15
Mục Vân Sênh bãi triều, trực tiếp đi tới cung Phàm Lâm.
Đây là thói quen mỗi ngày của chàng. Trên đại điện, chàng phải nghe đủ loại tin tức, đại đa số đều không tốt lắm: Hữu Kim Bắc Lục lại đang tụ tập binh lực; Mục Như Hàn Giang lại đoạt thêm quận huyện; có nơi lũ lụt tràn lan; có nơi không mưa một giọt; nạn dân lại nổi lên bốn phía; quân lương trắc trở; quan viên tham ô lương thực cứu tế; có người kích động tạo phản… Mỗi ngày đều có danh sách xử trảm mấy trăm người được đưa lên để phê duyệt, các loại tấu chương xếp thành núi nhỏ, phân nửa là quan lại địa phương kêu khổ thấu trời, phân nửa là phe phái vạch tội lẫn nhau, căn bản không thể xem hết, càng không cần phải nói đến việc điều tra tường tận những việc theo lời trong tấu chương, có oan tình vu cáo hay không.
Làm hoàng đế có gì tốt chứ, Mục Vân Sênh nghĩ không thông — lẽ nào tất cả mọi người cho rằng làm hoàng đế chỉ cần ứng phó tam cung lục viện là được? Trên thực tế, ngươi bận đến nỗi tên chính mình còn chẳng nhớ nổi, càng không cần nhắc đến đám phi tử.
Thế nhưng may là còn có Phán Hề.
Bên nàng là nơi duy nhất khiến chàng cảm nhận được sự ấm áp và yên bình.
Ít ra chàng biết, dù toàn thiên hạ đều phản bội chàng, mắng chửi chàng, nhưng có một người sẽ không. Nàng sẽ vĩnh viễn làm bạn bên cạnh chàng, đến khi…
Đến khi thời khắc ấy tới.
Rất nhiều mị linh tuổi thọ ngắn, nếu muốn dùng bí pháp kéo dài tuổi thọ, liền thường cấp tốc già yếu, thậm chí trở nên quái dị xấu xí. Mục Vân Sênh không biết cách kéo dài tuổi thọ ấy, có lẽ Phán Hề biết, nhưng Mục Vân Sênh biết nàng sẽ không dùng.
Ngày đó sẽ tới bất kì lúc nào, tựa như năm xưa mẫu thân của chàng rời đi vậy. Chàng còn nhớ rõ ngày đó mẫu thân nói: “Tiểu Sênh nhi, con ngồi yên vẽ tranh nhé, mẫu thân mệt rồi, muốn ngủ một lát.” Rồi dựa vào lan can ngủ.
Đó là một buổi chiều yên lặng, yên lặng tới mức làm người ta bồn chồn không nghĩ nổi việc gì. Mục Vân Sênh nhìn mẫu thân đang ngủ, lén vẽ hình dáng nàng khi ngủ vào bức tranh, định chờ nàng tỉnh lại liền đưa cho nàng xem, nghe nàng cười nói: “Tranh này nào có chỗ nào giống ta.”
Nhưng mẫu thân không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trước ngày ấy Mục Vân Sênh không hiểu cái gì gọi là mất đi, không hiểu cái gì là ưu sầu. Chàng vẫn tưởng cuộc đời sẽ vĩnh viễn tốt đẹp và vui vẻ, chàng có thể đuổi bắt cười đùa cùng các nữ hài mỹ lệ trong tầng tầng cung khuyết, miêu tả dung nhan của các nàng vào tranh vẽ, cho đến vĩnh viễn.
Nhưng những nữ hài năm xưa chàng từng vẽ, hiện tại không còn một ai.
Đây giống như một lời nguyền, vẻ đẹp của các nàng chỉ lưu lại trên trang giấy vẽ, mà không sao trường tồn cùng nhân thế.
Mục Vân Sênh vẫn muốn vẽ cho Phán Hề một bức tranh, đây là tác phẩm quan trọng nhất cả đời chàng, thậm chí còn quan trọng hơn việc bảo vệ một đế quốc.
Nhưng chàng lại luôn vẽ hỏng. Thực tế mỗi lần vẽ được một nửa, chàng liền bắt đầu sợ, cuối cùng lại tự mình hủy đi.
Chàng sợ khi hoàn thành bức tranh, cũng là lúc Phán Hề rời khỏi mình.
Mục Vân Sênh vẫn nói với Phán Hề rằng mình không tin thần linh, không tin gì mà vận mệnh được định trước. Nhưng khi ở một mình, chàng cũng sẽ nhìn lên sao trời mà nghi hoặc: có phải sự tốt đẹp trong cuộc đời đều phải đánh đổi bằng những thứ khác? Có phải không thể vừa nắm giữ một đế quốc, vừa ở bên người mình yêu? Nếu phải chọn lựa, chàng nên chọn bên nào?
Chàng hiểu rõ, chàng phải nhanh chóng quyết định, vì thời gian của Phán Hề không còn nhiều.
May là giờ đây mọi thứ đã có bước ngoặt. Chàng đã tìm được người kế thừa hoàng vị, hài tử này có đủ sức thuyết phục của huyết thống, làm thuộc hạ cũ của hoàng huynh chàng năm xưa thần phục. Trên thực tế, Mục Vân Sênh đã không chờ nổi nó trưởng thành, chàng hận không thể giao hoàng vị cho Mục Vân Hoán ngay, rồi lập tức mang theo Phán Hề đi xa.
Nhưng nếu vậy, chàng sẽ thấy tội lỗi. Bởi vì chàng đã từ bỏ quốc gia này, từ bỏ trách nhiệm vốn thuộc về mình, giao số phận của cả đế quốc cho người khác.
Tựa hồ có những chọn lựa vĩnh viễn không thể quyết định.
Vậy nên chàng mới vội vã tới cung Phàm Lâm, thời gian mỗi ngày chàng có thể ở bên Phán Hề quá ít. Mà chỉ khi ở bên nàng, chàng mới có thể quên mình là một đế vương, thoát khỏi những lễ nghi dối trá và sự vụ vô biên, không cần bận tâm việc đối nhân xử thế phức tạp, thổ lộ được hết những lời trong lòng. Ở bên nàng, chàng có thể dậm chân mắng to một quan viên nào đó, có thể gõ tấu chương nói kẻ này tưởng ta không biết hắn đã vơ vét bao nhiêu ư? Nàng mỉm cười nhìn chàng, chăm chú lắng nghe. Tuy chàng biết vào lúc này không nên bàn việc công nữa, thời gian của nàng ít như vậy, nhưng mỗi ngày đều phải lãng phí hầu hết thời gian nhìn ánh sáng lưu chuyển, sinh mệnh của bản thân mất đi từng chút, ngóng trông chàng đến.
Nàng vì chàng mà sống tiếp, vì chàng mà cố hết sức muốn sống thêm từng phút từng giây, chỉ để có thể mỉm cười chờ chàng trở về, nghe chàng lải nhải.
Trong đời có thể có được người yêu như thế, chàng thực sự không nên cầu thêm điều gì nữa.
Đã có được nữ tử tốt đẹp nhường ấy, lại không thể bỏ một đế quốc, có lẽ chàng đã được định sẵn là phải trả giá đắt cho sự chấp mê của bản thân. Nhưng cái giá đó là gì? Nàng, hay quốc gia này? Nếu có thể chọn lựa, chàng tình nguyện bỏ đi điều gì?
“Phán Hề, ta đã trở về.” Chàng thu lại nỗi sầu lo, cười sải bước vào cung, không muốn để nàng thấy được sự nghi hoặc của mình.
Nhưng lần này, không ai trả lời.
Một nỗi bất an cực lớn đột nhiên bao trùm lấy Mục Vân Sênh.
Không, không đâu. Không phải hôm nay. Ly biệt không nên tới đột nhiên như thế.
Chàng cảm thấy mình không thở nổi, chàng cao ngạo không chịu tin thần, lúc này lại cầu khấn tất cả thần linh: để nàng sống. Để nàng sống! Đổi lại, ta có thể lập tức buông bỏ mọi thứ khác!
Sau khi chàng chạy vào sau tấm màn che, nơi đó không một bóng người.
Phán Hề không ở đây, nhưng trên bàn lại đặt một bức tranh.
Đó là bức tranh năm xưa, chàng gặp gỡ nàng trong ảo cảnh, liền muốn vẽ ra dung nhan của nàng, nhưng chẳng lúc nào hài lòng. Thần thái của người trong tranh không bằng một phần vạn của người thật.
Nhưng nàng vẫn coi bức họa này là trân bảo.
Hôm nay, nhất định nàng đã mở bức họa này, ngắm thật lâu.
Mục Vân Sênh tiến lên, chậm rãi mở cuộn tranh ra.
Mặt sau của bức tranh có thêm mấy hàng chữ..
“Tiểu Sênh nhi, chàng không hiểu lòng nữ nhân. Có thể sống bao lâu trên đời không phải điều quan trọng nhất đối với họ, dung nhan rồi sẽ già đi, họ sẽ gửi gắm tất cả hi vọng và sinh mệnh vào người họ yêu — và hài tử của họ. Cả đời này của ta, nếu không thể thai nghén cho chàng một hài tử, ta sẽ chết không nhắm mắt.
“Ta nói ta không thể sinh dục, thật ra ta lừa chàng đó. Cả đời ta chỉ lừa chàng lần này thôi, mong chàng đừng trách ta.
“Ta biết thật ra chàng chưa bao giờ thích cuộc đời của hoàng đế. Vị trí này quá hung hiểm, quá gian nan. Ta cũng biết chàng không có sự lựa chọn nào khác, đã hứa hẹn với cả thiên hạ, phải truyền hoàng vị cho cháu trai của mình. Nếu hài tử của chàng ra đời, quốc gia này nhất định gặp trận rung chuyển mới, hài tử cũng sẽ bị vây trong nguy hiểm.
“Vậy nên ta phải rời đi. Hài tử của chàng sẽ không biết phụ thân của nó là ai, ta sẽ để nó vui vẻ yên ổn sống đến cuối đời. Tuy ta cảm thấy phụ thân của nó là một người rất giỏi, nhưng nó không cần phải trải qua thống khổ mà phụ thân nó từng trải qua. Nhìn nó lớn lên là tâm nguyện của ta. Quãng đời còn lại của ta sẽ trôi qua như vậy. Dưới ánh mặt trời, nhìn hài tử này thoả thích chạy nhảy, hồi tưởng dáng vẻ của chàng năm xưa, cả đời này còn mong gì hơn nữa? Hà tất phải đợi đến khi sinh ly tử biệt? Ta không muốn thấy dáng vẻ thương tâm của chàng, cũng không muốn để chàng thấy thời khắc ta không bao giờ có thể cười với chàng nữa.”
Thư kết thúc ở đây. Mục Vân Sênh ngồi ngơ ngác, linh hồn đã rời khỏi thân thể.
Không ai nghe thấy tiếng thét đau khổ điên cuồng của chàng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
==========
Chỉ còn 1 phần cuối cùng.