Vào một ngày trong tiết trời lập xuân, không khí còn se lạnh, nhưng Dương Châu như khoác một bộ mặt khác trong cái ngày đó. Cả Dương Châu như bừng tỉnh sau một thời gian dài ngủ yên trong tĩnh lặng, mặc dù bình nhật nó không thiếu sự nhộn nhịp của chốn phồn hoa đô hội, nhưng trong cái ngày, Dương Châu quả là khác thường, hoàn toàn khác thì đúng hơn. Năm nào mà chẳng có ngày lập xuân, nhưng hôm nay Dương Châu khác thường hơn mọi năm, bởi vì ngay từ hôm qua, nhà nhà đã treo đèn hoa đăng, không chỉ là nhà của bá tánh Dương Châu, mà tất cả mọi con đường đều kết hoa như thể sắp có một ngày hội lớn, mà vào hàng năm thì vào ngày này chẳng có lễ hội gì.
Sự khác thường của Dương Châu hôm nay, cốt để đón một người. Một con người mà trong thiên hạ bất cứ ai cũng nghe đến danh và tiếng.
Một con người mà bất cứ ai cũng muốn gặp một lần đã cho đó là diễm phúc.
Còn ai được nói chuyện, hay chạm vào tay người đó thôi thì xem như mình đã được trời ban phúc lành, hay đã gặp được một kỳ tích mà những kẻ khác đều ao ước. Người đó chính là Thượng Quan Đại Phu
Thượng Quan Đại Phu là người như thế nào, thì không ai biết được.
Nhưng thiên hạ chỉ kháo với nhau, ai mà không biết Thượng Quan Đại Phu, người đó không phải là người Trung Thổ.
Dương Châu đang trong một ngày tất bật, bận rộn để tiếp đón Thượng Quan Đại Phu, nhưng có một người tại Dương Châu, chẳng một chút gì bận tâm đến sự chộn rộn và tất bật đó, thậm chí cũng chẳng quan tâm đến người sắp đến Dương Châu kia là ai. Mà có biết người đến là Thượng Quan Đại Phu thì y cũng chẳng màng đến, Thượng Quan Đại Phu là con người như thế nào mà lại được bá tánh Dương Châu trọng như vậy. Còn nếu bảo y quan tâm đến Thượng Quan Đại Phu thì đúng là không hiểu y chút nào. Y là một kẻ bàng quang, vô tư đến độ chẳng màng đến sự thai đổi ở Dương Châu này, y chính là Khắc Vị Phong.
Nếu nói Khắc Vị Phong là người bàng quan cũng không đúng, mà y chỉ bàng quan với sự xuất hiện của Thượng Quan Đại Phu thôi, còn y quan tâm đến một chuyện khác. Chuyện đó thì có riêng mình y biết.
Trong bộ tướng nhàn nhã, tự tại, Khắc Vị Phong rảo bước qua những con đường treo hoa đăng của Dương Châu thành, chấp tay sau lưng với vẻ phong lưu, phóng khoáng và ung dung tự tại, Khắc Vị Phong bước vào gian thảo điếm của lão Dục Tử Quân.
Khắc Vị Phong vừa bước vào thì lão Dục từ sau bước ra tiếp y. Khắc Vị Phong nhận ngay ra vẻ tất bật của lão Dục, nhưng không nói, mà chỉ điểm nụ cười mỉm cầu tình.
Lão Dụ giả lả nói:
- Khắc công tử… thảo điếm của lão Dục hôm nay đóng cửa… chiều mới mở cửa.
Vị Phong nheo mắt hóm hỉnh nói:
- Bổn thiếu gia biết vì sao lão Dục đóng cửa rồi. Lão Dục đóng cửa để đi đón Thượng Quan Đại Phu gì đó phải không?
Lão Dục vuốt râu giả lả cười rồi nói:
- Cả Dương Châu này đều chộn rộn, và ai cũng muốn như lão phu cả. Đây là cơ hội và dịp để thấy được chân diện của Thượng Quan Đại Phu.
Khắc Vị Phong nhăn mặt:
- Khắc Vị Phong cứ tưởng đâu vị Thượng Quan Đại Phu nào đó giống như Phật sống tái sinh xuống Dương Châu để ban phước lộc cho mọi người vậy.
Nói rồi Khắc Vị Phong khoát tay:
- Thôi thôi được rồi… được rồi… lão Dục không cần thiết phải đóng cửa. Cứ đi đón Thượng Quan Đại Phu để tỏ lòng sùng bái với vị Phật sống kia đặng thụ hưởng phước lộc thọ mà Thượng Quan Đại Phu ban phát. Cứ để thảo điếm của lão Dục cho Khắc Vị Phong trông coi cho.
Lão Dục tròn mắt nhìn Khắc Vị Phong.
Nụ cười mỉm cầu tình của Khắc Vị Phong đập ngay vào mắt lão Dục. Lão Dục vuốt râu giả lả nói:
- Hê… Khắc công tử nói thật chứ… Khắc công tử không đi đón Thượng Quan Đại Phu à?
Khắc Vị Phong giả lả nói:
- Không không… Lão Dục cứ xem như Khắc Vị Phong không có duyên có phận với vị Phật sống Thượng Quan Đại Phu đó. Nếu có duyên có phận, Khắc Vị Phong xin được nhường lại cho lão Dục.
Lão Dục vuốt chòm râu hoa râm nhìn Khắc Vị Phong. Lão vừa vuốt râu vừa nói:
- Lão Dục biết Khắc công tử quan tâm đến cái gì rồi. Ở đây lão Dục còn những một vò rượu năm cân Thiệu Nữ Nhi Hồng đó nhé.
Khắc Vị Phong giả lả cười, rồi lấy hai nén bạc đặt vào tay lão Dục.
Y nhướng mày nói:
- Không ít đấy chứ?
Bỏ ngay hai nén bạc vào trong túi quần, lão Dục nói:
- Hai nén bạc với Khắc công tử thì có đáng là gì.
- Vị Thượng Quan Đại Phu Phật sống chưa ban phước lộc cho lão Dục mà Khắc Vị Phong đã ban rồi. Không chừng sau này, Khắc Vị Phong cũng dám biến thành Thượng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu.
- Lão Dục cũng mong Khắc công tử được như vậy. Để lão hủ sớm phát tài, phát tướng.
Khắc Vị Phong mỉm cười nói:
- Lão Dục cứ lo cho Khắc Vị Phong trước đi, thế nào cũng đến cái ngày đó mà.
- Nhưng hôm nay thì chưa được. Khi nào Khắc Vị Phong công tử là Thượng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu, lão hủ sẽ trải chiếu đón công tử.
Vị Phong nhăn mặt nói:
- Đợi đến lúc đó thì Vị Phong đâu cần đến lão Dục. Mà cả Dương Châu sẽ kết hoa đăng, trải thảm đỏ đón Khắc Vị Phong đó.
- Đến lúc đó, lão Dục sẽ là người đầu tiên đón công tử.
Khắc Vị Phong khoát tay:
- Được rồi… được rồi… Khi nào đến thời vận hẳn hay. Đã đến lúc lão Dục đi đón Thượng Quan Đại Phu rồi đó.
- Lão hủ giao thảo điếm cho công tử.
- Không biết lão có tin Khắc Vị Phong này không nhỉ?
- Nếu không tin thì lão hủ đâu có giao, đúng không nào.
Khắc Vị Phong phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
- Lão Dục chọn không lầm người rồi đó.
- Lão hủ chỉ giao cho mỗi một mình Khắc Vị Phong thôi nhé.
- Nếu có bằng hữu đối ẩm, không chạy theo vị Thượng Quan Đại Phu kia, Khắc Vị Phong sẽ trả thêm ngân lượng cho lão mà.
Lão Dục vuốt râu khẽ gật đầu:
- Lão hủ đi đây… khi nào về lão Dục sẽ kể cho Khắc công tử nghe.
- Hay nhất là lão Dục nên tặng cho Khắc Vị Phong một vò rượu để trả công.
- Nhất định như vậy rồi!
Lão Dục hối hả rời thảo điếm. Khắc Vị Phong nhìn theo lão nghĩ thầm: “Không biết lão Thượng Quan Đại Phu kia là người như thế nào mà ai cũng muốn chiêm nghiệm dung mạo của y. Phải chi Thượng Quan Đại Phu là mỹ nữ như Đắc Kỷ, Tây Thi, thì chẳng nói làm gì. Đằng này nghe đâu lão cũng đã ngoài lục tuần rồi. Không biết sau này mình có giống như Thượng Quan Đại Phu không?”
Vừa nghĩ Khắc Vị Phong vừa nhìn theo lão Dục cho đến khi lão khuất dạng sau ngã ba đường mới quay vào thảo điếm. Khắc Vị Phong vung vai nhẩm nói:
- Thiên hạ vì Thượng Quan Đại Phu, còn Khắc Vị Phong thì sẽ vì Khắc Vị Phong.
Khắc Vị Phong nói rồi bê vò rượu Thiệu Nữ Nhi Hồng bày ra bàn.
Chọn lấy một ít thức ăn có sẵn, Vị Phong dọn ra, rồi chễm chệ ngồi vào bàn.
Phủi hai ống tay áo, Vị Phong nhìn vò rượu mỉm cười nói:
- Mời Thượng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu.
Y vừa nói vừa chuốc rượu ra chén của mình.
Vừa chuốc đầy chén rượu, Vị Phong chưa kịp uống thì từ ngoài thảo điếm một gã kiếm thủ bước vào. Sự xuất hiện của gã kiếm thủ buộc Khắc Vị Phong phải ngẩng mặt lên nhìn. Gã kiếm thủ có bộ mặt chữ điền, trạc ngoài tứ tuần, phong thái uy nghi oai vệ, như đối ngược lại với những nét thanh tú lịch lãm và sắc mặt trơ trơ lạnh lùng. Nhìn mặt gã kiếm thủ Vị Phong những tưởng như có chiếc mặt nạ khoác bên ngoài khuôn mặt gã.
Vị Phong chưa hỏi gã kiếm thủ, nhưng y đã bước đến bàn của chàng.
Y thản nhiên ngồi vào bàn đối diện với Khắc Vị Phong. Vẻ tự nhiên bình thản của gã kiếm thủ khiến Vị Phong hơi ngỡ ngàng. Mặc dù ngỡ ngàng nhưng chàng vẫn điểm nụ cười gượng gạo:
- Tôn giá… thảo điếm đã đóng cửa ạ!
- Ta thấy thảo điếm này đóng cửa đâu?
- Không đóng cửa nhưng thật ra là đóng cửa ạ! Lão điếm chủ Dục Tử Quân đã đi đón Thượng Quan Đại Phu rồi ạ!
Gã kiếm thủ đặt thanh kiếm lên bàn. Chuôi kiếm của y có nạm một viên dạ minh châu chói sáng đập vào mắt Khắc Vị Phong. Y nhìn Khắc Vị Phong bằng đôi uy nhãn sáng ngời.
Tiếp nhận hai luồng uy nhãn của gã kiếm thủ, bất giác xương sống Vị Phong gai lạnh.Gã kiếm thủ bưng bầu rượu nhìn Vị Phong nói:
- Ta có thể uống rượu với công tử được chứ?
Vị Phong giả lả nói:
- Tất nhiên là được rồi… sao lại không được. Tại hạ đang thiếu người đối ẩm đây. Uống rượu một mình thì chẳng ngon lành gì.
Gã kiếm thủ gật đầu rồi chuốc rượu ra chén. Y không một chút khách sáo, mà thản nhiên bưng chén rượu dốc cạn. Nhìn gã uống, Vị Phong nghĩ thầm: “Gã này chẳng biết đạo khách và chủ gì cả. Bổn thiếu gia chưa uống thì gã đã uống trước rồi.”
Đặt chén xuống bàn, gã kiếm thủ bưng vò rượu chuốc ra chén tiếp. Vị Phong cứ ngồi trơ ra nhìn gã uống rượu.
Gã đặt vò rượu xuống bàn, nhìn Vị Phong nói:
- Ngươi không ngạc nhiên?
Điểm nụ cười gượng, Vị Phong nói:
- Không không… tại hạ rất tự nhiên, tôn giá cũng tự nhiên như tại hạ.
Gã kiếm thủ gật đầu:
- Như thế mới là huynh đệ. Ta mời Khắc Vị công tử.
Vị Phong bưng chén của mình.
Chàng giả lả nói:
- Đa tạ… đa tạ… Rượu trong thảo điếm không thiếu để tại hạ chiêu đã tôn giá đâu.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn, gã kiếm thủ nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Sao công tử không theo mọi người ở Dương Châu đón Thượng Quan Đại Phu.
Vị Phong giả lả cười nói:
- Thượng Quan Đại Phu không quen biết với tại hạ, cũng chẳng có mối giao hảo nào. Tại sao tại hạ phải đi đón Thượng Quan Đại Phu.
Gã kiếm thủ nhìn thẳng vào mặt Khắc Vị Phong:
- Khắc công tử không biết Thượng Quan Đại Phu, nhưng danh tiếng của Thượng Quan Đại Phu hẳn công tử có nghe đến.
- Nội nghe bá tánh Dương Châu bàn tán thôi, Khắc Vị Phong đã có thể đoán Thượng Quan Đại Phu như một vị Phật sống tái sinh đến Dương Châu. Nhưng có là gì đi nữa thì vị Thượng Quan Đại Phu kia cũng là một con người. Mà con người thì có khác gì với Khắc Vị Phong đâu. Cũng ăn, cũng ngủ, cũng uống và cả…
Vị Phong bỏ lửng câu nói giữa chừng giả lả cười. Chàng vừa cười nói:
- Cũng gì nữa thì tự tôn giá cũng nghiệm ra, chẳng cần Khắc Vị Phong phải nói:
Gã kiếm thủ bưng chén rượu nhìn Vị Phong hỏi:
- Ở Dương Châu có bao nhiêu người như Khắc Vị Phong?
Câu hỏi này của gã kiếm thủ khiến Khắc Vị Phong hơi ngỡ ngàng.
- Ơ… Vị Phong cũng không biết.
- Vương Tạo cũng chẳng cần biết làm gì?
Y dốc chén rượu uống cạn, rồi đặt chén xuống trước mặt nhìn Vị Phong nói:
- Khắc công tử không biết về Thượng Quan Đại Phu là người duy nhất nắm giữ quyền uy tối thượng của võ lâm Trung Nguyên.
Vị Phong bưng chén rượu, giả lả nói:
- Tại hạ đâu phải là người võ lâm.
- Ta biết công tử không phải là người võ lâm nên mới nói cho công tử biết. Thượng Quan Đại Phu không chỉ nắm quyền lực tối thượng của võ lâm Trung Nguyên, mà trong chốn quan trường còn là người định đoạt nữa đó.
Vị Phong chau mày:
- Thượng Quan Đại Phu có quyền năng như vậy, thảo nào đi đến đâu thiên hạ cũng xem như vị Phật sống tái sinh.
Vị Phong nâng chén rượu trước mặt Vương Tạo:
- Mời tôn giá.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn Vị Phong nói:
- Phàm kẻ có quyền năng như Thượng Quan Đại Phu thì được thiên hạ sùng bái, đó là lẽ thường tình thôi, phàm là như thế mà.
- Thế sao Khắc công tử lại bỏ qua cơ hội này. Đây là cơ hội mà bất cứ ai cũng chờ đợi được gặp Thượng Quan Đại Phu. Bởi ai cũng có thể đổi đời qua lần tiếp xúc với Thượng Quan Đại Phu.
- Tại hạ không có ý đó.
- Do đó Khắc Vị Phong mới ngồi ở nhà không đi đón Thượng Quan Đại Phu.
Vị Phong gật đầu:
- Tại hạ thích uống rượu hơn.
Vương Tạo chuốc rượu ra chén của Vị Phong và chén của y. Y vừa chuốc rượu vừa nói:
- Khắc công tử hiện sống với ai?
Đôi chân mày Vị Phong hơi nhíu lại. Lưỡng lự một lúc Vị Phong mới nói:
- Tại hạ sống một mình.
Vương Tạo nhìn thẳng vào mắt Vị Phong:
- Khắc công tử không sống một mình. Mà sống với một lũ tiểu yêu thất cơ lỡ vận.
Vị Phong chưng hửng:
- Ơ…
Vương Tạo vuốt cằm nói:
- Vương mỗ còn biết Khắc công tử sống với lũ tiểu yêu đó trong một ngôi nhà bỏ hoang nữa. Ngôi nhà đó, tọa lạc ngoại thành Dương Châu, về phía tây non mười dặm.
Vị Phong càng sững sờ hơn bởi câu nói này của Vương Tạo. Chàng buột miệng nói:
- Sao tôn giá biết rành vậy?
Vương Tạo bưng chén rượu.
- Ta uống với công tử một chén chứ?
Vị Phong gật đầu:
- Rất… rất hân hạnh được bồi tiếp tôn giá.
Thốt ra câu nói đó, Khắc Vị Phong có vẻ bối rối và sượng sùng. Uống cạn chén rượu, Vương Tạo từ từ đặt chén rượu xuống bàn nhưng mắt vẫn nhìn vào mắt Khắc Vị Phong. Tiếp nhận ánh mắt của Vương Tạo, Khắc Vị Phong bưng chén rượu mà cứ như bị trời trồng không đưa được chén rượu trút vào miệng.
Vương Tạo nói:
- Khắc công tử đừng quá ngạc nhiên như thế!
Vị Phong gật đầu.
Cứ như bản năng thi đúng hơn, chàng dốc chén rượu uống cạn, đặt chén rượu xuống bàn rồi e dè nhìn Vương Tạo.
- Tôn giá như biết rõ về tại hạ.
Vương Tạo vuốt cằm rồi nói:
- Ở Dương Châu, thiên hạ chỉ biết một Khắc thiếu gia lịch lãm trong nho phục mà lầm. Với phong thái ung dung tự tại, đĩnh đạc đường hoàng nhưng không hề biết phía sau nhân dạng đó là một gã đạo chích, chuyên khoét tường.
Mặt Khắc Vị Phong đực hẳn ra. Y nhìn Vương Tạo, gãi đầu:
- Có lẽ tôn giá lầm người nào rồi đó.
- Vương Tạo không lầm đâu. Dưới bầu trời Trung Nguyên, Ma Kiếm Vương Tạo không bao giờ nhìn lầm người.
Vị Phong im lặng nhìn Vương Tạo.
Chàng bưng chén rượu nhưng lại lưỡng lự không dốc vào miệng mình.
Vương Tạo cũng bưng chén, y từ tốn nói:
- Khắc công tử đừng quá đỗi sững sờ và ngạc nhiên như vậy. Với ta đó cũng là cách kiếm sống của công tử thôi.
Y dốc chén rượu uống cạn, đặt chén rượu xuống bàn nhìn Vị Phong nói:
- À… Vương Tạo không phải là người quan sai của nha môn đâu… Khắc công tử đừng ngại.
Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:
- Tại hạ quá ngỡ ngàng khi nghe tôn giá nói tại hạ là một gã đạo chích chuyên đục khoét tường vào trộm đồ.
- Không phải ư?
Khắc Vị Phong lưỡng lự rồi nói:
- Tôn giá có tin mình lầm người không?
Vương Tạo buông một câu chất giọng nhạt nhẽo và lạnh lùng.
- Không… ta còn biết Khắc công tử có một biệt tài xuất quỷ nhập thần vào bất cứ chỗ nào, cho dù chỗ đó có kiên cố đến mấy, là do may mắn thụ học được thuật Tục Hóa cốt của một lão ăn mày.
Vị Phong nhìn sững Vương Tạo:
- Tôn giá… chẳng lẽ người biết cả ân nhân của Vị Phong.
Vương Tạo gật đầu:
- Biết… nên mới biết gã đạo chích Khắc Vị Phong.
Vị Phong nghiêm giọng nói:
- Vị Phong đúng là gã tiểu đạo chích mà tôn giá nói đó.
Chàng nói rồi đứng lên, chìa hai tay đến trước:
- Tôn giá đã có thể đưa Khắc Vị Phong về nha môn được rồi. Tại hạ đành chịu. Còn các tiểu đệ Hoàn Mai trang không có liên can gì.
Vương Tạo nhướng đôi chân mày lưỡi kiếm nhìn Vị Phong:
- Ta có nói sẽ bắt Khắc công tử giao về nha môn đâu. Ngồi xuống đi.
Vị Phong buông tiếng thở ra rồi ngồi xuống. Nhìn Vương Tạo với ánh mắt lưỡng lự, Khắc Vị Phong nói:
- Hình như tôn giá có mục đích tìm tại hạ.
- Bây giờ Khắc công tử đã nhận ra sự hiện diện của Vương Tạo rồi đó.
Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:
- Tôn giá cần gì nơi Khắc Vị Phong?
- Khắc Vị Phong mỗi khi xuất tướng hành đạo ban đêm, thường vào những nhà đại gia, đại phú mà lấy ngân lượng. Mỗi lần lấy chỉ đúng ba nén vàng. Đủ chi dụng chứ không làm giàu gì. Mặc dù chỉ lấy đúng ba nén vàng nhưng cũng là tên trộm khét tiếng Dương Châu, mà thiên hạ đặt cho tục danh là Đạo vương.
Vị Phong nhìn Vương Tạo gần như không chớp mắt.
Vương Tạo bưng chén rượu rồi từ tốn nói tiếp:
- Lần này Ma Kiếm Vương Tạo tìm Khắc Vị Phong là muốn đem điều tốt đến cho Khắc Vị Phong.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại:
- Thật ra tôn giá muốn Vị Phong làm gì?
Vương Tạo nhìn thẳng vào mặt Khắc Vị Phong từ tốn nói:
- Ta muốn Khắc Vị Phong công tử đi trộm.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại:
- Đi trộm… nếu tại hạ không lầm… tôn giá muốn tại hạ đi trộm vật gì đó cho tôn giá?
Vương Tạo gần đầu:
- Đúng…
Vị Phong đứng lên chìa tay tới trước:
- Tôn giá có thể dẫn tại hạ đến nha môn được rồi… bởi tại hạ không muốn làm điều gì theo sự sai khiến của người khác.
Đôi chân mày Vương Tạo nhíu lại:
- Công tử từ chối ư?
- Tại hạ từ chối mặc dù chẳng cần biết tôn giá định bức ép tại hạ đi trộm thứ gì tại Dương Châu này.
Vị Phong vừa nói dứt câu thì bất thình lình Ma Kiếm Vương Tạo rút soạt lưỡi kiếm ra khỏi vỏ. Bằng một chiêu kiếm cực kỳ chính xác, y điểm mũi kiếm vào ngay yết hầu của Khắc Vị Phong.
Vương Tạo gằn giọng nói:
- Vương mỗ có thể giết ngươi bất cứ lúc nào ta muốn mà không cần đến chuyện dẫn giải ngươi về nha môn.
Răng trên của Vị Phong cắn vào môi dưới. Mồ hôi rịn ra trán chàng. Mặc dù mũi kiếm của Vương Tạo chưa chạm đến da những sát kiếm đã thâm nhập vào trong nội thể khiến Vị Phong gai buốt cả cột sống.
Vị Phong nuốt nước bọt nhìn Vương Tạo. Có lẽ sát kiếm mà Vương Tạo đặt vào yết hầu khiến cổ Vị Phong khô lại, và mật trào lên miệng chàng đắng nghét.
Vương Tạo vẫn trố đôi mắt sát nhãn tàn nhẫn chiếu vào mắt Khắc Vị Phong.
Y nhạt nhẽo nói:
- Khắc công tử muốn chết hay muốn đi ăn trộm?
Vị Phong gượng cười, rồi miễn cưỡng nói:
- Tôn giá định bắt Vị Phong đi ăn trộm thứ gì?
Kiếm của Vương Tạo từ từ thu về. Y tra kiếm vào vỏ rồi ôn nhu nói:
- Có một thứ rất đáng cho Khắc Vị Phong trộm. Nếu như Khắc Vị Phong trộm được món vật đó, ngươi sẽ không phải xuất tướng hàng đêm để chỉ lấy có ba nén vàng ròng, mà sẽ được cả một kho tàng vô giá, với giá trị liên thành.
Vị Phong từ từ thở ra, rồi ngồi xuống ghế trở lại. Chàng miễn cưỡng nói:
- Tại hạ chỉ có thể trộm ba nén bạc thôi.
Vương Tạo vê cằm:
- Đó là cái lệ mà lão ăn mày sáu ngón đặt ra cho Khắc công tử.
Vị Phong nhìn vào mắt Vương Tạo, ôn nhu nói:
- Cốc tiền bối đang ở đâu?
- Khắc công tử cứ hành sự thành công sẽ được gặp Lão Quỷ sáu ngón Cốc Khụ. Còn nếu như không hành sự từ chối thì không chỉ Khắc công tử chết mà cả lão Cốc cũng vong mạng.
Hai cánh môi của Vị Phong mím lại:
- Được rồi… Vị Phong sẽ hành sự theo ý của tôn giá.
Vương Tạo nhếch môi cười khẩy rồi nói:
- Công tử đã bắt đầu hiểu ý của Vương mỗ rồi đó.
Vị Phong nghiêm giọng nói:
- Tôn giá hãy cho Vị Phong biết… Vị Phong sẽ lấy cái gì. Thứ tôn giá cần đang ở đâu?
Vương Tạo chuốc đầy hai chén rượu. Y vừa chuốc rượu vừa nói:
- Tiệc rượu chưa tàn, không vội vã lắm đâu. Khi nào tàn tiệc rượu, Vương mỗ sẽ nói cho công tử biết.
Y nói rồi bưng chén rượu đặt vào tay Khắc Vị Phong, hai cánh môi Vương Tạo nhếch lên:
- Công tử đừng quá khẩn trương như vậy.
Khắc Vị Phong không còn thú để uống rượu nữa. Phải chi hôm nay Khắc Vị Phong bắt chước mọi người đi đón Thượng Quan Đại Phu thì hay biết mấy.
Vương Tạo nghiêm giọng nói:
- Khắc Vị Phong không cần phải đi đón Thượng Quan Đại Phu. Vì thế nào Khắc công tử cũng được gặp vị đại kỳ nhân trăm năm có một đó mà.
Y nói rồi dốc chén rượu vào miệng uống cạn.
Y đặt chén rượu xuống bàn, rọi hai luồng sát nhãn vào mặt Vị Phong. Tiếp nhận hai luồng sát nhãn đó, Vị Phong buộc phải uống chén rượu trên tay mình để né tránh. Uống chén rượuđó, Vị Phong những tưởng như mình phải uống một chén thuốc độc, vừa đắng vừa cay, chẳng ngon lành gì. Chàng vừa đổ chén rượu vào miệng vừa nghĩ thầm: “Mình đang gặp phải chuyện gì đây nhỉ?”