Cửu Biện Liên

Chương 20

Trong phòng vệ sinh vang lên mấy tiếng “ầm ầm” cứ như có đồ vật gì đang đập vào nhau, một lúc lâu sau, cái ly thủy tinh liền bị đánh vỡ nghe “choang” một phát. Tôi hơi sợ hãi ngồi dậy, nhìn quanh.

Rốt cuộc là thứ gì lại tạo ra tiếng động lớn như thế? Nếu như là bình thường, không phải Vu Dương đã cho nó một mồi lửa cháy thành than luôn rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, một bóng đen chợt lao ra, nhanh đến mức đôi mắt tôi không thể nhìn thấy rõ, chớp mắt một cái nó đã từ khe cửa sổ trốn ra ngoài.

Sau đó, trong phòng vệ sinh mãi một lúc lâu cũng chẳng có động tĩnh gì, tôi do dự một lúc, lúc tôi định đến xem thử thì Vu Dương đi từ trong ra, một người vốn điềm tĩnh như anh ta lúc này lại hơi thở gấp, thậm chí, trông còn hơi điên tiết.

“Được rồi.” Anh ta phủi khắp người mình một lượt, nói “Giờ thì không sao rồi.”

“Rốt cuộc….” Tôi chần chờ một lúc vẫn hỏi “Là vật gì vậy?”

Vu Dương nhìn tôi, không nói.

“Không làm nó chết cháy sao?” Tôi lại hỏi.

“Thứ này tốt nhất là đừng nên giết.” Vu Dương nói “Tôi cũng không muốn đắc tội cả một tộc đâu.”

Tôi nghe thấy thế trong lòng lại càng tò mò — tộc mà Vu Dương không muốn đắc tội, hẳn là rất ghê gớm đó nha.

“Là gì mới được?” Tôi nghĩ, dáng vẻ bây giờ của mình chắc là rất giống dáng vẻ nhiều chuyện của Huyền Kỳ.

Tôi không nhận được câu trả lời. Vu Dương lại dần biến mất trong phòng, tôi kêu mấy tiếng cũng chả thèm đáp.

Một lúc sau, tôi cảm giác được trong phòng chỉ còn lại mình tôi. Tôi thả lỏng, bất tri bất giác thiếp đi mất.

Sáng sớm hôm sau tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi. Vừa mở cửa, Huyền Kỳ đã vội vã vọt vào phòng, liên miên hỏi chuyện hôm qua.

“Không thấy rõ.” Tôi ngáp dài nói.

“Không thấy rõ ư?!” Huyền Kỳ kêu lên, tỏ vẻ khó tin.

Tôi gật đầu, muốn ngủ tiếp.

“Quả thật không thấy gì hết à?” Sau khi thấy tôi xác nhận, cậu có vẻ vô cùng thất vọng.

Mấy ngày tiếp theo cũng chả thấy Vu Dương đâu, Thẩm Thiên Huy nói, anh ta đi ra ngoài, chắc khoảng một hai ngày thôi, đợi anh ta trở lại, chúng tôi sẽ về nhà.

Tôi nghe anh ta nói thế, mới nhớ là đã mấy tuần trôi qua rồi, phải đi học nữa, quả thật là nên về nhà rồi.

Mà việc khiến tôi vô cùng bất đắc dĩ đó là suốt ngày, chỉ là lúc Huyền Kỳ rảnh, sẽ nhắc đi nhắc lại việc tại sao tôi lại không thấy rõ thứ gì đang tác quái, thậm chí, cậu còn hi vọng thứ đó sẽ lại trở lại tìm tôi, thỏa mãn lòng hiếu kì của cậu.

“Em có thôi đi không!” Mãi đến buổi tối trước khi ngủ, tôi quả thật là đã quá phiền, không nhịn được rống cậu một phát.

Cậu không đáp, vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em hi vọng thứ đó đến tìm chị đến vậy sao?” Không biết từ lúc nào cậu lại trở nên quá nhiệt tình với thứ này rồi.

“Em chỉ là muốn biết, thứ mà Vu Dương ghét là gì.” Cậu nhỏ giọng nói.

Lời này cũng vô tình nhắc nhở tôi: “Đúng rồi, Vu Dương lần này không hề châm lửa, anh ta nói, anh ta không muốn đắc tội với tộc này.”

“Có thật không?” Huyền Kỳ hứng thú “Vậy chắc là lợi hại lắm, ví dụ như….Long tộc?”

“Em chơi nhiều game quá rồi.” Tôi cảm thấy suy nghĩ của cậu hơi thái quá “Hoặc là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết.”

“Vậy chị nghĩ là thứ gì?” Cậu hỏi.

“Không biết.” Tôi cảm thấy hơi mệt, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Cậu vẫn muốn thảo luận đề tài này tiếp, chỉ là tôi không thèm để ý nữa, trong tiếng cằn nhằn không dứt của cậu, tôi dần ngủ thiếp đi.

Trong mơ, một cơn gió lạnh chợt ập đến, tôi níu chặt chăn, không bao lâu sau vẫn bị cơn lạnh làm cho tỉnh lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn máy điều hòa, phát hiện nó không hề tỏa ra chút gió nào, Huyền Kỳ cũng bó chặt chăn, đưa lưng về phía tôi ngủ, tôi gọi cậu một tiếng, cậu không có phản ứng gì.

Trước mặt tôi dần hiện lên một cái đầu của một cô gái, có gương mặt xinh xắn, tóc dài đen nhánh óng ả như tơ lụa, nơi cổ có vết thương như bị dã thú cắn đứt, da thịt lộ ra ngoài rỉ máu như gối rách bị lòi ruột gối bằng bông ra ngoài.

Thấy cô ta dùng đôi mắt to kia nhìn chằm chằm tôi, tôi vội dời ánh mắt đi nơi khác, vờ như không thấy, đứng lên đi vệ sinh, đầu người kia cũng theo sát tôi như hình với bóng.

Tôi rất bội phục mình, dưới đôi mắt soi mói “thâm tình” như thế của cô ta mà lại bình tĩnh đi toilet, rửa tay, thậm chí còn soi gương.

Trước khi nằm lại lên giường, tôi thử gọi Huyền Kỳ một tiếng, cậu vẫn không có phản ứng gì, tôi hơi não nề, thật là cái tốt không linh cái xấu linh, cứ nói muốn thấy muốn thấy, giờ nó xuất hiện, cậu lại ngủ như chết.

Lúc này, đầu người bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, mỗi lần di chuyển, một mảng tóc lớn liền đứt ra, chỉ một lát sau, cái đầu kia liền thành đầu trọc. Sau đó, làn da vốn bóng loáng tỉ mỉ lại dần dần mục rữa, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài con giòi bọ trăng trắng bò ra từ hốc mắt trái rồi lại chui vào hốc mắt phải, có chất lỏng màu vàng màu xanh tràn ra, khiến thảm ướt một mảng lớn, âm thanh “tích tích” không ngừng quanh quẩn đâu đây.

Tôi theo thói quen đưa tay về phía bên hông, sờ mãi không thấy gì mới nhớ ra chủy thủ đã bị con chuột nước kia lấy đi, trong lòng liền buồn bực, không chút nghĩ ngợi muốn cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu ra.

Thế mà máu lại không hề xuyên qua đầu người, mà lại rơi xuống mặt đất trước giường, tôi trợn tròn mắt, chuyện gì đây? Lần nào cũng được mà, sao lần này không được?

Đầu lưỡi truyền đến sự đau đớn, tôi lập tức tỉnh táo lại, không tự chủ được hút một hơi, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trước mắt không còn gì nữa.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên làm tôi hết hồn, đang do dự xem có nên ra mở cửa hay không thì Huyền Kỳ tỉnh, cậu vì bị quấy rầy mà vô cùng bất mãn, dụi mắt, lầm bầm mở cửa ra.

“Thanh Loan, không sao chứ?” Thẩm Thiên Huy xông tới, khẩn trương hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, Huyền Kỳ thì lại nửa tỉnh nửa mê, dáng vẻ khó hiểu, hỏi tôi xảy ra chuyện gì.

Tôi không muốn miêu tả dáng vẻ của cái đầu người kia, chỉ nói cho hai người biết phương pháp mà tôi luôn dùng đã không còn linh nghiệm rồi.

Thẩm Thiên Huy nghe xong suy nghĩ một lúc, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi đang nghĩ cách.”

Sau đó, anh ta lại đột nhiên “suỵt” một tiếng chặn lại sự nghi vấn của chúng tôi, nhìn ra phía ngoài nói: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Đêm hôm sau, anh ta nói cho chúng tôi biết mọi sắp xếp, để chúng tôi yên tâm ngủ, đừng quan tâm gì cả.

Nói là nói thế, nhưng dến tối, tôi lại không cách nào an tâm ngủ. Huyền Kỳ khó có lúc ngoan ngoãn từ đầu đến cuối, trong lòng lại cảm thấy thú vị dị thường.

“Tôi cũng muốn xem thử là yêu quái phương nào, không nể mặt tôi, tới đây gây sóng gió.” Anh ta vờ chui vào chăn ngủ trước, hưng phấnvô cùng.

May mà lần này chúng tôi không phải chờ quá lâu, vừa hơn mười hai giờ, dưới cửa chợt hiện lên một ánh sáng trắng chói mắt.

“Đến rồi!” Huyền Kỳ hoan hô xông ra.

Tôi chạy đi mở đèn, cũng gấp gáp xông qua.

Bên cửa sổ, tôi thấy Thẩm Thiên Huy nghi ngờ nhìn dưới chân, mà ở đó, là một con mèo đen. Nó mở đôi mắt to trong suốt nhìn chúng tôi, khẽ kêu một tiếng.

“Mèo?” Huyền Kỳ không tin, thất vọng nhìn về phía Thẩm Thiên Huy.

“Sao lại là mèo?” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm, “Lẽ ra phải bắt được một con yêu quái chứ.”

Nói rồi, anh ta vừa nhấc tay, con mèo liền bay lên.

Tôi hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thử, mới phát hiện hóa ra không phải nó bay lên, mà là trong tay anh ta có một vật hệt như sợi dây câu cá, nếu không đúng góc độ, lại không có ánh trăng chiếu vào, quả thật là khó phát hiện.

“Đây là cái gì?” Huyền Kỳ cũng thấy.

“Tù Linh võng*” Thẩm Thiên Huy nói “Dùng để bắt yêu quái. Lạ thật…có lẽ…yêu quái tốc độ quá nhanh, con mèo này vừa lúc đi ngang qua, đánh bậy đánh bạ mà dính phải thôi.”

(*Tù Linh võng: lưới bắt hồn)

Huyền Kỳ thở dài, nhìn con mèo “Thả ra đi.”

Thẩm Thiên Huy kéo dây lại, vốn tưởng con mèo sẽ chạy mất tăm, ai ngờ nó lại vụt nhảy lên bệ cửa sổ, phóng vào phòng.

Dưới ánh đèn mới thấy, con mèo này không phải một thân đen nhánh mà bốn chân lại có vuốt màu trắng, giữa trán cũng có chút lông trắng, đôi mắt như đá quý màu xanh, trông hết sức không tệ.

Chỉ thấy nó duỗi lưng, cọ cọ mấy cái bên ống quần của Huyền Kỳ, sau đó nằm xuống lăn mấy vòng, quả thật cũng rất đáng yêu.

“Ơ, ngoan thật.” Huyền Kỳ vui vẻ cúi người sờ sờ đầu mèo.

Mèo lập tức tỏ vẻ thuận theo nghểnh đầu, híp mắt, cọ vào tay Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ gãi gãi cằm nó, nó lập tức phát ra âm thanh “khò khè”, dù có đứng xa cũng nghe được.

Huyền Kỳ liền vui vẻ, dứt khoát ôm lấy nó.

Thẩm Thiên Huy lúc này mới nhảy từ ngoài cửa sổ vào, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, nó cũng không kháng cự.

Thấy con mèo này thân thiết với người như thế, dáng vẻ cũng rất đáng yêu, tôi không nhịn được muốn thử, nhưng tay vừa mới đưa đến trươc mặt nó, nó bỗng trở mặt, nó nằm trong lòng Huyền Kỳ, trợn tròn mắt, tai hướng về sau, há to mồm lộ ra răng nhanh, gừ với tôi một cái, móng vuốt cũng chộp đến, may là tôi rút tay kịp, nếu không, nhất định sẽ bị cào cho mấy vết.

“Úi, sao dữ vậy nè.” Huyền Kỳ hoảng hốt, lui về sau mấy bước, khẽ vỗ nhẹ trên đầu nó, nó lập tức khôi phục dáng vẻ đáng yêu, híp mắt, ngẩng đầu khẽ “meo” một tiếng với Huyền Kỳ.

“Dường như nó rất thích Huyền Kỳ, nuôi đi, nuôi mèo rất tốt hơn nữa, mèo đen còn có thể giữ nhà.” Thẩm Thiên Huy nửa thật nửa giỡn nói.

“Làm sao mang về?” tôi nói “Ai chăm sóc?”

“Em sẽ nghĩ cách mang về, em sẽ chăm sóc.” Xem ra Huyền Kỳ bị Thẩm Thiên Huy thuyết phục rồi.

“Em nuôi sao?” Hình như cậu chưa từng nuôi vật nuôi bao giờ.

Huyền Kỳ gật đầu lia lịa “Em nuôi em nuôi!”

“Nhưng nó lại không thích chị.” tôi nhớ đến móng vuốt của nó vừa rồi.

“Không sao không sao mà.” Huyền Kỳ ôm mèo không chịu buông “Quen rồi sẽ ổn thôi, ha ha ha ha….”

“Cũng không phải là vợ của em, cười khúc khích gì chứ!” Tôi không nghĩ đến con mèo lấy lòng lại làm cho cậu vui như thế “Tùy em thôi, nhưng nếu nó dám khiến trong nhà lộn xộn, lập tức ném!”

Huyền Kỳ cười, vội đồng ý, mà con mèo kia, dường như hiểu lời tôi nói, vẻ mặt cảnh giác nhìn tôi.
Bình Luận (0)
Comment