Editor: Puck
Buổi tối, Âu Dã Sâm làm ông chủ, mở tiệc mời mấy vị khách quý từ Hương Cảng tới, Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên không cách nào vắng mặt, nghệ sỹ Coral đang lên cũng được mời vào hàng ngũ, bỏi vì Tuyết Nghê vắng mặt, mọi người cảm thấy ít đi vẻ sống động.
Thư Tử Nhiễm rất nhiệt tình giới thiệu chị Coral với nhị ca và anh Lang.
“Giọng tiểu thư Coral vẫn khiến cho tôi nhớ lại, không ngờ người đẹp gần ngay trước mắt lại không có duyên nhìn thấy, đã trễ bao nhiêu năm, thật sự rất tiếc nuối.” Đoạn Tử Lang nói lời có hàm ý khác, tay nắm tay Coral cũng không buông ra, hai mắt híp lại, cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt.
Trừ Thư Yến Tả và bản thân Coral, gần như không ai cảm thấy lời nói này có chỗ nào kỳ quái.
Coral biết anh nhất định đã nhận ra mình, nếu không sẽ không nói một câu hai nghĩa như vậy, mười một năm trôi qua rồi, anh vẫn còn canh cánh trong lòng việc mình ra đi không chào năm đó sao? Cô thật sự không biết đây là một tin tức tốt hay tin tức xấu với mình.
“Nếu Đoạn tiên sinh thích nghe tôi hát, tôi có thể đưa mấy bản CD cho anh.”
“Xưng hô Đoạn tiên sinh này quá lạnh nhạt rồi, tiểu thư Coral có thể gọi tôi là Tử Lang.” Đoạn Tử Lang cười đến phơi phới.
Hoắc Nhĩ Phi quả thật bất đắc với Đoạn lưu manh, trong trường hợp nhiều người như vậy mà anh cũng không thu lại.
“Anh Lang, không phải anh vừa thấy đã yêu chị Coral chứ, quá buồn nôn mà! Còn Tử Lang, nhanh buông tay chị Coral ra, ăn cơm đi.” Thư Tử Nhiễm cười hì hì hài hước nói.
Coral mất tự nhiên mặt đỏ lên, Đoạn Tử Lang luôn cười đến thản nhiên, “Anh đã hết lòng quý mến tiểu thư Coral từ lâu, hôm nay khó có được gặp được người đẹp, không tránh được hơi đường đột.”
Mấy người đàn ông lịch thiệp ở đây đều là người từng trải, dĩ nhiên hiểu được yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!
“Cha nuôi, cha muốn chị Coral làm mẹ nuôi của con sao?” Lời đứa bé ngây thơ chất phác không quỷ quái nhất.
Nhưng mà một câu kế tiếp của bé hoàn toàn làm nghẹn Hoắc Nhĩ Phi, “Nhưng mà, con muốn cha tìm được mẹ trước, con rất nhớ mẹ.” Lucus làm bộ tội nghiệp, vừa nói vừa như vô tình hay cố ý nhìn về phía Hoắc Nhĩ Phi.
“Tại sao Lucus muốn gặp mẹ trước, cha nuôi bảo đảm nhất định sẽ tìm được một mẹ nuôi đối xử tốt với Lucus.” Đoạn Tử Lang tuyệt đối cố ý dụ dỗ thằng bé.
“Nếu như là chị Coral, tạm được, nhưng con vẫn muốn có mẹ trước, bởi vì vị trí của mẹ trong lòng con không ai có thể thay thế.” Giọng Lucus càng nói càng nhỏ.
Thư Yến Tả vội vàng ôm con trai, dụ dỗ: “Lucus đã là nam tử hán, không được khóc.”
Lucus ngoan ngoãn gật đầu, lau nước mắt, mím mím môi, dáng vẻ hết sức uất ức.
“Nhị ca, Lucus đã rất biết điều rồi, bé chỉ muốn mẹ mà thôi.” Thư Tử Nhiễm luôn yêu thương cháu trai, thấy cháu trai chịu uất ức cô cũng không chịu được.
Thư Yến Tả nói lời xin lỗi mọi người: “Cảm xúc của đứa bé tới cũng nhanh đi cũng nhanh, không sao, mọi người ăn cơm đi.”
Tim Hoắc Nhĩ Phi co rút đau đớn, nhìn Lucus khóc cô lại không thể đi ôm bé, cô đúng là không phải người mẹ tốt, ban đầu sinh bé lại không đi nhìn bé một lần, không ngờ bé mới năm tuổi lại khéo léo hiểu chuyện như vậy.
Chử Tuyết Luân cảm giác cảm xúc của Phi Phi có chút không đúng, kể từ sau khi Lucus xuất hiện, quan tâm của Phi Phi với mình rõ ràng ít rất nhiều, còn có Thư nhị thiếu đó, giọng điệu mỗi lần nói chuyện với Phi Phi và ánh mắt, anh cảm giác rất không thoải mái, là đàn ông, anh có thể cảm thấy đó là ý gì.
Chỉ hy vọng cha con bọn họ có thể mau sớm về Hương Cảng, sau đó sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Âu Dã Sâm cũng giơ ly rượu lên cao, “Hôm nay là ngày tốt, tình yêu xa ba năm của tiểu Luân và Phi Phi cuối cùng cũng tu thành chính quả, chúng ta cùng mời bọn họ.”
Sau lần điều chỉnh của anh, không khí vừa rồi còn ngột ngạt lập tức sinh động lên.
Cảm xúc của đứa bé luôn tới nhanh đi cũng nhanh, bé nhất định muốn ngồi bên cạnh dì Phi Phi, còn kéo cha bé ngồi cùng, vì vậy bên phải Hoắc Nhĩ Phi là Lucus, Thư Yến Tả, bên trái là chồng chưa cưới Chử Tuyết Luân.
Âu Dã Sâm, Chử Tuyết Luân, Coral giống như tập mãi thành thói quen với cách làm của Lucus, mà ba người còn lại không cho là như thế, ánh mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi cũng biến thành tế nhị.
Hoắc Nhĩ Phi là người trong cuộc, lập tức không được tự nhiên, lần trước không biết thân phận thật sự của Lucus, chỉ thuần túy thích bé, cho nên chăm sóc có thừa, mà bây giờ tâm tình hoàn toàn khác, hơn nữa còn có đại ác ma ngồi cùng bàn ăn cơm, quả thật là đau khổ!
“Dì Phi Phi, dì không thích Lucus rồi sao? Lần ăn cơm trước dì lột rất nhiều tôm cho con ăn, lần này một con cũng không bóc, còn nữa, con muốn ăn cá kia.” Lucus chỉ đơn thuần cảm thấy lần ăn cơm trước và lần ăn cơm này được đối xử khác biệt, có vẻ cực kỳ uất ức.
“Phi Phi, lần trước em đã chăm sóc hết cho Lucus rồi, không cần để ý đến tụi anh.” Âu Dã Sâm cũng rất đúng lúc nói lời công đạo.
Hoắc Nhĩ Phi rất bất lực, tại sao mỗi lần anh Âu đều thêm dầu vào lửa như vậy chứ!
Thư Yến Tả giống như rất vui mừng, đuôi mắt nhỏ dài chau lên, cười đến quyến rũ, “Thì ra tiểu thư Phi Phi thích Lucus như vậy, chăm sóc cẩn thận như thế.”
Trái tim nhỏ của Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên run rẩy, ép buộc mình trấn tĩnh, ác ma đúng là thay đổi, lại cười đáng yêu như vậy, cười đến khiến cho cô sợ hãi từ đáy lòng.
Không được, không thể thua anh trên khí thế.
Vì vậy, cô dứt khoát thoải mái bóc vỏ tôm cho Lucus, lọc xương cá, dù sao cô cũng đã làm nhiều lần, không thiếu lần này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lucus từ u ám chuyển sang sáng trong, ăn từng miếng tôm được dì Phi Phi bóc hết vỏ, Hoắc Nhĩ Phi ngược lại rất bình thường, lấy khăn giấy ra lau giúp bé.
Thư Tử Nhiễm thấy mà hơi trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên tình nghĩa giữa mẹ con thì không cách nào dứt bỏ, trong lòng cũng hy vọng nhị ca có thể sớm ngày theo đuổi chị Phi Phi về.
Thư Yến Tả nhìn động tác của Hoắc Nhĩ Phi quen thuộc như vậy và nụ cười thỏa mãn của con trai, càng thêm kiên định quyết tâm theo đuổi Phi Phi về.
Đoạn Tử Lang nhìn động tác của mèo nhỏ, cảm thấy Yến có hy vọng rất lớn.
Trong lòng Chử Tuyết Luân không có vị gì, cả người cũng bốc ra vị chua, mình trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào, rõ ràng ăn dấm với cả đứa bé.
Coral vốn không ăn vào, trong lòng không biết ngọt ngào hay phiền não, mười một năm rồi, Lang vẫn luôn nhớ cô, chẳng lẽ anh còn chưa kết hôn hay có bạn gái khác sao?
Còn Âu Dã Sâm thì lấy lòng Thư Tử Nhiễm mọi chỗ, mặt cũng sắp cười thành đóa hoa.
Người cả bàn, đúng là mỗi người một tâm tư khác nhau, ngoài mặt chung đụng đến vui vẻ, trong lòng lại có suy tính của mình.
Vốn Âu Dã Sâm đề nghị ăn xong lại đi vui đùa một chú, nhưng Chử Tuyết Nghê từ chối, “Hôm nay Phi Phi không thoải mái, tôi vẫn nên đưa cô ấy trở về trước.”
“Tiểu Luân, không phải hai người vội vàng trở về động phòng chứ, không thiếu lúc này đâu!” Âu Dã Sâm trêu chọc.
“Anh Âu, chúng em còn chưa ở chung, anh Tuyết Luân muốn đưa em về nhà.” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng giải thích, tối nay anh Âu luôn lật tẩy cô.
Thư Yến Tả nghe câu nói kia của Âu Dã Sâm thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, tay cũng bấu chặt; nhưng mà câu nói kia của Hoắc Nhĩ Phi khiến cho anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải tăng nhanh các bước rồi.
Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi vừa đi, mấy người còn lại cũng nhanh chóng giải tán, Thư Yến Tả ôm con trai suốt đêm trở về Hương Cảng, còn có một số việc phải làm sớm.
Đoạn Tử Lang quyết định tạm thời ở lại thành phố L, Thư Tử Nhiễm ngây người hai ngày thì trở về Hương Cảng, cô không thể rời đi quá lâu, vừa tiếp nhận Á Ninh, chuyện phải xử lý còn rất nhiều, vốn chuẩn bị đi hỏi chuyện của nhị ca nhưng lần nào cũng tách khỏi anh, việc này tạm thời trì hoãn lại.
Dọc theo đường đi, Chử Tuyết Luân đều nghĩ nên mở miệng như thế nào, anh luôn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái với hai cha con này.
“Anh Tuyết Luân, đến rồi, anh đi về đi.” Hoắc Nhĩ Phi thấy tới nhà, anh Tuyết Luân không hề có ý tứ xuống xe.
“Phi Phi, anh ghen.” Giọng Chử Tuyết Luân rất uất ức.
“Hả!” Hoắc Nhĩ Phi lập tức không kịp phản ứng.
“Anh không thích hai cha con bọn họ luôn quấn lấy em, em là của anh.” Rõ ràng giọng điệu mang tính chiếm giữ.
“Lucus là đứa bé mà, ngày mai chắc bọn họ đã đi, lúc kết hôn không mời bọn họ là được.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đôi khi anh Tuyết Luân giống như trẻ con.
“Được rồi, ghen với một đứa bé chứng tỏ anh quá hẹp hòi, chúng ta đã đính hôn rồi, gọi anh là Tuyết Luân thôi được không?”
“Tuyết Luân.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi nhỏ như muỗi, gò má lập tức đỏ ửng lên.
Chử Tuyết Luân nghiêng đầu hôn lên, như chuồn chuồn lướt nước trên môi cô lưu luyến quên về.
Đến khi trở về phòng, đầu Hoắc Nhĩ Phi vẫn mơ mơ màng màng, nằm ở trên giường, vuốt ve cánh môi vẫn còn nóng bỏng như cũ, trong lòng rất rối rắm, vốn cô cho rằng chuyện năm năm trước vĩnh viễn đã trôi qua rồi, cô có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, có thể hoàn toàn quên tất cả. Nhưng bọn họ lại xuất hiện, hơn nữa vẫn không thể giấu Tuyết Luân, đợi đến đêm kết hôn, nếu Tuyết Luân biết cô không còn là xử nữ, nhất định sẽ có nghi vấn với chuyện năm năm trước, đợi cho đến lúc đó tất cả đã trễ rồi, nhưng nếu nói ra chân tướng Tuyết Luân sẽ tha thứ cho mình sao? Cô tàn phá không chịu nổi như thế, ngay cả con cũng lớn như vậy.