo Âu Dã Sâm vào khách sạn, lập tức đưa tới vô số quay đầu nhìn, nhìn ba người này như thế nào cũng giống người một nhà, tổng giám đốc khách sạn Thành Quyết – Quách Tam Hoàn – nói giỡn: “A Sâm, con riêng của cậu đã lớn như vậy, lúc này thì cưới một bà xã xinh đẹp như thế!”
“Thư tổng người ta có phong cách xuất chúng, xinh đẹp như hoa, tôi muốn đặt chút quan hệ cũng khó khăn, cậu hay thật đó, vừa đi lên đã chụp mũ lên đỉnh đầu người ta như vậy. Không phải tôi nói cậu lão Quách, gần đâu lão làm mối mù quáng, không có lần nào làm chuẩn, chọc người đẹp tức giận tôi không giúp cậu!” Qua quá trình Âu Dã Sâm điều tiết, không khí còn hơi xấu hổ vừa rồi lập tức không có, Thư Tử Nhiễm cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, cô vẫn có thể tiếp nhận đùa giỡn kiểu này.
Vừa nói vừa tức giận trợn mắt mà nhìn bạn tốt, anh còn chưa thăm dò tính tình Thư Tử Nhiễm, tính khí thối của lão Quách thật sự không thay đổi được, vừa lên đã đùa giỡn loạn, nếu chọc giận người đẹp, cũng không tốt rồi!
“Thì ra là Thư tổng, hân hạnh hân hạnh, vừa rồi đúng là mắt vụng về, tôi đây há mồm, luôn không quản được, nếu có chỗ mạo phạm người đẹp, xin tha lỗi! Chỉ có điều đúng là tôi nhìn nhầm rồi, thằng nhóc a Sâm này đúng là không xứng với cô!” Quách Tam Hoàn rất lịch sự nói xin lỗi đồng thời tiện thể chèn ép người anh em a Sâm.
lòng người, mắt tiện thể liếc sang phía Âu Dã Sâm đứng bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Được rồi được rồi, hai người cũng đừng chèn ép tôi, chính thức giới thiệu hai người một chút.” Âu Dã Sâm cười ha hả giới thiệu: “Lão Quách là tổng giám đốc khách sạn Thành Duyệt, là lão đại của chúng tôi, người này cậu ấy rất thích nói đùa.”
“Lão Quách, Thư tiểu thư vô cùng xinh đẹp này là chủ tịch mới của Á Ninh, soái ca nhỏ bên cạnh là cháu của cô ấy.”
“Chú Âu, lần đầu tiên chú cho rằng con là con trai của bác cả, lần thứ hai bạn của chú cho rằng con là con trai của cô, dáng dấp của con có đại chúng như vậy sao?” Lucus vẫn đứng bên cạnh không lên tiếng nhếch khóe môi, quai hàm phình lên, đột nhiên thốt ra một câu.
Ba người lớn đều bị bé chọc cười rồi, một đường đi về phía sảnh chính tiệc đính hôn.
Thư Tử Nhiễm thấy nữ chủ nhân mặc áo cưới màu trắng từ xa xa, thoạt nhìn nghiêng mặt nhìn quen mắt như vậy, khi cô còn chưa kịp nghĩ ra, một dáng vẻ màu đỏ rượu tiến vào tầm mắt của cô.
“Lucus, đã lâu không gặp, có nhớ dì Tuyết Nghê không, vị này là?” Đột nhiên liếc sang bóng người mặc đồ tím nhạt.
“Dì Tuyết Nghê, đây là cô của con.” Lucus vội vàng giới thiệu.
Nghe được ba chữ “Dì Tuyết Nghê” thì Thư Tử Nhiễm đánh giá cô gái trước mắt, xem ra lớn hơn cô hai tuổi, nhưng rất thanh xuân hoạt bát, có một vẻ tinh thần sáng rỡ phấn chấn.
Phải nói, hơi thích hợp với đại ca.
Chử Tuyết Nghê dường như cũng cảm thấy ánh mắt quan sát của đối phương, chỉ thờ ơ cười cười, “Xin chào, Thư tiểu thư.”
Hai người cầm tay lẫn nhau, đã có bước đầu quen biết lẫn nhau.
“Lucus ngoan, cô muốn trò chuyện với dì Tuyết Nghê một chút, con đi chơi với chú Âu trước được không?” Thư Tử Nhiễm sờ lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cháu trai.
“À, được rồi, vậy con đi tìm dì Phi Phi chơi.” Lucus nói xong lập tức đi về phía Hoắc Nhĩ Phi đứng.
“Chử tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Thư tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Hai người gần như trăm miệng một lời hỏi đối phương, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, tìm luôn một phòng bao VIP.
“Chị Chử, chị gọi em là Nhiễm Nhiễm đi, chị muốn hỏi gì cứ hỏi, em bảo đảm hễ biết sẽ nói.”
“Nhiễm Nhiễm, em cứ nói trước đi.” Chử Tuyết Nghê cảm thấy vừa mở miệng đã hỏi chuyện thuốc thang thật sự không tốt.
“Chị yêu đại ca em sao?” Thư Tử Nhiễm luôn không thích quanh co lòng vòng.
Chử Tuyết Nghê hơi sững sờ, cảm thấy cô bé này rất thẳng thắn, không điệu bộ, trong lòng sinh ra vài phần ấn tượng tốt.
“Có yêu hay không có liên quan gì đâu, anh chị không thể nào.”
“Không thử một chút, sao chị biết không có khả năng?”
“Chị từng thử, nhưng anh trai em vốn không cho chị bất cứ cơ hội nào, cho dù da mặt chị dày, cũng không còn dũng khí.” Chử Tuyết Nghê cười đến rất khổ sở.
“Chị Chử, em thật sự vô cùng thưởng thức chị, bằng không hôm nay cũng sẽ không cố ý tới tìm chị, có lẽ em không nên can thiệp chuyện riêng giữa anh chị, nhưng em rất hy vọng đại ca được hạnh phúc. Đại ca anh ấy luôn là kẻ ngốc, luôn lặng lẽ gánh vác tất cả, tuyệt đối không suy nghĩ vì mình, dù nhị ca hiểu lầm anh ấy, anh ấy cũng không hề giải thích; cho dù anh ấy thật sự yêu chị, anh ấy cũng sẽ không nói cho chị, sẽ chỉ ở sau lưng lặng lẽ chúc phúc cho chị tìm được một nơi chốn tốt hơn, anh ấy luôn suy nghĩ vì người bên cạnh, lại cô đơn lại chính anh ấy. Có lúc, em rất ghét tính cách không sao cả của anh ấy, nhưng hơn nữa là đau lòng đại ca, em vẫn hy vọng có một chị dâu có thể khiến đại ca hạnh phúc. Khoảnh khắc khi nhìn thấy chị Chử, em đã thích chị, em cảm thấy chị chính là người mà đại ca nhất mực chờ đợi.”
“Nhiễm Nhiễm, cám ơn em, đại ca em đã rất kiên định từ chối chị.”
“Có lẽ do em lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, cách tư duy không giống anh chị, trong mắt của em mỗi người đều bình đẳng, cũng có quyền lợi có được hạnh phúc, cho dù sau một khoảnh khắc sẽ phải đối mặt với cái chết, nhưng ít nhất giờ khắc này cũng muốn sống thật tốt. Chị cảm thấy thế nào?” Thư Tử Nhiễm tiếp tục nói.
Chử Tuyết Nghê càng nghe càng cảm thấy có thể lo lắng của mình là thật, giọng run rẩy, “Chẳng lẽ đại ca em anh ấy?”
“Đại ca anh ấy ngã bệnh, anh ấy không muốn liên lụy bất kỳ ai, dĩ nhiên sẽ không tiếp nhận tình cảm của chị rồi, em không biết cách làm bây giờ của em có đúng không, nhưng em không hy vọng khi chị hiểu biết rõ chân tướng sẽ hối hận, cũng không hy vọng đại ca cứ làm khổ mình như vậy, chị Chử, chị có thể cho rằng em ích kỷ, nói ra được trong lòng em dễ chịu hơn nhiều rồi, cho dù chị có đi tìm đại ca hay không, em đều không trách chị, bởi vì đây chính là lựa chọn của chị.”
“Nhiễm Nhiễm, cám ơn em đã nói cho chị biết những chuyện này, chỉ có điều bây giờ chị rất loạn, em có thể để cho chị suy nghĩ được không?” Khi Chử Tuyết Nghê nghe anh bị bệnh, hoàn toàn đã hiểu, không cần nói cũng biết về đống thuốc trong ngăn kéo của anh, đã không cần hỏi rồi, nhất định là như vậy.
Nhưng mà, mình yêu anh sao? Yêu đến biết rõ anh sống không được bao lâu cũng muốn làm việc nghĩa không chùn bước sao?
Hay là vẫn cứ xem như không biết...
Thư Tử Nhiễm biết chị ấy cần suy nghĩ một chút, nên đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hoắc Nhĩ Phi gặp lại Lucus, tâm tình rất vui sướng, ba tháng không thấy, đúng là hơi nhớ nhung đó, mặc dù gần như mỗi đêm đều nói chuyện phiếm vài ba câu trên MSN, nhưng cho tới nay vẫn chưa chat video.
“Sao chỉ có một mình Lucus, cha con không tới sao?” Hoắc Nhĩ Phi kỳ quái sao chỉ có một mình Lucus.
“Dì Phi Phi cũng muốn gặp cha con sao?” Hình như Lucus rất hưng phấn.
“Quỷ nhỏ, cha con yên tâm để con tới đây một mình sao, dì thấy con chính là bảo bối của cha con!” Hoắc Nhĩ Phi cưng chiều nhéo mũi Lucus, không biết vì sao, cô chính là rất thích bé.
Nói thật, cô cũng rất mong đợi gặp cha Lucus một lần, từ cảm giác nói chuyện phiếm trên mạng, giống như là một người đàn ông tốt, đứa bé được giáo dục rất tốt, cũng rất thâm tình với người vợ rời nhà ra đi.
“Phi Phi, đây là đứa nhỏ nhà ai, dáng dấp thật đáng yêu.” Mẹ Hoắc hiền từ sờ đầu Lucus.
“Mẹ, bé tên Lucus, một người bạn nhỏ.”
“Chào bà.” Lucus ngọt ngào gọi.
“Ôi! Miệng thật ngọt, bà dẫn cháu đi ăn cái gì đó.” Nói xong dắt Lucus đi về phía khu đồ ngọt.
Hoắc Nhĩ Phi cười cười vẫy tay với bé, mình phải tiếp đãi khách mời, để mẹ dẫn bé đi chơi cũng được, nhưng mà cha bé rốt cuộc đi đâu đây? Chẳng lẽ không sợ thất lạc con trai, lần trước Thư đại ca khẩn trương Lucus như vậy.
Khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, tất cả mọi người rối rít nâng chén chúc phúc đôi cô dâu chú rể, đầu bạc răng long.
Lucus đứng bên cạnh chú Âu, hết nhìn đông tới nhìn tây, sao cô và dì Tuyết Nghê tán gẫu lâu như vậy còn chưa trở lại, hơn nữa sao cha còn chưa đến?
Khi mọi người đang rối rít chúc mừng hai người, cửa ra vào vang lên, mọi người đều nhìn ra, hai người đàn ông mang vẻ đặc biệt riêng một trái một phải sóng vai đi tới.
Người đàn ông bên phải mặc âu phục màu đen, mang kính gọng viền vàng, hào hoa phong nhã, chỉ có điều nhếch miệng lên cười, tự dưng thành cợt nhả.
Người đàn ông bên trái cũng âu phục màu đen, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, mắt xếch hẹp dài chau lên, lỗ mũi thẳng, môi mỏng.
Nếu muốn dùng một từ để hình dung, đó chính là: Ma quỷ lạnh lẽo.