1
Một buổi đêm ở đế đô, thành Thiên Khải.
Cả tòa thành đều chìm trong bóng tối, đây đó lác đác vài đốm lửa, cũng giống như có thể tắt bất kì lúc nào. Từ trong thành nhìn về phía Bắc, có thể mơ hồ thấy một bóng đen khổng lồ vắt ngang tầm mắt, hòa làm một thể với bóng đêm. Đó là hoàng thành trăm trượng của Thiên Khải, bóng dáng hùng vĩ đã từng kiêu ngạo của đế quốc này. Năm xưa từng đời đế vương triều Đại Đoan đều đứng trên thành lâu này nghe vạn dân ca ngợi, nghe đại quân gào thét.
Nhưng tất cả đều đã là chuyện xưa việc cũ.
Trên thành lâu bây giờ, chỉ có hai bóng dáng tịch mịch đứng đó.
Một thanh niên đứng phía sau bức tường thành thấp, nhìn về phương xa, mặc cho gió lạnh thổi dây buộc mũ và tay áo dài tung bay.
Chàng là vị quân vương thứ hai mươi mốt của đế quốc này, năm nay mới hai mươi — hoàng đế Vị Bình Mục Vân Sênh.
Lúc chàng đăng cơ, Thái Thường tự vốn đặt niên hiệu Thừa Bình, nhưng khi ấy thiếu niên Mục Vân Sênh lắc đầu nói: “Thiên hạ chiến loạn như vậy, còn tô son trát phấn cái gì.” Cố ý sửa niên hiệu thành Vị Bình, để thể hiện không quên quyết tâm bình phục thiên hạ.
Nhưng muốn nhất thống thiên hạ, con đường phải đi rất dài.
Người đứng bên chàng là một nữ tử. Nàng khoác áo bào lót tuyết nhung, như không chịu nổi gió lạnh. Nhưng sự mỹ lệ của nàng, ngay cả màn đêm cũng không cách nào che lấp, ngay cả gió tuyết cũng muốn thổi chầm chậm quanh người nàng, như vì nàng mà lưu luyến.
Đó là Phán Hề, tinh linh do mị ngưng kết thành. Vẻ đẹp của nàng khiến anh hùng thiên hạ phải cúi mình. Đồn rằng lang chủ Bắc Lục Thạc Phong Hòa Diệp không tiếc mang kỵ quân Hãn Bắc nam hạ, không phải vì thiên hạ, mà để có thể chiêm ngưỡng dung nhan nàng một lần. Năm đó thiếu niên Mục Vân Sênh cũng vì nàng mà không tiếc đoạn tuyệt với phụ hoàng, từ hoàng tử có khả năng kế vị nhất trở thành bị giam trong khu vườn bỏ hoang. Đến tận nhiều năm sau, hoàng tộc Mục Vân tử vong gần hết trong chiến loạn, ngoại địch đã bao vây Thiên Khải, hoàng vị trở thành thứ mà người người đều trốn tránh, chàng mới không thể không lên đỉnh Thái Hoa, nhận lấy tàn cục của thời loạn.
Một trận chiến dưới thành Thiên Khải, Thạc Phong Hòa Diệp gãy kích ngã ngựa, lui về Bắc Lục, đại thương nguyên khí, trong vòng vài năm không thể mưu đồ tới phía Nam Thiên Thác. Nhưng triều Đại Đoan dưới tay Mục Vân Sênh, cũng hầu như vì vậy mà chảy tới giọt máu cuối cùng.
Vị Bình hoàng đế Mục Vân Sênh ngắm nhìn đế đô tiêu điều lạnh lẽo, nhè nhẹ thở dài.
“Quá yên lặng. Ta còn nhớ năm xưa khi vẫn còn là hoàng tử, đêm giao thừa theo phụ hoàng từ hoàng thành trông ra xa, khắp nơi trở thành biển đèn, pháo hoa mấy ngày liền, vạn hộ ca múa. Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn tồn tại nữa. Đế đô huy hoàng, chỉ còn chưa đến ba trăm hộ, buổi tối không ai dám ra đường, sợ bị chó đói xé xác. Loại chó này trong chiến loạn đã quen ăn thịt người, giống sói hổ vậy.”
Chàng nhẹ nhàng giơ tay, lướt nhẹ trên mặt đất, như đang chạm vào vết thương của nó.
“Chẳng biết khi còn sống, có thể thấy được sự phục hưng của quốc gia này hay không.” Thanh niên hoàng đế thở dài.
Phán Hề ôm chặt cánh tay chàng, đau lòng cho chàng, “Chàng đã quên lời nguyền bám lấy ta sao? Ta là gốc rễ của tai họa trong thiên hạ, nếu ta ở bên chàng, chàng sẽ không thể bình phục thiên hạ.”
“Không.” Mục Vân Sênh xoay người, chăm chú nhìn vào mắt nàng. Ngay cả trong bóng tối, ánh mắt chàng vẫn thiết tha đến cố chấp.
“Nàng quên rồi sao, ta chưa từng tin vào số mệnh. Vì nàng, ta đã đốt đàn tế thần; vì nàng, ta chỉ kiếm mắng trời xanh. Giờ đây, ta muốn chứng minh, lời nguyền đó hoang đường tới mức nào. Nàng và thiên hạ này, ta đều không thể buông bỏ.”
Nàng biết đây là việc khó khăn cỡ nào, dù là ngàn vạn người, trong trăm ngàn năm, cũng chưa chắc có thể khiến thiên hạ phục hưng. Nàng cũng biết chàng lập lời thề ấy, sẽ không hối hận — giống như năm đó, chàng thề sẽ bảo vệ nàng suốt đời, từ đó chưa từng lùi bước.
“Vậy thì… Hãy để ta dùng cả tuổi thọ đời mình để hứa, chỉ nguyện cùng chàng đồng sinh cộng tử.”
Nàng nhắm mắt, dựa vào đầu vai chàng, trong lòng âm thầm thề nguyện.
“Đời này chỉ cần tâm nguyện của chàng được đền bù, xin trời cao lấy đi hết những năm còn lại của con, con quyết không luyến tiếc.”
Cả đời chàng, chỉ sợ nhất định phải sống vì thiên hạ. Cả đời nàng, lại chỉ sống vì mình chàng.
Một tiếng rít gió trên bầu trời, một mũi tên lửa bay thẳng lên cao. Ngoài vài dặm, chợt có lửa hiệu bốc lên từ đài gác.
Sắc mặt Mục Vân Sênh trầm xuống.
“Mục Như Hàn Giang công phá thành Uyển Châu rồi.”
==========
Giờ này khắc này, trên đỉnh Tiêu Sơn ngoài ngàn dặm, cũng có hai người đang đứng.
Vị tướng quân anh vũ ấy mặc giáp sắt, tay đè bảo kiếm, áo choàng đỏ thẫm đón gió tung bay, nhìn ráng mây thẫm như màu máu cuối cùng ở phía tây.
Buổi hoàng hôn, trong thành Uyển Châu mọc lên từng cỗ khói dày đặc, cờ hiệu múa loạn. Kỵ quân Đạp Hỏa của chàng cuối cùng cũng công phá được thủ phủ đệ nhất Tây Nam, đô thành trù phú trong thiên hạ, từ nay Uyển Châu đã nằm gọn trong tay, lấy được một trong Cửu Châu. Có vùng đất phì nhiêu nhất Cửu Châu, thiên hạ liền hứa hẹn trong tầm mắt, đại nghiệp tương lai có thể nhất mã bình xuyên*.
*Một ngựa trên đồng bằng: dễ dàng không trở ngại.
“Trong thành Thiên Khải, lúc này chắc hẳn không còn thấy ánh hoàng hôn.” Mục Như Hàn Giang than.
Tử địch Mục Vân Sênh của chàng lúc này đang nghĩ gì? Chàng đã lấy được thủ phủ Uyển Châu vàng ngọc, còn hắn vẫn khổ thủ đế đô bị tàn phá. Một ngày khi đại quân của chàng trở lại dưới thành Thiên Khải, chàng rất mong lại được thấy vẻ mặt của hắn.
“Ngữ Ngưng, trước đây nàng khuyên ta bỏ Thiên Khải lấy Uyển Châu, quả nhiên là đúng. Nếu định được Uyển Châu, là đã có nửa thiên hạ.” Mục Như Hàn Giang cất tiếng cười to.
Nhưng nữ tử đứng bên chàng, nhìn ánh lửa trong thành, vùng đầu mày lại chỉ có sự lo sợ.
Đó là Tô Ngữ Ngưng. Năm đó vào đêm nàng ra đời hồng hà quán thiên, người đời đều nói là hiện tượng chí vinh chí tôn, nếu nữ tử đó là hoàng hậu, nhất định có thể phụ tá quân vương, hưng vinh thiên hạ. Cũng vì thế, từ nhỏ nàng đã được tuyển vào cung đình làm thư đồng cho hoàng tử, để theo dõi tài đức. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, nàng còn chưa lớn, thiên hạ đã loạn, quần hùng bốn phương nổi dậy, các hoàng tử hoặc chết trên chiến trường, hoặc chết vì tranh vị, cuối cùng chỉ còn duy nhất Lục hoàng tử Mục Vân Sênh kế thừa đế vị.
Nhưng người mà Tô Ngữ Ngưng yêu lại không phải Vị Bình hoàng đế Mục Vân Sênh, mà là tử địch của chàng, người muốn cùng chàng tranh thiên hạ, đại tướng quân Mục Như Hàn Giang.
Tô Ngữ Ngưng chỉ về phương xa: “Ba tháng anh dũng chiến đấu, rốt cục hạ được thành Uyển Châu, chỉ sợ các binh sĩ đều vui sướng phát điên; nhưng hiện giờ lửa đốt khắp thành, nếu có kẻ thừa cơ giết người cướp của, nhất định mất hết lòng dân. Xin đại tướng quân ra lệnh ràng buộc tức khắc.”
Mục Như Hàn Giang nghe nữ tử nói vậy, bỗng nhiên tỉnh táo, cầm tay nàng nói: “Ngữ Ngưng, nếu không có nàng ở bên, Mục Như Hàn Giang chỉ sợ không đi tới được ngày hôm nay.”
Chàng xoay người định xuống núi, rồi lại quay lại nhìn nàng: “Tối nay chỉ sợ lại là một đêm không ngủ. Ngữ Ngưng, thật mong sớm ngày bình định thiên hạ, khi đó ta có thể bồi bạn cùng nàng, đạn kiếm ca vũ, say sưa mà nghỉ.”
Tô Ngữ Ngưng nhìn hắn, chỉ cười nhẹ.
Mục Như Hàn Giang cũng cười rộ lên như đứa trẻ, ba bước thành hai chạy xuống sườn núi.
Nàng thích nhìn chàng khỏe mạnh vui vẻ, thích nhìn chàng rút kiếm khỏi vỏ, dẫn vạn quân xung trận, thích tiếng cười hào sảng của chàng sau khi đại thắng, cũng thích chàng say nằm trong lòng nàng, nói mớ như một đứa trẻ.
Nhưng không giờ nào khắc nào nàng không lo sợ. Sợ có một ngày, nàng không bao giờ nhìn thấy nụ cười của chàng nữa. Sợ có một ngày, chàng ngã vào lòng nàng, nhưng vĩnh viễn không thể nói chuyện với nàng nữa.
Vì sao nhất định phải tranh thiên hạ, nàng không hiểu, nàng chỉ biết việc mà nam nhân này muốn làm, sẽ đi làm mà quyết không quay đầu. Mỗi lần chàng dẫn kỵ quân xung phong, nàng đều sợ đây là lần cuối cùng gặp mặt, nàng muốn hét to, để chàng quay đầu lại nhìn nàng một chút. Nhưng nàng biết nàng không thể làm vậy, chàng cũng tuyệt đối không quay đầu.
==========
Hãn Châu Bắc Lục, đại doanh Thạc Phong Hòa Diệp.
Đây là đại thảo nguyên rộng vô biên.
Gió ở đây càng dữ, đêm ở đây càng dài, rượu ở đây càng mạnh.
Các nam nhân ở đây, lúc này đều nhìn chăm chăm vào một nơi.
Sau một tiếng vang nặng nề, một bóng đen bị đánh ra khỏi kim trướng, nằm trên mặt đất ngửa lên nhìn trời.
Các hán tử Bắc Lục cười như điên, chỉ vào kẻ nằm trên mặt đất, cười đến đấm ngực dậm chân, cười đến răng hàm bay loạn, cười đến rượu đổ tung tóe, ngựa cũng kinh ngạc.
Bọn họ cười đại vương của chính họ, lang chủ Bắc Lục, ho một tiếng có thể khiến thiên hạ kinh hồn Thạc Phong Hòa Diệp — Tuyết Lang chi vương dẫn bảy vạn kỵ vượt sông trong đêm, một mạch đánh tới dưới thành Thiên Khải, chém giết khiến chư hầu Cửu Châu khiếp sợ.
Hiện giờ, vị lang chủ này ngửa mặt lên trời, thở ra khói trắng, không phục khoanh tay trước ngực, ngắm sao, chớp chớp mắt, tựa hồ đang buồn bực chuyện gì.
Đột nhiên, chàng nhảy dựng lên như cá chép vượt vũ môn, đứng vững, tay vẫn khoanh trước ngực, không cần bám vào chút cỏ cây nào
(để lấy đà đứng dậy).
Người xung quanh đột nhiên ngừng cười.
Tất cả bọn họ đều ngưỡng vọng người này. Đây là vị anh hùng trên thảo nguyên mà bọn họ kính phục nhất, dù bị đánh ngã bao nhiêu lần, chàng vẫn có thể nhảy vọt dậy. Đây là Thạc Phong Hòa Diệp. Khi chàng ngã nhào, mọi người có thể cười chàng thoả thích, như cười huynh đệ trong nhà; nhưng khi chàng đứng lên, chàng lại là vương của Bắc Lục, người người phải ngưỡng mộ.
“Lang chủ, đêm nay lại không đùa được rồi… Đã mấy tháng rồi… Ngài phải cố gắng hơn.”
Người nói là một kẻ lỗ m ãng tết râu tóc thành vô số bím nhỏ, câu nói của hắn làm mọi người quanh đó lại cười như điên.
Thạc Phong Hòa Diệp không giận cũng chẳng buồn: “Cười đi cười đi, sẽ có ngày ta khiến nàng biến thành nữ nhân của ta.”
Màn trướng rung lên, đột nhiên một cái bát bay ra, Thạc Phong Hòa Diệp giật mình nhảy lên, bát bay ra thật xa và vỡ nát. Tiếng cười lại rộ lên khắp nơi.
Ngoài trướng bồng chính là nam nhân cường hãn nhất Bắc Lục Thạc Phong Hòa Diệp, trong trướng bồng lại là nữ tử ngay cả chàng cũng không thuần phục nổi — quận chúa Đại Đoan Mục Vân Nhan Sương.
Trận chiến thành Thiên Khải nửa năm trước, Thạc Phong Hòa Diệp sắp phá được thành đến nơi, bá nghiệp sẽ thành công. Đúng lúc này, từ phương xa vọt tới một đội kỵ binh, lá cờ lớn chữ “Hàn” tung bay trên cao. Kỵ binh Bắc Lục tưởng là Trưởng hoàng tử Mục Vân Hàn tới, người người đều sợ hãi. Viên kỵ tướng dẫn đầu giáp đen đao bạc, xông đến trước mặt Thạc Phong Hòa Diệp, giơ tay chém xuống, đánh chàng rớt ngựa. May có các tướng liều mạng hộ vệ, Thạc Phong Hòa Diệp mới giữ được mạng, nhưng thành Thiên Khải lại tuột mất.
Đêm ấy, chàng thừa lúc tối tập kích đại doanh quân Cần Vương ngoài thành, mắt thấy lại sắp thắng lợi, kết quả lá cờ chữ “Hàn” vừa tới, kỵ sĩ nọ tới, khoái đao tới, lần thứ hai khiến chàng rớt ngựa, tập kích lại thất bại.
Lần thứ ba, Thạc Phong Hòa Diệp bị liên quân Mục Vân Sênh và Mục Như Hàn Giang giáp công, hầu như toàn quân bị diệt, lúc bỏ chạy giữ mạng, chàng lại thấy vị kỵ sĩ kia.
Lúc này đây, chàng đã nhìn rõ nàng. Chàng cũng nhớ ra nàng là ai.
Rất nhiều năm trước, Bắc Lục vẫn thuộc về hoàng triều Đại Đoan, rất nhiều năm trước, Mục Vân Mục Như vẫn là huynh đệ keo sơn. Còn Thạc Phong Hòa Diệp chàng, thuộc về một bộ tộc vì phản loạn mà bị Mục Như thiết kỵ tru diệt. Vào đêm tuyết ấy, chàng chạy trốn trên thảo nguyên, chạm trán kỵ binh quân Đoan, đứng ở bờ vực sống chết, là nữ hài này cười nói: “Hay chúng ta chơi trò đi săn nhé: ta đếm đến một nghìn thì các ngươi đuổi tiếp, xem hắn chạy được bao xa.”
Sau đó Thạc Phong Hòa Diệp liều mạng chạy trốn, chạy tới mức gần tắt thở, rất giống một đêm bại trận rất nhiều năm sau. Nhưng chàng vẫn còn sống. Chàng biết mình chân trần, còn quân Đoan cưỡi khoái mã, dù nữ hài kia đếm tới một vạn, chàng cũng chạy không thoát. Chàng còn sống, chỉ có một nguyên nhân.
Nữ hài kia chỉ đếm đến chín trăm chín mươi chín.
Nàng muốn để chàng sống.
Nhiều năm trước nữ hài ấy vì một tia thương hại mà tha cho thiếu niên trước mắt, nhưng thật không ngờ sau khi chàng trưởng thành lại biến thành tử cừu lật đổ quốc gia của nàng.
Nàng phẫn nộ rút chiến đao, lần này nàng muốn tự tay đền bù tội lỗi mình phạm phải năm xưa.
Nhưng nàng không làm được, hộ tướng đuối theo cứu viện Thạc Phong Hòa Diệp từ xa bắn tên trúng nàng. Thạc Phong Hòa Diệp bắt nàng về Bắc Lục.
Có lẽ vì cái ơn đếm đến chín trăm chín mươi chín năm xưa, Thạc Phong Hòa Diệp không muốn làm khó nàng, không muốn cứng rắn khi nhục nàng. Chàng khát vọng đánh bại nàng, khát vọng chiếm hữu nàng, nhưng chàng nhất định muốn để nàng cam tâm tình nguyện, đó mới là sự chinh phục chân chính.
Vì vậy chàng nới lỏng dây trói cho nàng, để nàng dưỡng thương cho tốt, sau đó tự tay giao lại chiến đao cho nàng, nói: “Mỗi ngày ta sẽ đến gặp nàng một lần, nếu nàng có bản lĩnh hơn ta, thì cứ giết ta báo thù. Nhưng nếu nàng không có bản lĩnh, bại dưới tay ta, thì phải một lòng làm nữ nhân của ta.”
Mục Vân Nhan Sương nhận đao, cắn chặt môi, mặc nhận lời ước định này.
Kết quả cả hai người đều quá tự tin. Chín mươi bảy ngày trôi qua, nàng không giết nổi chàng, chàng cũng không thể đánh bại nàng, mỗi lần đều xảy ra một màn giống như vừa rồi — kết thúc bằng việc Thạc Phong Hòa Diệp bị đá khỏi trướng bồng.
Lúc Thạc Phong Hòa Diệp bị đánh ra ngoài, nằm ngửa nhìn sao trời, chàng đang nghĩ gì đây?
Chàng đang nghĩ, có lẽ mình thật sự yêu phải nữ tử này rồi. Bởi vì nàng lẫm liệt mà mỹ lệ đến vậy, tựa như ngựa kiêu ngạo nhất, rượu cay nồng nhất, đao tốc độ nhất.
Nhưng Mục Vân Nhan Sương đang nghĩ gì vậy? Chàng không biết. Chàng chỉ biết nàng nhất định sẽ thuộc về chàng, sẽ yêu chàng, tựa như tất cả lũ ngựa hoang cuối cùng đều sẽ dịu ngoan dựa sát vào chàng, tất cả rượu mạnh cuối cùng đều sẽ bị chàng hớp từng ngụm lớn, tất cả khoái đao cuối cùng đều sẽ bị chàng nắm trong tay. Bởi vì Thạc Phong Hòa Diệp chàng là nam nhi cường hãn nhất, cuồng ngạo nhất phương Bắc.
Một buổi tối như thế, sáu con người như thế. Thiên hạ chia ba, thiên hạ rồi sẽ thống nhất, thắng bại rồi sẽ được định đoạt — Mục Vân Sênh, Mục Như Hàn Giang, Thạc Phong Hòa Diệp, đã định trước chỉ có thể có một người thắng, hai người còn lại phải chết. Các nam nhân chờ mong kết cục ấy, ân oán dứt khoát. Các nữ tử sợ kết cục ấy, sợ người trong lòng biến mất. Thời gian như điện quang thạch hỏa, không thể ngừng lại mà dẫn dắt vô số người chạy về thời khắc định đoạt ấy.