Chung quanh miếu cổ thần hoàng chỉ có bóng đêm.
Vẻ thanh vắng đó tạo ra sự uy nghiêm của một ngôi cổ miếu, nhưng vẫn không thiếu nét trầm mặc và tỉnh lặng. Trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên lặng lẽ dừng bước trước ngôi cổ miếu.
Cửa cổ miếu từ từ dịch chuyển rồi mở ra. Vị trang chủ giũ hai ống tay áo đĩnh đạc bước vào ngôi miếu cổ đó. Trong cổ miếu không có người nào. Giá bạch lạp trong treo tường tạo ra thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo.
Lão đảo mắt nhìn quanh rồi lớn tiếng nói:
- Đạo vương Khắc Vị Phong… bổn trang chủ đã đến rồi đây.
Chỉ có sự im lặng đáp lại lời nói của Hoàng Khởi Nguyên. Đôi chân mày lão nhíu lại biểu lộ sự bất nhẫn trước sự im lặng này.
Lão gằn giọng nói:
- Đạo vương Khắc Vị Phong… sao ngươi còn chưa xuất hiện? Bổn trang chủ đến đây một mình thôi. Ngươi xuất đầu lộ diện đi, đừng có ngại. Bổn trang chủ sẽ không giết hại ngươi đâu. Hãy bước ra đi.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi nguyên nghe tiếng động nhẹ bên bệ thờ.
Lão bước đến bên bệ thờ thì không có ai cả. Một luồng gió từ ngoài ngôi cổ miếu thổi vào. Ánh sáng trên giá bạch lạp lung linh khiến bóng lão giao động, rồi một chiếc bóng hiện ra trên vách ngôi miếu cổ đập vào trong mắt của lão.
Hoàng Khởi Nguyên nhìn vào chiếc bóng trên vách rồi từ tốn nói:
- Khắc Vị Phong ngươi phải không?
Vừa nói Vạn Xuân trang chủ vừa quay lại. Khắc Vị Phong đứng sau lưng lão trên tay là một pho tượng mỹ nhân bất hoại.
Chàng nhìn Vạn Xuân trang chủ từ tốn nói:
- Đạo vương Khắc Vị Phong chính là vãn bối.
- Bổn trang chủ có thể đoán ra ngươi.
Vừa nói Vạn Xuân trang chủ vừa nhìn chàng từ đầu tới chân như thể muốn thu tóm nhân dạng của chàng vào hai con ngươi của mình.
Lão ôn nhu nói:
- Ngươi hẹn ta đến đây với dụng ý gì… muốn trả lại cho ta những pho tượng mỹ nhân bất hoại hay là muốn thú đầu nhận tội trước mặt ta?
- Nếu vãn bối có tội thì vãn bối rất vui lòng tạ tội trước mặt tiền bối. Nhưng rất tiếc là vãn bối chẳng có tội gì trong cái chết của Diệp Diệp tiểu thư.
- Ngươi đang tự biện minh cho mình?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Tại hạ không tự biện minh cho mình. Mà đó là sự thật.
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu mỉm cười rồi nói:
- Nếu như ta tin ngươi không phải là kẻ gây ra cái chết của Diệp Diệp thì ai gây ra cái chết bi thương đó?
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tại hạ không biết ai đã tạo ra cái chết cho Diệp Diệp tiểu thư. Nhưng nếu nghi ngờ Khắc Vị Phong thì cũng nên nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu.
Đôi chân mày của Vạn Xuân trang chủ nhíu lại:
- Lý do nào mà ngươi nói vậy?
- Đêm đó… Thượng Quan Đại Phu và Di quận chúa của Liêu quốc cũng có mặt tại Vọng Nguyệt lâu.
Vạn Xuân trang chủ cau mày nhìn Khắc Vị Phong:
- Thượng Quan Đại Phu do bổn trang chủ thỉnh mời về thì làm sao mà có thể nghi ngờ người được. Huống chi nhân cách của Thượng Quan Đại Phu đủ có thể minh chứng là người không thể nào có hành vi bại hoại được. Còn người đáng nghi ngờ nhất là Đạo vương. Nhân cách của ngươi không đủ minh chứng rằng ngươi vô tội. Một Đạo vương thì không thể bì nhân cách với Thượng Quan Đại Phu.
- Trang chủ đã nói thế rồi thì tại hạ không biết phải nói sao cho trang chủ hiểu, nhưng một con người thì không thể nào thập toàn thập mĩ. Nhân vô thập toàn.
- Đó chỉ là câu nói trong sách thôi. Vậy ngươi định làm thế nào để hóa giải nỗi oan mà ngươi đã tự chuốc vào người. Nếu ngươi không có được minh chứng cho sự trong sạch của ngươi thì hãy tự kết liễu mạng sống của mình đi. Hay là ngươi muốn đổi những pho tượng ngọc kia để lấy mạng sống của ngươi?
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi nghĩ vậy là sai rồi. Những pho tượng đó đối với ta thật là vô nghĩa nếu như đem so với những tội lỗi mà ngươi đã gây ra.
Khắc Vị Phong lắc đầu nói:
- Tại hạ nói lại lần nữa… tại hạ là người bị hàm oan trong vụ này.
- Nếu cho mình bị hàm oan thì ngươi phải có sự biện minh cho sự trong sạch của mình chứ. Nếu như ngươi không có sự biện minh thì làm sao mà nói ngươi trong sạch được.
Khắc Vị Phong chợt cau mày. Chàng không khỏi bối rối trước câu hỏi đó của Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên.
Buông tiếng thở dài Khắc Vị Phong nói:
- Thú thật tại hạ không có bằng chứng nào để biện minh cho mình vô tội. Nhưng đêm đó…
Vạn Xuân trang chủ khoát tay:
- Ngươi đừng nói sự hiện diện của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh là sự biện minh cho mình. Ta đã nói Thượng Quan Đại Phu tiên sinh là khách mời của Vạn Xuân trang. Nhân cách của ông ta cũng đủ để minh chứng cho nhân cách của người. Còn Đạo vương là kẻ không được mời nhưng lại đột nhập vào Vọng Nguyệt lâu. Ngươi không là thủ phạm thì là ai?
Khắc Vị Phong lắc đầu nói:
- Tại hạ có nói thế nào cũng không thể nào trình bày nỗi oan của mình được.
- Đúng
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu cười nói:
- Nếu ngươi muốn minh oan cho mình thì hãy tìm ra hung thủ đã hại Diệp Diệp. Nếu ngươi đã nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu là hung thủ thì phải tìm ra bằng chứng để chứng minh Thựợng Quan Đại Phu là kẻ băng hoại.
- Vậy là tiểu sinh không có sự lựa chọn nào khác là phải chấp nhận mình là kẻ băng hoại đã làm nhục Diệp Diệp tiểu thư và hại đời nàng?
- Nếu như ngươi không có sự biện minh cho mình…
Mặt của Khắc Vị Phong cau hẳn lại:
- Nói như trang chủ là tại hạ vẫn còn cơ hội…
Vạn Xuân trang chủ khẽ gật đầu:
- Ngươi còn có cơ hội nếu như ngươi tìm được bằng chứng để chứng minh được kẻ ngươi nghi ngờ là hung thủ băng hoại.
Vị Phong miễn cưỡng hỏi:
- Trang chủ hẳn biết tại hạ nghi ngờ ai chứ?
- Ngươi nghi ngờ ai?
- Thượng Quan Đại Phu.
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu ôn nhu nhìn Khắc Vị Phong nói:
- Ngươi có quyền nghi ngờ và cũng có quyền truy tìm bằng chứng biện minh cho mình. Nhưng ngươi không có nhiều thời gian đâu.
Hoàng Khởi Nguyên trừng mắt nhìn Khắc Vị Phong:
- Cả võ lâm đều muốn truy sát ngươi. Họ đều muốn tróc nã ngươi khi vụ án này chưa minh bạch.
- Trong những người muốn tróc nã vãn bối… có cả trang chủ.
- Diệp Diệp là ái nữ của bổn trang chủ mà. Ngươi thừa biết bổn trang chủ phẫn nộ như thế nào trước cái chết của ái nữ chứ. Ta muốn băm ngươi thành trăm mảnh, lóc da xẻ thịt ngươi mới hả dạ.
Nghe Hoàng Khởi Nguyên thốt ra câu này, Khắc Vị Phong chỉ còn biết cắn răng trên vào môi dưới mà chịu đựng. Chàng miễn cưỡng nói:
- Tiền bối không tin vãn bối ư?
- Bổn trang chủ chỉ tin ngươi khi nào ngươi có sự biện minh cho mình.
- Nếu ngươi nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu thì ít ra ngươi cũng phải có bằng chứng cho sự băng hoại của Thượng Quan Đại Phu… bổn trang chủ hứa sẽ giúp ngươi hóa giải nỗi oan này.
Khắc Vị Phong lúng túng nói:
- Vãn bối biết tìm lấy bằng chứng ở đâu để chứng minh cho sự trong sạch của mình bây giờ?
Đôi uy nhãn của Vạn Xuân trang chủ rọi thẳng vào mặt Khắc Vị Phong. Lão gằn giọng nói:
- Ngươi phải tự đi tìm lấy cái bằng chứng để biện minh cho mình. Không ai giúp được ngươi ngoại trừ bản thân ngươi. Nếu ngươi trong sạch thì ngươi phải chứng minh được mình là kẻ trong sạch. Phải chứng minh được điều đó.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Vãn bối có cảm tưởng là mình đang bị dồn vào đường cùng mà chẳng tìm thấy sinh lộ để sống.
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu từ tốn nói:
- Trước cái chết thì ai cũng ao ước được sống. Ước vọng đó tạo ra tham vọng sống. Tham vọng sống buộc người ta phải vượt qua bóng dáng của tử thần.
- Tiền bối… tại hạ không chỉ muốn sống mà còn muốn trả thù cho các tiểu đệ của mình nữa.
- Đó là chuyện của ngươi… ta không cần quan tâm. Bổn trang chủ cho ngươi biết mạng của ngươi hiện giờ như chỉ mành treo chuông. Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung đã tìm đến Dương Châu rồi đấy.
- Vãn bối biết điều này.
- Y có cái mũi khá thính để tìm con mồi như ngươi đặng có được bức tượng mỹ nhân bất hoại.
- Tiền bối có thể ngăn tay y để cho vãn bối có thời gian tìm ra được sự biện minh cho mình.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên lắc đầu:
- Không… bổn trang chủ không thể ngăn y… bổn trang chủ không thể đi chung một con thuyền với ngươi được. Vì ngươi đã là người bị tất cả mọi người nghi ngờ là kẻ băng hoại giết Diệp Diệp. Bổn trang chủ không thể giúp một người bị nghi ngờ là kẻ đã bức hại ái nữ của bổn trang chủ.
- Tiểu sinh chỉ mong có thời gian.
Hoàng Khởi Nguyên buông tiếng thở dài, lão chấp tay sau lưng tiến đến trước mặt Khắc Vị Phong:
- Đạo vương Khắc Vị Phong, ngươi có võ công chứ?
Khắc Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Vãn bối chỉ có khinh công và thuật đào tường khoét vách.
Đôi chân mày của Vạn Xuân trang chủ nhíu lại. Lão suy nghĩ rồi nói:
- Nếu một người lấy mạng ngươi, bắt ngươi nói ra những điều ngươi đã thấy tại Vọng Nguyệt lâu thì ngươi có nói không?
Khắc Vị Phong hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi đó.
Hoàng Khởi Nguyên trầm giọng hỏi:
- Ngươi không trả lời được à?
- Vãn bối quá bất ngờ vì câu hỏi của trang chủ.
- Ngươi có thể nghiệm ra câu trả lời của mình.
- Nếu vãn bối nói ra thì sự thật là chẳng ai tin. Mà vãn bối phải chấp nhận sự thật mà không phải là sự thật.
Vạn Xuân trang chủ gật đầu:
- Đúng… nếu ngươi nói ra sự thật thì chẳng ai tin đâu.
Lão nhìn vào mắt chàng:
- Bổn trang chủ sẽ chỉ điểm cho ngươi tìm đến một người.
Khắc Vị Phong như người chết đuối bỗng bám được mảnh ván cứu sinh Chàng ôm quyền xá Vạn Xuân trang chủ.
- Vãn bối vô cùng cảm kích thịnh tâm của trang chủ.
- Đừng vội vã cảm kích bổn trang chủ. Bởi vì lúc này ngươi chưa hẳn là một kẻ vô can.
- Nhưng dù sao thì tiền bối cũng cho vãn bối một sinh lộ. Một đốm sáng loé lên nơi cuối đường hầm tăm tối và mờ mịt.
Buông một tiếng thở dài Vạn Xuân trang chủ nói:
- Ngươi phải rời khỏi Dương Châu. Sau khi rời khỏi Dương Châu đem theo pho tượng ngọc bích mỹ nhân bất hoại… ta nói thế ngươi biết đem theo pho tượng nào rồi.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Vãn bối biết.
Vạn Xuân trang chủ khẽ gật đầu:
- Bổn trang chủ không cần nói nhiều để ngươi hiểu. Ngươi đem theo pho tượng đó đến thảo trang ngoại thành Giang Nam. Thảo trang đó tên là Thiên Vân trang. Gặp được Thiên vân trang chủ thì ngươi có hy vọng.
Khắc Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối vô cùng cảm kích và đa tạ tiền bối.
- Đừng vội vã như vậy. Bổn trang chủ không muốn thiên hạ biết được cuộc hội phó hôm nay giữa ngươi và ta. Bổn trang chủ không muốn trở thành kẻ đồng thuyền, đồng hội với Đạo vương Khắc Vị Phong. Khi ngươi còn là kẻ bị nghi ngờ là hung thủ sát hại Diệp Diệp.
- Vãn bối sẽ không để lộ chuyện này.
Vạn Xuân trang chủ nhìn vào mắt của Khắc Vị Phong Lão đổi giọng ôn nhu nói:
- Ngươi không biết Vọng Nguyệt lâu là của Vạn Xuân trang sao còn vào đó lấy trộm?
Chân diện của Khắc Vị Phong thẹn thùng đỏ gay. Chàng có cảm tưởng như bị tạt gáo nước sôi vào ngay chính diện.
Thở hắt một cái, Khắc Vị Phong nói:
- Vãn bối không muốn nhưng mà tại bị bắt buộc.
Hoàng Khởi Nguyên hừ nhạt một tiếng, rồi nói:
- Đáng ra ngươi không nên vào Vọng Nguyệt lâu. Ngươi đúng là tự khoác cái gông vào cổ.
Khắc Vị Phong bối rối:
- Vãn bối…
Vạn Xuân trang chủ khoát tay:
- Ngươi đừng biện minh nữa, mà hãy tự tìm sinh lộ cho mình.
Lão lại nhìn Khắc Vị Phong rồi quay bước tiến ra khỏi cổ miếu. Lão dừng chân ngay cửa cổ miếu nhìn lại chàng và nói:
- Dương Châu lúc này một con ruồi cũng không rời được. Ngươi hãy tìm cách gì rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Khắc Vị Phong ôm quyền:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo.
Đôi uy nhãn của Vạn Xuân trang chủ nhìn lên, cái nhìn sắc như bảo kiếm chém xả vào mặt Khắc Vị Phong. Lão khẽ gật đầu rồi quay bước tiến ra khỏi cổ miếu.
Vạn Xuân trang chủ đi rồi, Khắc Vị Phong thở phào một tiếng. Chàng nghĩ thầm:
- Ít ra thì Vạn Xuân trang chủ cũng tin mình chứ không khẳng định mình là kẻ băng hoại tạo ra nghiệp ác.
Chẳng lẽ Vạn Xuân trang chủ cũng có ý nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu. Nếu vậy thì mình cũng có cơ hội.
Buông tiếng thở dài Khắc Vị Phong nhẩm nói:
- Nhưng trước tiên phải rời khỏi Dương Châu, Tiểu Bạch và Đại Thủ cũng cần rời khỏi Dương Châu.
Khắc Vị Phong dợm bước ra khỏi ngôi cổ miếu thì chợt linh cảm điều gì bất an. Chàng vội bước nhanh về phía bệ thờ hần hoàng ẩn mình sau bức hoành phi.
Đúng như linh cảm của chàng mách bảo, Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung tay chấp sau lưng ung dung bước vào cổ miếu. Y đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Đạo Vương Khắc Vị Phong… ngươi có thể bước ra được rồi đó.
Vừa nói Quan Sử Chung vừa định nhãn về bức hoành phi chắn ngang bệ thờ.
Y ve cằm nhạt nhẽo nói:
- Ngươi tự ra hay muốn ta lôi xác ngươi ra.
Đoạn Kiếm Thù vừa nói vừa bước về bức hoành phi. Y đứng đối diện với bức hoành phi:
- Quan mỗ biết ngươi ở đây mà.
Nói dứt câu Đoạn Kiếm Thù vung tay. Một ánh chớp loé lên rồi vụt tắt chẻ bức hoành phi làm đôi. Đôi chân mày của y nhíu lại khi chẳng thấy bóng dáng của Khắc Vị Phong mà thay vào đó là pho tượng mỹ nhân bất hoại.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung ngây ngất nhìn pho tượng mỹ nhân bất hoại.
Y bước đến cầm lấy pho tượng đưa lên trước mắt ngắm nghía, rồi như không thể dằn được cảm xúc bới nét quyền rũ của mỹ nhân bằng ngọc Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung hôn vào pho tượng với vẻ tôn kính.
Y quay bước lặng lẽ rời khỏi cổ miếu.Y chợt dừng bước trước ngưỡng cửa cổ miếu thần hoàng như thể ngóng tai nghe gì đó.
Quan Sử Chung nhạt nhẽo nói:
- Đạo Vương Khắc Vị Phong đã đi rồi các hạ không cần phải nấp nữa, bước ra đi.
Từ trong bóng tối Tịnh Sỹ Nhân bước ra.
Hai người đối mặt nhìn nhau. Quan Sử Chung cau mày nói:
- Ngọc Diện Thư Sinh cũng thích chen vào chuyện này à?
Tịnh Sỹ Nhân se cọng râu dài nói:
- Bởi vì Tịnh mỗ cũng thích pho tượng mỹ nữ trên tay Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung.
- Ta thích Tịnh huynh cũng thích mà pho tượng chỉ có một. Vậy thì công tử làm gì để lấy pho tượng trong tay Quan mỗ đây.
- Quan Sử Chung thích, Tịnh Sỹ Nhân thích vậy thì ai có bản lĩnh sẽ có được pho tượng.
- Một lời đề nghị rất hay, Quan mỗ rất phấn khích và cung nghinh công tử đến lấy tượng ngọc mỹ nữ.
- Tịnh Sỹ Nhân không khách sáo.
Y vừa nói vừa lững chững bước về phía Quan Sử Chung. Mỗi bước chân của Tịnh Sỹ Nhân khoảng cách rất đều đặn chẳng có biểu hiện ngập ngừng. Khoảng cách càng lúc càng gần lại.
Khi khoảng cách vừa đúng tầm chưởng công Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung chớp động hữu thủ, vố thẳng tới đối phương một chưởng.
Y vừa vỗ chưởng vừa nói:
- Rất có hào khí.
Không chút e dè Tịnh Sỹ Nhân dựng hữu thủ tiếp chưởng.
Ầm…
Sấm chưởng vừa vang lên thì Đoạn Kiếm Thù thảy pho tượng ngọc lên cao hai trượng. Cùng với động tác đó một ánh chớp bạc loé lên chụp tới yết hầu Tịnh Sỹ Nhân. Như thể biết trước nên ánh chớp xuất hiện thì gã cũng chớp động tả thủ. Từ trong ống tay áo của gã một ánh chớp bạc thoát ra đón đỡ ánh chớp của Quan Sử Chung.
Keng…
Âm thanh khô khốc của kim loại vang lên. Đôi đoản thủ của hai người dấu trong tay áo ghìm lấy nhau.
Cả hai cung rút binh khí lại dấu vào trong ống tay áo. Pho tượng chưa kịp rơi xuống đất thì cả hai đều vung trảo chụp vào đó. Thao tác của Quan Sử Chung và Tịnh Sỹ Nhân giống nhau từng động tác cho tới thao tác.
Pho tượng ngọc bích như bị hai người bấu chặt chực xé đôi ra. Đoạn Kiếm Thù bấu lấy pho tượng ngọc bích nhìn lại Tịnh Sỹ Nhân.
Phía đối diện Tịnh Sỹ Nhân cũng cùng một thao tác với Quan Sử Chung. Trảo công của y cũng bấu vào nữa phần còn lại của pho tượng mắt đăm đăm nhìn Quan Sử Chung.
Hai người im lặng.
Chợt pho tượng mỹ nhân nứt dọc một đường chia bức tượng ra làm hai mảnh bằng nhau.
Mỗi người giữ lấy một mảnh.
Đoạn Kiếm Thù nhìn lấy Tịnh Sỹ Nhân cau mày rồi nói:
- Đây không phải là thứ ta cần.
- Nó cũng không phải là thứ ta cần.
Cả hai nói dứt câu liền bóp nát pho tượng thành bụi rồi vứt xuống đất. Tịnh Sỹ Nhân phủi tay ôn nhu nói:
- Đạo Vương Khắc Vị Phong chưa thể chết về tay huynh được.
- Ai cấm Quan mỗ?
- Tịnh Sỹ Nhân có bổn phận ngăn cấm.
- Ngươi?
- Đúng.
- Khắc Vị Phong khiến cho Tịnh Sỹ Nhân thương hại từ bao giờ thế?
Đôi chân mày của Quan Sử Chung nhướng lên:
- Ta nghe nói Ngọc Diện Thư Sinh là người không biết thương xót ai bao giờ. Ngươi làm cho ta quá ngạc nhiên đó.
- Có những lý do không thể nói được. Nhưng nếu Quan huynh muốn biết thì hãy theo Tịnh Sỹ Nhân.
- Được… ta rất muốn biết lý do mà khiến cho Ngọc Diện Thư Sinh bỗng dưng thay đổi như vậy.