Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 11


Tô Ngữ Ngưng ngẩng đầu, thấy một chàng thiếu niên.

Cậu hai mắt sáng ngời, có đôi mày đen như mực và đôi môi hơi mỏng, nhưng lại mặc áo vải mộc mạc, có chỗ còn dính bùn.Tô Ngữ Ngưng nhất thời hoài nghi mình đã ra khỏi cung điện vài trăm dặm rồi, trong cung sao có thể có người ăn mặc như vậy? Chẳng lẽ đây là gã sai vặt làm vườn trong cung?Nàng quay đầu đi, không muốn để ý tới cậu ta, những tâm sự này, sao có thể nói rõ cho người lạ?“Chắc bị các nội thị quản lễ nghi mắng rồi, mấy người đó quy củ đầy người, đúng là đáng ghét.”Tô Ngữ Ngưng không muốn giải thích với thiếu niên, chỉ đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, nói: “Ta muốn về nhà…”“Nhà ngươi ở đâu?”“Nghiễn Tử.”“Quận Nghiễn Tử? Ở Lan Châu, cách đây gần ngàn dặm đường đó.”Trong lòng Tô Ngữ Ngưng đột nhiên nghĩ, mình không thể nói đi là đi khỏi hoàng cung này, sẽ bị coi là bỏ trốn, liên lụy toàn tộc.

Mình vừa rồi giận đến mức lú lẫn, ôm bọc quần áo chạy đi, nếu có người nào thấy mà đi tố giác, sẽ mắc tội lớn.Nghĩ đến việc mình không có chốn nào để đi, chỉ sợ lại bị các nàng tùy ý khi dễ đến chết, nước mắt nàng lại ào ào tuôn rơi.Thiếu niên kia sốt ruột: “Đừng khóc, ta sợ nhất là thấy người khác khóc.” Cậu luống cuống chân tay, đột nhiên kéo Tô Ngữ Ngưng, “Không phải là Nghiễn Tử sao? Ta đưa ngươi về đó là được.”Cậu kéo Tô Ngữ Ngưng chạy đi, tới trước một con tuấn mã buộc vào cột, muốn đỡ nàng lên.Tô Ngữ Ngưng kinh ngạc lùi ra sau, nói: “Ngươi điên rồi, mang ta rời cung, cả nhà ngươi và ta đều bị tội chết.”Thiếu niên đó hơi sửng sốt, đột nhiên cười ha hả: “Mục Vân gia còn có thể keo kiệt tới mức đó sao? Ta dẫn một tiểu nha đầu của họ đi, họ còn dám luyến tiếc? Ngươi yên tâm, ta nói mang ngươi về nhà, ngươi nhất định có thể về nhà.”Nghe cậu gọi thẳng họ của hoàng tộc, Tô Ngữ Ngưng kinh hãi không nhẹ: “Ngươi điên rồi! Hai chữ Mục Vân mà ngươi dám gọi sao?”“Ngươi cũng vừa nói còn gì?” Thiếu niên cười ha hả, Tô Ngữ Ngưng phát giác mình lỡ lời, mặt trắng bệch, thiếu niên cười, lên ngựa trước, nói: “Dù sao lưu lại cũng mắc tội chết, bây giờ ta sắp xuất cung rồi, ngươi có đi với ta không nào?”Tô Ngữ Ngưng ngơ ngác nhìn cậu, nàng hiểu rất rõ dù có phải chết trong cung cũng không thể bỏ trốn, nhưng đột nhiên có một cơ hội giống như kỳ tích ở ngay trước mắt, nàng nhất thời rối loạn.

Vẻ tươi cười của thiếu niên kia phảng phất cho nàng dũng khí vô hạn, chỉ muốn thoát khỏi cái lồ ng giam vĩ đại này.Thiếu niên kia vươn tay về phía nàng, Tô Ngữ Ngưng cũng không biết mình bị làm sao, lại mượn lực ngồi lên lưng ngựa.

Thiếu niên bảo: “Ôm chặt ta.” Thúc ngựa một phát, ngựa bèn phóng thẳng tới cổng chính cung.Tô Ngữ Ngưng chưa từng cưỡi ngựa, sợ hãi ôm chặt thắt lưng thiếu niên, chỉ cảm thấy ngựa phóng nhanh như chớp, mình mà hơi lỏng tay, sẽ có thể rớt khỏi lưng ngựa mất.

Sợ đến mức không nghĩ nổi gì nữa, nhắm chặt mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, tốc độ ngựa phi dần chậm lại.


Thiếu niên quay đầu nói: “Ngươi ôm ta chặt sắp không thở nổi mất, nắm đai lưng của ta là được rồi.”Tô Ngữ Ngưng phát giác mình đang dựa sát vào tấm lưng ấm áp của thiếu niên, mặt ửng đỏ nhìn quanh, thế mà đã ở ngoài cung rồi.

Nàng cả kinh nói: “Ngươi cứ lao thẳng ra khỏi cung như vậy? Không ai cản ngươi?”“Cản ta? Mấy thị vệ đó muốn đuổi theo, cũng phải đuổi được ngựa Thanh Sương của ta chứ.”Đang nói lại nghe thấy tiếng ngựa hí đằng sau, một đội vũ lâm kỵ binh tới.“Không xong rồi, ôm chặt ta!” Thiếu niên phóng ngựa phi thẳng về phía cửa thành.

Khi thủ thành còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, ngựa Thanh Sương đã lao ra khỏi thành.Đội kỵ binh cũng đuổi sát theo ra ngoài thành, chỉ có hơn mười người, nhưng tua vàng trên mão, ngựa gắn lông đỏ, tất cả đều là tuấn mã dũng sĩ, vừa ra khỏi thành, một tiếng huýt gió, liền phân nhau ra, vó ngựa tung bay như chớp, thẳng về phía bọn họ định bao vây.Thiếu niên cưỡi ngựa cực kì điệu nghệ, mỗi khi phía sau đuổi sát, cậu lại nhẹ nhàng phất dây cương, ngựa Thanh Sương gấp gáp lộn lại, từ khe hở giữa hai con ngựa của truy binh đột phá vòng vây ra ngoài, chỉ thiếu chút là bị hai con ngựa chiến kẹp được, Tô Ngữ Ngưng có thể cảm thấy hơi thở phì phò của truy mã, sợ đến mức kinh hô không ngừng.Chạy gấp gần một khắc, khoảng cách xa dần.

Truy binh trước sau vẫn không đuổi kịp thiếu niên, nhưng cũng không cách nào cắt đuôi hẳn.

Chính lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng tù lệnh lớn chấn động nhân tâm.Đó là chiếc tù dài chỉ khi đại quân dàn trận mới có thể thổi, ngoài mười mấy dặm vẫn có thể nghe tiếng.

Thiếu niên giương mắt nhìn, ở đường chân trời phía trước, một đại quân kỵ binh khổng lồ đang chậm rãi triển khai trận thế.“Không phải chứ.” Thiếu niên lẩm bẩm một tiếng, thúc ngựa sang một bên, đại quân đó chậm rãi tiến về phía trước, thiếu niên và truy binh xẹt qua trước mặt quân trận vô biên này, mắt thấy vó vạn mã giẫm lên mặt đất làm chấn động mọi âm vang trên đời, diện mạo của đội kỵ binh thứ nhất thuộc đại quân dần trở nên rõ ràng.“Chúng ta trốn không thoát đâu…” Tô Ngữ Ngưng khóc ròng nói, nàng thật không ngờ luật pháp cung đình nghiêm khắc tới vậy, mình trốn đi, mà điều động cả một đại quân đuổi tới tận đây.“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Thiếu niên nói, “Liên quan gì đến ngươi, là ta trốn không thoát mới đúng.”“Bọn họ tới bắt ngươi à?”Thiếu niên gật đầu, đúng lúc này, từ trong trận của đại quân, một liệt mã đỏ rực thoát đàn mà ra, đuổi thẳng tới chỗ họ, con ngựa đó phi cực nhanh, thân hình cường tráng, trong đại quân chỉnh tề bùng nổ tiếng hoan hô.


Trên lưng con ngựa chiến đó là một vị thiếu niên giáp bạc, vai khảm ngọc bích, đội tử kim quan, áo choàng sau lưng sắc vàng chói mắt phấp phới như cờ, nháy mắt đã đuổi sát thiếu niên.Nhưng thiếu niên không phục, dựa vào thuật cưỡi ngựa nhảy vọt lên chuyển hướng, hai ngựa như mãnh hổ vồ hươu, mắt thấy đuổi sát, bất thình lình giật lại, trong đại quân vang dội tiếng ca thán và ủng hộ.Thiếu niên buồn bực nói: “Chẳng qua do ngựa Đồng Vân của ngươi nhanh thôi.” Tháo cung tên từ lưng ngựa xuống, xoay người định bắn.Tô Ngữ Ngưng quay đầu lại nhìn thiếu niên giáp bạc đang đuổi theo, thấy áo choàng thêu rồng vàng của hắn, kinh hãi kêu: “Là Hoàng trưởng tử đó!” Tay liền đẩy cây cung trong tay thiếu niên ra, bản thân lại mất thăng bằng, rớt thẳng xuống ngựa.

Mắt thấy mặt đất đầy cát vàng đã rất gần, cho rằng chết chắc rồi, thiếu niên lại thò người ra, kéo nàng lên lưng ngựa.

Trong trận đại quân cũng đồng thanh hoan hô.Mượn cơ hội này, thiếu niên giáp bạc đã đuổi tới nơi, chàng ta không rút kiếm nâng thương, mà cười lớn, nói: “Hàn Giang hiền đệ, mũi tên này của đệ bắn hỏng về tận nhà mất, ta muốn giơ tay bắt lấy mà còn ngoài tầm với nữa.”Thiếu niên cười khổ nói: “Ở đây có một vị tiểu cung nữ, vừa biết là huynh đến mạng còn không cần, nhào tới đoạt cung của ta, hôm nay không tính, ngày khác so tài ở khu săn bắn đi.”Lúc này vũ lâm kỵ binh phía sau cũng vội tiến lên, người dẫn đầu thở hồng hộc, mắng: “Tam đệ, ta đã nói bao nhiêu lần là hôm nay ngoài cửa Tây phụ thân sẽ diễn binh, mà đệ vẫn chạy về phía cửa Tây là sao, đệ đừng lang thang cả ngày như vậy nữa, mau theo bọn ta nhập ngũ đi, khi đó đệ mà còn hồ đồ, ta sẽ xin lệnh tiễn dùng quân côn đánh đệ.”Thiếu niên ngoan cố: “Hôm nay đệ muốn đến Nghiễn Tử, không qua cửa Tây sao được? Các huynh diễn binh sao không diễn ở xa một chút? Có bản lĩnh thì trực tiếp đi bình định phản tặc ở Uyển Châu, Hãn Châu đi, diễn binh mỗi ngày ở đây đệ nhìn phát chán rồi.”Tô Ngữ Ngưng kinh ngạc nghe họ đối thoại, đột nhiên hiểu ra thiếu niên trước mắt này là ai.Trên đời này, chỉ có một người dám mặc đồ thường ngày, nghênh ngang cưỡi ngựa trong hoàng thành, xưng huynh gọi đệ, vui đùa giận mắng với các hoàng tử, đó chính là Mục Như thế gia....Mục Như thế gia, trong đế quốc rộng lớn này, là gia tộc hùng mạnh nhất ngoài hoàng tộc Mục Vân thị.

Bọn họ và Mục Vân hoàng tộc cùng nhau gây dựng nên thiên hạ, xứng làm huynh đệ với hoàng đế.Bắc Lục ba trăm năm trước, Mục Như thị đã trấn áp bộ tộc hùng mạnh ở Hãn Châu, cả họ Mục Như đông chinh tây thảo, tiêu diệt vô số bộ lạc.

Về sau, họ Mục Như bá chủ phía Nam và họ Mục Vân cường thịnh ở phía Đông đại chiến một hồi trên thảo nguyên Tinh Phong, chết vô số dũng sĩ, tộc trưởng hai bên đều thấy rằng nếu muốn thắng đối phương, cũng phải chảy đến giọt máu cuối cùng.

Vì vậy kết thành đồng minh, ước định cùng phân chia thảo nguyên.Về sau thảo nguyên thống nhất, Mục Như thị lại theo Mục Vân thị vượt sông lớn phía Nam, quét sạch Đông Lục.

Sau khi có được thiên hạ, thái tổ Mục Vân Hùng Cương muốn phân một nửa Hãn Châu phong cho Mục Như tộc, khi đó đại tướng quân Mục Như Thiên Đồng tay cầm trọng binh cười lớn nói: “Chưa đủ.” Thái tổ bèn gia phong Mục Như thị làm Bắc Lục Vương, Mục Như Thiên Đồng vẫn cười nói: “Chưa đủ.” Thái tổ bất đắc dĩ xuống khỏi bảo tọa, nắm vai Mục Như Thiên Đồng nói: “Mục Như huynh đệ, ngươi thích ngôi vị hoàng đế này thì hãy nói thẳng, ta sẽ về thảo nguyên chăn ngựa.”Mục Như Thiên Đồng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, giang sơn thổ địa của người, ta không cần, chỉ cần người đừng quên hai chữ thiên hạ này có bao nhiêu máu của nam nhi Mục Như gia.” Hai tay nâng bội kiếm lên, muốn giao binh quyền lại.


Thái tổ cảm thán, tiếp nhận bội kiếm, nhưng cởi bội kiếm Ích Thiên trên người mình, giao vào tay Mục Như Thiên Đồng, nói: “Không có Mục Như thị, chúng ta đến thảo nguyên cũng không lấy được, nói gì đến thiên hạ.

Giang sơn này, không phân của ta hay ngươi.” Vì vậy hủy bỏ phong vương, nhưng ban thưởng Mục Như Thiên Đồng tộc huy kỳ lân, trao bội kiếm của thiên tử, có thể hiệu lệnh toàn quân bất cứ lúc nào, cũng nói: nếu hậu nhân Mục Vân bất kính với Mục Như thị, có thể cầm kiếm trảm ngay, tự lập vua khác.Mục Như thị công cao uy trọng nhất lại cự tuyệt thụ phong, các thủ lĩnh tộc khác cũng chỉ đành cự tuyệt ấn vương và đất phong, Đại Đoan triều cũng miễn được mối họa vương quyền khác họ.

Nhưng tộc Mục Như, ba trăm năm qua tuy luôn chấp chưởng trọng binh, vẫn trung thành tận tâm, chưa từng xảy ra việc lạm quyền, cũng hầu như chưa từng bại trận.Đó là lí do mà Mục Như thế gia mấy đời chấp chưởng đại quân, có bội kiếm của thái tổ, có thể tiền trảm hậu tấu quan lại, đây đại biểu cho việc giang sơn cũng có một nửa của Mục Như thị.Mà thiếu niên trước mắt Tô Ngữ Ngưng này, nhìn độ tuổi thì chính là nhi tử thứ ba của đại tướng quân Mục Như Sóc — Mục Như Hàn Giang.Hoàng trưởng tử Mục Vân Hàn liếc nhìn Tô Ngữ Ngưng, cười hỏi: “Hiền đệ thật có hứng thú, tiểu cô nương này là ai đây?”Tô Ngữ Ngưng sợ đến mức tim ngừng đập, muốn nhảy xuống ngựa, quỳ xuống xin tha, nhưng Mục Như Hàn Giang lại túm lấy tay nàng.“Là lão bà của đệ, sao nào?” Cậu tức giận nói với Hoàng trưởng tử.Toàn thân Tô Ngữ Ngưng run lên, không biết là do câu nói lỗ mã ng của cậu, hay do nhiệt độ trong tay cậu.

Thiếu nữ đột nhiên có một loại cảm giác chưa bao giờ có.

Lúc này đây, nàng không còn cô độc một mình, đã có người ở bên nàng.Mục Vân Hàn quay đầu cười to: “Được được được, ta đây không quấy rầy đệ nữa, cáo từ cáo từ, đừng chơi tới lúc đóng cổng thành mới về nha.”“Đây là huynh để bọn ta đi đấy nhé, sau này có xảy ra chuyện gì, tất cả tính lên đầu huynh.” Mục Như Hàn Giang cười nói.Mục Vân Hàn nhất thời không hiểu ý, chỉ cười nói: “Đương nhiên… Đi nhanh đi, đừng ngăn cản đại quân diễn võ.”...Mặt trời dần lặn về phía tây, ngọn cây treo bóng nửa đen nửa vàng.

Hai thiếu niên đã đi rất lâu, mệt mỏi ngồi nghỉ trên bờ đê.

Thiên Khải thành đã xa, hai người lại không biết nên đi đâu.“Lan Châu cách chỗ này còn xa lắm, có lẽ phải đi thêm nửa tháng nữa.

Sau khi về, ngươi phải lập tức chuyển nhà ngay.” Mục Như Hàn Giang nói, “Ngươi đã ra rồi, thì khó trở vào lắm.”Tô Ngữ Ngưng cắn chặt môi, lắc đầu, tay túm chặt y phục của Mục Như Hàn Giang.


Lòng nàng hiểu rõ, phụ thân sẽ không mang nàng đào tẩu, nàng cũng không thể để toàn gia vì thế mà lưu vong.

Nàng đột nhiên bắt đầu hối hận, hối hận đến mức trong lòng lạnh buốt, hận không thể lập tức chết đi cho rồi.

Nếu lúc đó đâm đầu xuống hồ, sẽ không liên lụy nhiều người như vậy.“Ngươi không phải sợ, ” Mục Như Hàn Giang nói, “Nếu ta đã mang ngươi đi, sẽ không để họ bắt được ngươi.

Ngươi xem, đến Hoàng trưởng tử không phải cũng đã mở miệng cho ngươi đi sao.”Tô Ngữ Ngưng dựa đầu vào lưng cậu, chầm chậm lắc đầu, không thể rồi, không thể liên lụy thêm nhiều người nữa.

Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Ngươi đưa ta về đi.”Mục Như Hàn Giang quay người, thấy nàng nước mắt lã chã tuôn rơi, rất muốn nói gì đó, rồi lại chẳng nói được gì.Bọn họ ngồi ở bờ đê, nhìn tia sáng cuối cùng trong ngày.

Tô Ngữ Ngưng rất sợ một khi đứng lên trở về, sẽ không bao giờ còn được ngắm cảnh mỹ lệ như vậy nữa.

Trong những bức tường cung, không thể ngắm được chân trời phía xa mà không vướng gì che chắn như vậy.Cuối cùng Mục Như Hàn Giang hít một hơi: “Ngươi thực sự quyết định quay về cung? Nếu về, không biết bao giờ mới có thể ra ngoài nữa.”“Đi thôi.” Tô Ngữ Ngưng cúi đầu, nhẹ nhàng nói..

Bình Luận (0)
Comment