Cửu Ái Phong Vân

Chương 6

“Suy nghĩ cái gì?” Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy Liễu Ức Vân.

“Ngươi!” Liễu Ức Vân thành trực trả lời.

“Thật sự?” Vui vẻ quay Liễu Ức Vân lại phía mình, “Thực khó được người luôn rất sợ xấu hổ như ngươi cũng nói như vậy, ta đây cũng phải có chút thái độ mới đúng đi” làm như chuẩn bị hôn lên môi hắn.

“Không, không cần!” Liễu Ức Vân dùng sức đẩy y ra. Tuyệt đối không thể, hiện tại là ban ngày, hơn nữa ở đây tùy tiễn đều có thể có người tới, ví dụ như Tiểu Từ.

“Vì cái gì? Không phải ngươi nói rất muốn ta sao?” Cường điệu nhắc lại “Nghĩ muốn”, y cười gian.

“Ta không phải ý tứ đó!’ Hắn phản bác!

“Là sao.....” dừng lại một chút, “Bất quá không có gì, ta hiện tại suy nghĩ muốn ngươi!” Kéo tay Liễu Ức Vân đặt lên nơi sớm đã đứng thẳng của mình.

“A, ngươi......” Xúc cảm cứng rắn làm Liễu Ức Vân vội vàng rút tay về, tiểu tử này....

“Đều tại ngươi mới rồi làm ta hảo hưng phấn a, ngươi phải phụ trách giải quyết!” Trầm Lạc Phong vô lại nói.

“Thế nhưng, lỡ như......”

“Không được nhưng là!” Trầm Lạc Phong không để hắn cự tuyệt, nhanh chóng đè hắn lên bàn, không nói nhiều bắt đầu xé rách quần áo hai người.

“Không cần, Lạc Phong, lỡ bị người nhìn đến”. Hắn không muốn bị người biết chuyện giữa bọn hắn, cho dù hắn không làm sao, nhưng hắn không muốn Lạc Phong bị người chỉ trích thóa mạ!

“Yên tâm, Tiểu Từ ta đã sai đi rồi nhất thời sẽ không quay về, cửa phòng đã bị ta khóa, sẽ không có người đột nhiên tới”.

“Nguyên lai ngươi đã sớm dự mưu tốt lắm?!” Liễu Ức Vân bỗng nhiên cảm thấy Trầm Lạc Phong cười giống như hồ ly trộm được gà.

“Ai bảo ngươi như thế ăn ngon!” Trầm Lạc Phong ngay thẳng nói, tay cũng không đình chỉ, nhanh chóng lột sạch Liễu Ức Vân cùng y.

“A, không cần, không cần ở đây, tiến vào bên trong”. Biết là không cách nào ngăn lại y, Liễu Ức Vân lên tiếng yêu cầu y tiến đến gian phòng nghỉ ngơi của hắn, ở đây cách hành lang bên ngoài chỉ có một bức tường, cho dù nhìn không thấy, cũng sẽ bị nghe thấy âm thanh, hắn không thể mạo hiểm.

“Ngươi thực phiền, bất quá cầu người là phải có thù lao!” Trầm Lạc Phong thô bạo ôm lấy hắn nhanh chóng đi tới nơi nghỉ ngơi. Cách giường một đoạn ngắn hắn liền bị ném lên giường, sau đó bị Trầm Lạc Phong đè lên, “A......” Lúc hắn còn không có kịp phản ứng thì Trầm Lạc Phong liền dùng sức một phát đỉnh vào trong thân thể hắn, lập tức ở trong thân thể hắn mãnh liệt luật động.

Sau giờ ngọ ngày mùa hè, không có một ngọn gió, nóng bức trong không khí khiến vạn vật đều trở nên buồn ngủ, chỉ có ve sầu thỉnh thoảng lười biếng phát ra một tiếng oán giận, hết thảy đều lộ ra sự yên tĩnh, mà biệt viện phía tây vương phủ trong phòng ngủ không được bình tĩnh như vậy.

“A...... Ân a..... Ân, ân......” Mồ hôi không ngừng tích lạc trên giường, dưới thân không ngừng bị xỏ xuyên, Liễu Ức Vân quỳ sấp trên giường, tiếp nhận phía sau Trầm Lạc Phong không ngừng đâm chọc, đôi môi sưng đỏ không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ.

“Ân..... Nhẹ ân, điểm nhẹ..... Ngô...... Oa a......”

“Cáp... A.... Cáp.....” Hiện tại Liễu Ức Vân đã hoàn toàn thích ứng cùng Trầm Lạc Phong mập hợp, Trầm Lạc Phong mỗi lần đâm vào đều có thể cho hắn khoái cảm thật lớn như thủy triều.

“A, không, không cần, đừng có ngừng!” Trầm Lạc Phong đột nhiên rời khỏi hậu huyệt hắn, phảng phất hư không thật lớn làm hắn như từ thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục, Liễu Ức Vân liều lĩnh kêu to.

“Muốn sao, ân?” Phân thân Trầm Lạc Phong ở trước tiểu huyệt hắn vẽ vòng tròn, cảm nhận được tiểu huyệt run rẩy mở ra khép lại, nhưng mỗi lần sắp đụng tới hoa tâm liền lập tức rời khỏi, ngón tay dò xét trước người Liễu Ức Vân cũng không làm hắn thỏa mãn, mà ngón tay cố định ở phần gốc cũng không chịu để hắn đạt tới cao trào. Trước sau đồng thời bị dục vọng tra tấn, Liễu Ức Vân trước giờ cảm thấy thẹn, đành liều mình gật đầu.

“Cầu ta!” Tàn khốc yêu cầu

Cái gì?! Liễu Ức Vân giật mình quay lại…, nhìn đến khuôn mặt Trầm Lạc Phong kiên định. Thế nào có thể? Hắn, nói không được, “Ngô.....” Hắn chần chờ lại bị Trầm Lạc Phong dục vọng căng trướng dùng sức đỉnh một cái, nhiệt độ trong cơ thể nháy mắt bùng lên, lời từ chối liền bị cứng rắn đè ép xuống, “Ô......” Thống khổ khi không thể bắn *** cùng hậu huyệt khó chịu cuối cùng làm hắn khóc lên.

“Không cần làm nũng! Hôm này ta sẽ không tiếp tục mềm lòng!” Vẫn như cũ thực kiên quyết.

“Ô.....”

“Ngoan, cầu ta, cầu ta liền nhanh chóng giúp ngươi”. Cúi đầu nói nhẹ nhàng bên tai Liễu Ức Vân, nhiệt khí phun lên cổ hắn, làm hắn một trận run nhẹ, y dỗ dành hắn.

“Ô......”

“Cầu.... Cầu ngươi......” Gian nan phun ra thỉnh cầu, hắn sắp duy trì không được.

“Hảo ngoan, nói ngươi phải cái gì?” Trầm Lạc Phong hỏi lại.

“Ô..... Cầu ngươi..... Ô.....”Liễu Ức Vân bị dục vọng bức tới không cách nào tự hỏi.

“Cầu ta làm ngươi, cầu ta hung hăng thao ngươi, tiến nhập ngươi! Nói, nói thì ngươi có thể nhanh chóng có được”. Trầm Lạc Phong phân thân để trước tiểu huyệt của Liễu Ức Vân.

“Cầu.... Cầu ngươi muốn ta, muốn ta... Tiến nhập ta..... Thao... Thao.... Ân a! A.....” Ý nghĩ trống rỗng Liễu Ức Vân nhắc lại lời Trầm Lạc Phong. Cuối cùng vào lúc Trầm Lạc Phong một lần nữa tiến nhập thì phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Trong không khí khí tức *** mỹ tăng lên, y phục lung tung rơi xuống dưới giường, trên giường hai người mồ hôi ẩm ướt giao triền cùng một chỗ. Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy Liễu Ức Vân, nhẹ cắn vành tai làm nũng nói “Nột, đừng giận được không, là ta sai, ta không dám… nữa, không cần tiếp tục giận được không?”

“.......” Liễu Ức Vân không nói gì, hắn cũng không muốn tức giận, nhưng tưởng tượng đến Lạc Phong bắt hắn nói những lời này, hắn liền cảm thấy không cách nào dễ dàng tha thứ cho y.

“Nột, ta phát thệ cũng không dám … nữa, ngươi tha thứ ta được không, không cần không để ý tới ta!” Trầm Lạc Phong dùng má nhẹ nhàng cọ sau lưng Liễu Ức Vân, lời xin lỗi kèm theo thanh âm khóc nức nở.

“Ai.....” Thở dài, Liễu Ức Vân không đành lòng quay lại nhìn Trầm Lạc Phong “Sau này không cần lại như vậy!” Mặc dù rất muốn làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt ôn nhu tiết lộ sự sủng nịch của hắn đối với y.

“Ta phát thệ!” Trầm Lạc Phong vui vẻ ôm Liễu Ức Vân.

Ghé vào trước ngực Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân im lặng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của y, khóe mắt bỗng nhiên nhìn đến trước ngực Trầm Lạc Phong có một đạo vết thương rất sâu. Nhớ kỹ mình từng hỏi qua y, y chỉ nói là cùng người luận bàn võ công không cẩn thận bị thương, nhìn đến y giống như không muốn nói nhiều nên hắn cũng không hỏi thêm. Xem vết thương đã biến thành vệt màu trắng, chắc là đã trôi qua rất nhiều năm, vết thương khắc sâu nơi vị trí yếu hại, thật không biết y lúc nhỏ là thế nào bị như vậy, nhất định là bị rất nhiều đau khổ đi. Liễu Ức Vân tưởng tượng Trầm Lạc Phong thân hình nhỏ bé cả người đẫm máu, bỗng nhiên cảm thấy tâm như bị đao cắt, không khỏi lạnh cả người.

“Lạnh sao?” Cảm giác được cánh tay hắn run rẩy, làm hắn càng tới sát chính mình.

“Ở đây.....” Liễu Ức Vân sờ nhẹ lên vết thương trước ngực Trầm Lạc Phong, “Còn đau không?”

Trầm Lạc Phong ánh mắt phức tạp nhìn một khuôn mặt đau lòng của Liễu Ức Vân, sau một hồi mới lên tiếng “Đau, bất quá sau này không còn đau nữa” y kéo đầu Liễu Ức Vân hướng vào trong ngực mình, “Bởi vì ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment