Cửu Biện Liên

Chương 54

(*Đao Mã Đán: một vai diễn trong hí khúc, thường là những người phụ nữ giỏi võ nghệ.)

Lưỡi thương kia được lau chùi vô cùng sáng bóng, nhưng thoạt nhìn đã rất cũ kĩ, trên đó có khá nhiều vết trầy, còn có mấy vết lõm do bị vật cứng đập vào, chỗ mấy cái lỗ kia còn dính nhiều vết bẩn đen sẫm.

“Của anh à?” Tôi nhặt lưỡi thương lên hỏi.

Sương trắng dần tản đi, Diệu Diệu đứng ở cửa, ngó dáo dác vào trong phòng: “Chị ơi? Không sao chứ?”

Nói rồi, cô lại hắt xì một cái: “Nồng quá đi mất, quá nồng.”

Huyền Kỳ cũng tỉnh giấc, mặc đồ ngủ đi qua, nét mặt còn hơi buồn ngủ oán trách: “Sao không lúc nào được yên tĩnh vậy trời!”

Vu Dương cầm lấy lưỡi thương: “Lúc cô bảo hắn ta nhớ bỏ thời gian chơi đùa với con mèo đen kia thì tôi vừa đến. Hắn ta chặn cửa, tôi đụng mấy phát mới vỡ.”

Diệu Diệu đưa tay quạt quạt trong không khí, nói: “Đúng đó, lúc đó em nghe thấy trong phòng chị có tiếng động nhưng lại không thấy có ai vào, đang định vào xem nhưng cửa lại mở không được, Vu Dương cũng phải mất rất lâu mới đá văng cửa được đó.”

Vu Dương cúi đầu nhìn lưỡi thương trong tay: “Từ lúc nào thì cô biết hắn ta là giả?”

“Ngay từ đầu.” Tôi nói “Nhưng lại không dám để lộ ra, tôi muốn để hắn ta đến gần một chút cho dễ đối phó, đáng tiếc lại đâm hụt.”

“Hửm? Ngay từ đầu?” Anh nhướn mày, tỏ vẻ nghi vấn.

“Nhìn vẻ ngoài thì quả thật không hề có sơ hở.” Tôi giải thích “Chỉ là, vừa kéo chăn, vừa đỡ tôi đứng lên, lại còn bưng trà rót nước, còn bảo nước lạnh rồi, có muốn hâm nóng lại không, nếu là anh thì chẳng buồn nôn dữ vậy đâu.”

Diệu Diệu vừa nghe liền phụt cười: “Cũng chưa chắc, không chừng là thấy chị bị bệnh nên đau lòng thôi.”

Tôi liếc cô ấy một cái, cảm thấy bất đắc dĩ: “Được rồi, mặc dù vậy đi nữa nhưng điểm mấu chốt là, mắt của hắn ta không phải màu vàng kim, mà là một đôi mắt con người bình thường.”

“Một con người ư?” Huyền Kỳ hơi ngạc nhiên.

“Chưa chắc.” Vu Dương nói. “Khí tức trên người hắn ta không giống con người.”

“Trên người hắn có mùi thơm.” Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra: “Giống hệt mùi hương của làn khói trắng ban nãy. Nhúm đất mà Nguyệt đưa anh có phải cũng có mùi như thế không?”

Vu Dương gật đầu: “Mùi son phấn.”

Huyền Kỳ ngẩn đầu khịt khịt mũi: “Quả là có mùi đấy, nhưng quá nồng nặc rồi, nghẹt chết người ta. Có khi nào kẻ lần này là một nữ yêu quái thích trang điểm đậm không?”

Vu Dương nhìn lưỡi thương mấy lần, sau đó đưa tôi nói: “Cô cứ giữ trước đi, lau đến phát sáng như thế, chắc chắn là vật quan trọng với hắn ta, do vội chạy trối chết mới ném ra như thế, không chừng sẽ trở lại để lấy đó.”

“Nói như thế….Thanh Loan chẳng phải lại gặp nguy hiểm nữa ư?” Huyền Kỳ không quá đồng ý cách làm của anh.

“Cứ để lại đây đi.” Tôi lại cảm thấy chẳng sao cả “Dù sao mục tiêu cuối cùng của hắn cũng là ta, tới cũng đã tới bao nhiêu lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.”

“Hi vọng lần này có thể bắt sống.” Vu Dương khẽ nói.

“Chẳng lẽ chỉ vì muốn bắt sống lại phải hy sinh Thanh Loan ư.” Huyền Kỳ không đồng ý.

“Không sao đâu.” Tôi an ủi cậu “Vu Dương đã nói sẽ bảo vệ chu toàn tính mạng và mắt của chị.”

“Ừ.” Vu Dương tỏ vẻ chắc chắn “Trên cổ Thanh Loan còn có dấu ấn “Ô Thiên” của tôi, nếu không có tôi ở đây nó sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, huống chi, còn có chiếc nhẫn Thẩm Thiên Huy cho cô ấy, cả răng Thiên Cẩu mà Bạch Hổ cho cô ấy nữa, cũng khá nhiều thứ rồi.”

Hóa ra hình vẽ trên cổ gọi là “dấu ấn Ô Thiên.”, lúc ở trong núi tôi đã từng nghe Hề Nang nhắc đến, lúc ấy, nó đã khá ngạc nhiên khi thấy dấu ấn này.

Tôi đang định mở miệng hỏi, lại nghe Vu Dương nói với tôi: “Cho dù chỉ có chủy thủ, cô cũng hãy cố cầm cự cho đến lúc tôi tới. Tôi không thể canh giữ bên cạnh cô mãi được, nếu cô không muốn chết, thì hãy học cách bảo toàn tình mạng của bản thân mình. Ông cụ chẳng phải là cao nhân gì nhưng lại che chở hai người quá mức chu toàn, đây cũng không phải chuyện tốt. Ông ấy cứ nghĩ rằng, chỉ cần ông không nói thì có thể vĩnh viễn bảo toàn bí mật về Di Thiên châu, thế nhưng, chuyện đời khó mà đoán trước được.”

“Nhưng ông vẫn nên nói rõ với chúng tôi chứ.” Huyền Kỳ đã rối rắm chuyện này rất lâu rồi, không thể giải thích được.

“Ông ấy không nói cho hai người là có lí do.” Vu Dương dừng một chút lại nói “Lúc ông ấy mở miệng nhờ tôi và Thẩm Thiên Huy giúp hai người là một tháng trước khi ông ấy đi. Khi đó ông đã nói, hãy bảo Bạch Hổ làm giúp hai người tạo ra hai vật phòng thân, ông cũng đã mơ hồ dự cảm được vận mệnh của hai người sẽ gặp nhiều trắc trở, nhưng rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, ông lại không thể đoán được.”

Trong phòng không ai nói chuyện, ngay cả Diệu Diệu cũng đứng lặng bên cạnh Huyền Kỳ, cho dù nghe không mấy hiểu, nhưng cũng không mở miệng nói nhiều.

“Tôi đi không xa đâu.” Vu Dương nhìn nhìn tôi, rồi lại nhìn Huyền Kỳ “Thế nhưng không thể mỗi thời mỗi khắc đều có thể đến kịp.”

Nói rồi, bóng dáng anh lập tức biến mất.

“Chị à, đừng gấp gáp, em sẽ bảo vệ chị.” Diệu Diệu hứa son sắt.

Tôi ra vẻ thoải mái vỗ vỗ đầu cô ấy, với mèo yêu nhỏ chỉ cần bị hấp dẫn là lập tức hóa lại nguyên hình này, tôi không ôm quá nhiều hi vọng.

Tôi cất lưỡi thương bạc và chủy thủ xong, cũng không nhắc lại chủ đề ban nãy.

Sau đó, tôi ngủ như chết hơn mười giờ, khi tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, trong nhà tràn ngập mùi cháo thơm phức.

“Tỉnh rồi à, có đỡ hơn chưa?” Huyền Kỳ bưng bát cháo nóng hổi đi vào, theo sau là Diệu Diệu đã biến lại thành hình mèo.

Tôi ngồi dậy gật đầu.

Cậu nhét cái gối vào sau lưng tôi, vừa bưng theo một đĩa thịt khô: “Ăn lúc còn nóng đi, sau đó uống thuốc, rồi ngủ một giấc cho ngon, mai sẽ khỏe ngay.”

Tôi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của cậu, ăn cháo xong thì uống thuốc, lại uống một cốc nước to, rồi mới nằm xuống.

Huyền Kỳ tắt đèn, đóng cửa lại đi rửa chén, mấy phút sau, Diệu Diệu khẽ khàng đi đến, nhảy lên cuối giường nằm, tôi biết là cô ấy muốn ở cạnh tôi, cũng không để tâm lắm.

Dưới tác dụng của thuốc, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, trong giấc mộng truyền đến tiếng chiêng trống, lúc xa lúc gần.

Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang ở trong một bên cánh gà của một rạp hát, trước mặt là sân khấu.

Phía đối diện là một Đao Mã Đán mặc áo giáp, có gắn lông công, vũ trang đầy đủ, theo sau là một nữ binh có đeo bốn cây cờ màu đỏ ở sau lưng, trên cờ còn được thêu một chữ “Hộ” thật lớn.

Đao Mã Đán đứng trên sân khấu, múa theo nhịp trống, giơ tay nhấc chân đều tỏ rõ vẻ oai hùng.

“Giáp trụ chỉnh tề sải cánh phượng….” mới hát câu thứ nhất, bên dưới đã truyền đến tiếng ủng hộ nhưu sấm.

“Hay lắm!” Cùng lúc đó, sau lưng tôi cũng vang lên một tràn ủng hộ vang dội.

Trong đó còn có một bé trai mặt mày thanh tú như con gái, vỗ tay đặc biệt vang; “Sư huynh hát hay quá!”

Đám người lập tức cười rộ lên, có người vỗ vỗ ót cậu mà nói: “Đúng đó, sư huynh của con là tốt nhất!”

Bé trai đỏ mặt cười khúc khích, đôi mắt lóe sáng như sao, nhìn chằm chằm khán đài.

Lúc này, tất cả âm thanh đều dần xa, ánh sáng cũng dần tối xuống, đến cuối cùng, tôi chỉ còn nghe thấy Đao Mã Đán đang xướng ca mà không thể nhìn rõ bóng dáng người diễn trên sân khấu.

“Cờ bay rực rỡ, cũng ngay tại con sông Vân Hà này…” Âm thanh của người kia bỗng nhiên cao vút, sau đó xoay người lại nhfin tôi.

Ngay lập tức, tay người kia vung lên, một cây thương bay thẳng về phía tôi.

Tôi không kịp làm bất cứ hành động nào, cũng không kịp sợ, chỉ có thể mở to mắt đứng đó.

Mà cây thương kia, lại dừng lại cách mặt tôi chừng mấy centimét, nó lơ lửng trên không trung, mà trên cây thương kia lại không hề có lưỡi thương.

Mu bàn tay bỗng trở đau đớn, trước mắt tôi chỉ còn một luồng ánh sáng trắng, chói mắt đến mức tôi phải nhắm mắt lại.

Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại trong phòng mình, trên mu bàn tay tôi có ba vết cào đỏ tươi, Diệu Diệu đứng cạnh tôi, cong lưng, lông toàn thân dựng đứng, hướng về một góc phòng gầm gừ.

Ở bên kia, Đao Mã Đán vẫn hệt như đang đứng trên sân khấu, nghiêm túc biểu diễn.

“Với thần uy của ta đây, gấp rút chuẩn bị, sấm gầm như pháo nổ, bao vây trùng trùng, bất chấp tất cả thể hiện oai hùng.” Cô ta hát, vẻ mặt đắc ý vô cùng.

Tôi rút chủy thủ dưới gối ra, cầm chặt, khẩn trương nhìn từng cử động của Đáo Mã Đán kia.

“Lấy roi ra—-” Đao Mã Đán kia hát, chạy một vòng, vô cùng điêu luyện.

Nhìn dáng đi, không hiểu sao tôi lại thấy khẩn trương, hai lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

“Cưỡi rồng mà đi, chẳng quan tâm máu nhuộm chiến bào trở về!” Đáo Mã Đán kia hát xong câu này, cầm cây thương kia, lẳng lặng nhìn tôi, không làm thêm hành động nào nữa

Nhìn nhau một lúc lâu, tôi rốt cuộc không nhịn được, đưa lưỡi thương ra, hỏi: “Có phải đến tìm cái này không?”

Đao Mã Đán từ từ khôi phục vẻ mặt bình thường, cười khẽ, giống như đang hỏi ý kiến tôi: “Cảm thấy thế nào? Nghe hay không?”

Mặc dù giọng nói hơi cao nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, người diễn vai Đáo Mã Đán này là một người đàn ông.

“Nghe không hiểu lắm, tôi không có nghiên cứu với kinh kịch.” Tôi trả lời đàng hoàng.

Hắn “hừ” một tiếng, mặt tỏ vẻ khinh bỉ: “Dù là người trong nghề hay người ngoài nghề chỉ đến xem chơi, lẽ ra phải lịch sự khen một tiếng chứ.”

“Ồ, đúng vậy, anh biểu diễn rất tốt.” Tôi vô cùng ăn ý đáp: “Cái này thì sao, cầm đi.”

Hắn nhìn lưỡi thương một lúc, vẫn không nhúc nhích: “Hôm nay tôi đến không chỉ đơn thuần vì thứ này.”

Tôi đã sớm biết hắn ta sẽ nói thế “Ừ, Di Thiên châu trong mắt tôi, nhưng không biết thế nào để lấy ra, anh muốn thì…cứ việc.”

Hắn sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô cho là tôi sẽ dừng tay à? Tôi chỉ cần đến gần cô thì cái tên kia sẽ đến lấy mạng tôi ngay, đúng không hả?”

Lần này đến phiên tôi cười: “Tôi không biết anh ấy đang ở đâu, có lẽ, ở gần đây, cũng có lẽ ở khá xa, vốn không thể chạy đến đây kịp, anh cứ thử xem, không chừng nếu may mắn, bảo bối đã thuộc về anh mất rồi.”

Lúc nói mấy lời này, trong lòng tôi vô cùng khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không để ý, ra vẻ rất chắc chắn.

Hắn ta nghe vậy, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, suy nghĩ thật lâu cũng không nói tiếng nào.
Bình Luận (0)
Comment