6
Thành Thiên Khải, cung Phàm Lâm.
Xuyên qua tầng tầng rèm che, nàng ẩn mình trong bóng tối.
“Ngay cả dùng kính ngọc thạch để ngăn tất cả nhật nguyệt tinh quang, thì có thể ngăn lực lượng của tinh thần được bao lâu? Ta có thể cảm thấy chúng đang tìm ta, muốn mang ta đi.”
Phán Hề yếu ớt than, nàng có vẻ đẹp tuyệt thế, nhưng mệnh đã định là ngắn ngủi.
“Cuộc đời của chúng ta đều không dài, có thể ngăn được một trăm năm, cũng đủ để chúng ta già rồi chết đi.” Hoàng đế trẻ tuổi nói.
“Chàng luôn không tin số phận, sẽ tự hủy hoại chính mình.”
“Bản thân ta, thật ra đã sớm không tồn tại rồi.”
“Đúng vậy… Ngoài ngọc điện này, chàng lãnh khốc tuyệt tình với tất cả mọi người.” Nữ tử cúi đầu.
“Lần này dẹp loạn Thương quân, đại quân đã chém mười vạn đầu người. Ở Việt Châu, trăm dặm khó gặp người ở. Nhưng ta cuối cùng vẫn thắng. Thấy máu đầy đất ta không còn bi ai, thấy mọi người cuồng hoan trong chiến thắng ta cũng không vui sướng… Chỉ khi quay về đây, nghe được giọng nói của nàng, nhìn thấy nàng… tim ta mới lay động một chút, cảm thấy một tia ấm áp.” Hoàng đế trẻ tuổi nhẹ nhàng cầm tay nàng, tay nàng rất lạnh, tựa như ngọc thạch vậy.
“Nhưng chàng đã trở thành kẻ thù của thiên hạ, bao gồm… thân tộc của chàng.”
“Nàng biết rồi?”
“Đúng vậy, ta có thể cảm nhận được mọi điều chàng nghĩ, có thể biết được lòng chàng đang nghĩ về việc đó. Ta đã thấy mặt của hài tử ấy… Nó nhất định là cốt nhục của huynh trưởng Mục Vân Lục của chàng.”
“Nàng khẳng định vậy sao?” Hoàng đế trẻ tuổi cười.
“Bởi vì sự cao ngạo trong mắt nó… Trong mắt chàng cũng có.”
“Nhưng điểm này không hề giống Nhị hoàng huynh của ta, Nhị hoàng huynh là người sẽ vì thiên hạ mà hi sinh bản thân, những người khác đều không làm được. Năm xưa huynh ấy mới là thái tử… Nếu không phải huynh ấy tử thủ Hành Vân quan không lùi, mất cùng cửa khẩu, hiện tại hoàng vị này hẳn là của huynh ấy.” Mục Vân Sênh thở dài, “Bằng tài hoa của huynh ấy, mới là đế vương chân chính có thể trị quốc.”
“Vậy nên chàng thấy áy náy? Chàng cảm thấy nợ hài tử kia?”
Mục Vân Sênh lặng lẽ không nói gì, hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Hoàng vị này, vốn nên là của nó.”
Nữ tử nhìn chàng, hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu chàng có một hài tử, chàng không muốn để nó kế thừa thiên hạ này sao?”
“Phán Hề, nàng không phải con người, không thể sinh dục. Mẫu thân của ta là mị linh ngưng tụ thành thân thể, thể chất cực kỳ yếu ớt, vì sinh ta, người hao hết sinh mệnh của mình, đã mất sớm từ khi ta còn rất nhỏ.” Mục Vân Sênh lắc đầu, “Ta tuyệt đối không để nàng đi vào con đường ấy.”
Phán Hề nhìn chàng chăm chú, nhẹ nhàng cười: “Nhưng ta hận mình không thể sinh một hài tử cho chàng, ta rất muốn có hài tử của hai ta.”
Chàng lắc đầu: “Nhưng nếu vì điều này, nàng cũng sẽ sớm rời bỏ ta… Khi đó ta sẽ thống khổ biết bao?”
Phán Hề trầm mặc: “Đúng vậy, ta cũng muốn có thể vĩnh viễn ở bên chàng… Vì sao mọi chuyện trên đời, đều khiến chúng ta không sao chọn lựa?”
Mục Vân Sênh ôm chặt lấy nàng: “Phán Hề, mấy năm nay ta dẫn binh chinh chiến, chẳng biết đã giết bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người vì ta mà chết. Ta có thể cảm giác được, linh hồn và nỗi thống khổ của họ thâm nhập vào xương tủy ta, cứ nhắm mắt là ta lại nghe được tiếng gào khóc của họ. Ta không biết ta còn phải khổ chiến như vậy bao lâu nữa. Chỉ khi ở chỗ nàng, ta mới được an bình, mới có thể ngủ thật yên ổn. Phán Hề, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta… Được không?”
Nữ tử nhắm mắt lại, rơi lệ lặng lẽ gật đầu.
Mắt chàng lóe sáng: “Ta làm hoàng đế, chỉ để thay phụ huynh bảo vệ vương triều Đại Đoan, ta không thể để nó bị lật đổ ở đời ta. Nhưng giờ thì tốt rồi, chúng ta đã tìm được hài tử của Nhị hoàng huynh, mười năm sau, nó sẽ trưởng thành. Ta sẽ tìm võ tướng và văn sĩ tốt nhất dạy dỗ nó, nó nhất định sẽ có khí độ và tài hoa thống ngự thiên hạ như huynh trưởng của ta. Sau này, ta sẽ truyền hoàng vị cho nó, để nó có được thiên hạ vốn thuộc về phụ thân nó. Khi đó, chúng ta có thể được giải thoát khỏi cuộc chiến vĩnh viễn không ngừng này.”
Mục Vân Sênh ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lầu gác, thẳng về phương xa: “Còn thiên hạ này… Trước khi nó trưởng thành, ta sẽ thống nhất cho nó.”
7
Thành Thiên Khải, ánh lửa khắp nơi. Vì đại quân thắng lợi trở về, tòa đế đô tiêu điều vì chiến loạn này lấy lại được chút màu sắc ấm áp. Những quân sĩ chiến thắng về nhà mang theo mùi rượu từ tiệc mừng công, lảo đảo mà hấp tấp tản ra khắp nơi trong thành, tiếng đập cửa, tiếng hô hoán, tiếng ngạc nhiên vui cười từ bốn phía truyền đến. Một hồi chiến tranh rốt cục kết thúc, bọn họ vẫn còn sống. Nhưng không ai biết mặt trời còn chưa mọc, tràng lửa chiến tiếp theo đã nhen nhóm.
Chính lúc này, vì sự có mặt của một hài tử, trong đế đô huy hoàng nhân tâm bất ổn, sát khí trùng trùng.
“Nghe đồn hài tử mà nữ tướng quy hàng Lăng Nhụy mang đến là cốt nhục của Thái tử Trang Kính, có thật vậy chăng?”
Trong gác sách, ánh đèn rọi lên hai bóng người. Thời chiến loạn dân sinh khốn khổ, ngay cả trong phủ đệ trọng thần, nến cũng là thứ xa xỉ. Hơn nữa câu chuyện đêm nay, cũng không thích hợp rọi đèn đàm đạo.
Người hỏi là Nội sử thị lang Phương Khô Vinh.
“Chỉ sợ… Là thật.” Vũ Văn Thận Cẩn mỉm cười, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Ta và Cô Tùng Trực, cùng nhiều thần tướng khác, đều là cựu thần của thái tử Trang Kính, từng thề cả đời đi theo điện hạ. Chỉ tiếc người trẻ tuổi mất sớm, bọn ta mới phụ tá đương kim. Nhưng nay đã biết thái tử Trang Kính còn lưu huyết mạch, bọn ta phải làm sao?”
“Ngươi đang hỏi ta à?” Vũ Văn Thận Cẩn buông chén trà, nước trong chén hơi xao động.
“Đúng vậy.”
“Rất đơn giản, gi3t chết nữ nhân đó.”
“Gì cơ?” Ánh đèn trong mắt Phương Khô Vinh nhảy lên.
“Gi3t chết nữ nhân đó. Bởi vì hiển nhiên nàng mong hài tử đó kế thừa tất cả những thứ phụ thân nó đã mất đi, cuối cùng nàng sẽ kể hết chuyện cũ cho hài tử này, vậy sẽ hại chết nó, hại chết cốt nhục duy nhất của tiên thái tử.” Vũ Văn Thận Cẩn nhìn Phương Khô Vinh, “Theo lời ngươi, trong quân có nhiều tướng lĩnh là thuộc hạ cũ của thái tử Trang Kính đến vậy, nếu người không có nhi tử, bọn họ sẽ trung thành với huynh đệ của người, nhưng nếu người có nhi tử… Việc tranh đoạt hoàng vị sẽ dẫn tới một cuộc bạo loạn mới, điều này sẽ hủy diệt triệt để triều Đại Đoan. Ngươi muốn nhìn những huynh đệ từng cùng chiến đấu với ngươi rút kiếm chĩa vào nhau sao?”
“Bệ hạ sẽ nghĩ sao? Người cũng muốn giết để chặn vĩnh viễn hậu họa sao?” Tả bộc xạ hỏi.
“Dù bệ hạ nghĩ gì, khoan dung hay vô tình, mấu chốt là người trong thiên hạ sẽ nghĩ gì.” Vũ Văn Thận Cẩn búng nhẹ vào chén trà, nhìn nước trong chén chấn động, “Hài tử này còn sống một ngày, tai họa ngầm còn nhiễu nhương một ngày. Kể cả tương lai dù chúng ta khổ cực bình định được thiên hạ, bất cú lúc nào cũng có thể trở lại thời loạn. Nếu ngươi thực sự trung với Đoan triều, phải hành động sớm. Nếu bệ hạ muốn lưu hài tử này, đó là bệ hạ thuần lương đến mức hồ đồ. Nếu bệ hạ muốn giết nó, vậy ngươi càng không cần chờ bệ hạ lên tiếng.”
“Nếu vậy…” Phương Khô Vinh trầm ngâm, “Chúng ta chỉ cần giết nữ nhân đó, hài tử thì có thể lưu lại, dù sao nó cũng là đời sau duy nhất của thái tử Trang Kính. Chỉ cần đưa nó đi xa, để nó không còn cơ hội tranh đoạt hoàng vị là được.”
“Không thể. Tương lai chỉ cần có người muốn khởi binh làm loạn, đều sẽ đi tìm hài tử này, dùng nó làm chiêu bài. Nó không chết, hậu họa không trừ được tận gốc.”
Phương Khô Vinh lắc đầu, “Gi3t chết đứa con côi của thái tử Trang Kính, ta không làm được.”
“Vậy sao? Vậy ngươi chỉ có thể làm một việc khác.” Vũ Văn Thận Cẩn cười nhạt.
“Việc gì?”
“Giết bệ hạ.”
“Ngươi…” Phương Khô Vinh kinh hãi nhảy dựng lên, “Vũ Văn Thận Cẩn, rốt cuộc ngươi về phe nào vậy?”
Vũ Văn Thận Cẩn cũng đứng lên, chắp tay về phương xa: “Ta về phe triều Đại Đoan. Thiên hạ không thể dung hai Thương Long, nhất định phải chọn một con, sau đó triệt để giết con còn lại, bằng không chắc chắn loạn thế lại dấy lên.”
Mặt Phương Khô Vinh tái nhợt, “Nếu hi sinh vua, chẳng phải hiện tại đã đảo loạn thiên hạ luôn rồi sao?”
“Hiện tại khởi binh, chỉ là một đêm biến loạn. Các trọng thần đa số là thuộc hạ cũ của thái tử Trang Kính, nếu bệ hạ băng hà, tất nhiên họ sẽ phò nhi tử của thái tử Trang Kính lên ngôi; nếu thái tử Trang Kính không có con, tất nhiên họ sẽ quyết một lòng theo bệ hạ. Hiện tại điều đáng sợ nhất là sự tồn tại của cả hai người, lòng dân nghi ngờ bất định, như vậy thiên hạ không thể có sự yên bình thực sự.”
“Vậy nên hiện tại chúng ta nhất định phải chọn lựa?” Nội sử thị lang giơ tay, lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Phải.”
Phương Khô Vinh trầm mặc hồi lâu, đến tận khi đèn dần tối lại, ánh đèn trên mặt hắn sáng tối bất định.
“Hài tử đó hiện đang ở đâu?”
8
Ngoài thành Thiên Khải, đại doanh quân Phong Giáp.
“Cô Tùng Trực, ngươi là thuộc hạ cũ của tiên thái tử, ta hỏi ngươi, khi tiên thái tử còn tại thế, đối đãi ngươi thế nào?” Lăng Nhụy đè kiếm đứng trong soái trướng, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào tướng quân giáp sắt ngồi sau án.
Cô Tùng Trực vẫn toàn thân giáp nặng, hầu như chưa từng có ai thấy hắn khi cởi bỏ giáp trụ. Người đời đồn rằng, Cô Tùng Trực người này từ khi sinh ra đã mặc chiến giáp, cũng sẽ mặc chiến giáp mà chết đi. Chỉ cần còn trong quân doanh, hắn vĩnh viễn ở trạng thái chuẩn bị ứng chiến. Vậy nên chưa từng có ai đi đánh lén đại doanh của Cô Tùng Trực, dù hắn đang ngủ.
“Thái tử Trang Kính có ơn tri ngộ với ta, máu chảy đầu rơi khó mà báo đáp.” Cô Tùng Trực ngữ âm trầm tĩnh, như đầm nước lặng.
“Nếu tiên thái tử Mục Vân Lục và Lục đệ Mục Vân Sênh cùng ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ trung với ai?”
“Tiên thái tử.”
“Vậy thì, giả sử Mục Vân Sênh sai ngươi giết tiên thái tử, ngươi có làm không?”
“Sẽ không.”
“Vậy thì, nếu tiên thái tử sai ngươi giết Mục Vân Sênh thì sao?”
“Cô muốn nói gì?” Cô Tùng Trực nhìn Lăng Nhụy, nhưng chỉ như nghe lời nói dông dài trong nhà.
“Nếu hài tử của tiên thái tử ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ đối xử với nó thế nào?”
“Tôn làm chúa công.”
“Có người muốn giết chúa công của ngươi thì sao?”
“Liều chết bảo vệ.”
“Rất tốt. Hiện tại hài tử trước mặt ngươi chính là cốt nhục của tiên thái tử.”
Cô Tùng Trực ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lăng Nhụy, “Rốt cuộc cô đã thừa nhận rồi sao?”
Lăng Nhụy cúi đầu: “Ta vốn định che giấu để bảo vệ tính mệnh của nó, nhưng diện mạo của hài tử này, chỉ sợ tất cả những người biết Nhị hoàng tử đều đã nhìn ra thân thế của nó, Mục Vân Sênh hẳn là càng hiểu rõ trong lòng. Để đế vị được an ổn, hắn phải giết mẫu tử bọn ta để tuyệt hậu hoạn. Dù hắn không giết, kẻ trung thành với hắn cũng sẽ giết. Hôm nay ta mang hài tử này tới đây, chính là giao tính mạng của bọn ta cho ngươi. Nếu ngươi cũng trung với Mục Vân Sênh, cứ giết bọn ta luôn đi.”
“Ta sẽ không giết.”
“Tốt! Vậy nếu ngươi muốn bảo vệ tính mạng của tiểu điện hạ, hãy khởi binh lập thệ bảo vệ nó!”
“Ta không động binh.”
Lăng Nhụy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, hỏi: “Ngươi không giết nó, cũng không bảo vệ nó, vì sao?”
Cô Tùng Trực ngữ khí bình hòa, không chút hoảng loạn: “Nếu có người muốn giết tiểu điện hạ, ta tất nhiên liều mạng bảo vệ; thế nhưng, ta lừa bệ hạ nắm lấy trọng binh, nam nhi có chữ tín, ta cũng tuyệt đối không vì tiểu điện hạ mà phản bội bệ hạ.”
“Ngươi không thể đồng thời phục vụ cả hai người! Nếu Mục Vân Sênh hạ chỉ muốn ngươi giết mẫu tử bọn ta, ngươi sẽ làm gì?”
“Không giết.”
“Thế chẳng phải là phản bội sao?”
“Ta không giết các người, nhưng cũng sẽ không để các người có cơ hội tranh đoạt hoàng vị. Ta sẽ lưu các người lại trong quân, không ai có thể giết các người, nhưng các người cũng không thể ra ngoài.”
Lăng Nhụy quát lên: “Đây là lòng trung của ngươi với tiên thái tử sao? Hoàng vị này không phải vốn là của ngài ấy sao? Không phải vốn là của nhi tử của ngài ấy sao?”
“Không sai, nếu thái tử Trang Kính còn trên đời, ta tất thề sống chết theo ngài ấy. Nhưng hiện tại điện hạ đã qua đời, ngài ấy ở trên trời có linh thiêng, chẳng lẽ lại muốn huynh đệ và nhi tử của mình tương tàn, khiến triều Đại Đoan rơi vào chiến loạn lần nữa? Thái tử Trang Kính coi ta như thủ túc, ta còn hiểu ngài hơn cô, ngài ấy quyết không phải người để giúp máu mủ của mình kế thừa hoàng vị mà không tiếc làm hoàng tộc Đại Đoan tương tàn.”
Lăng Nhụy cười lạnh: “Cô Tùng Trực, người đời đều nói ngươi mưu lược cực cao, nhưng hôm nay thấy ngươi, thật ấu trĩ như hài đồng. Ngươi cho là ngươi không khởi binh, lại thu dung mẫu tử bọn ta, người khác còn có thể tin ngươi? Ngươi muốn trung với hoàng đế Vị Bình, chỉ sợ hắn cũng không tha cho ngươi. Ta nghĩ lúc này binh giáp thảo phạt sắp tới rồi.”
“Nếu vua không tin bề tôi, kẻ làm bề tôi cũng chỉ có thể lấy cái chết để chứng tỏ sự trong sạch. Nếu đại quân thật sự tới, ta sẽ tự mình hộ vệ các người phá vòng vây, đến khi chết trận.”