Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung vừa bưng chén rượu chưa kịp dốc lên miệng thì Tần Á Mỵ đẩy cửa vào biệt phòng gã. Nhân dạng của nàng vừa đập vào mắt họ Quan thì y đặt chén rượu trở lại và đứng lên. Quan Sử Chung hoàn toàn bất ngờ với bộ y phục trên người Tần Á Mỵ. Trong bộ đồ bó da sát vào người, phô trương những đường cong cân đối, Á Mỵ như thể hoàn toàn lột xác.
Á Mỵ nhìn Quan Sử Chung, bước đến trước mặt gã. Nàng đưa một ngón tay thè lưỡi liếm.
Động tác này của nàng càng khiến Quan Sử Chung sững sờ hơn.
Y buột miệng nói:
- Tần muội khác lạ quá.
Á Mỵ nũng nịu, vặn người như một con mèo làm dáng với vị chủ nhân của mình. Nàng vừa vặn mình vừa nói:
- Huynh thấy muội lạ chỗ nào?
Quan Sử Chung vỗ cằm:
- Rất lạ. Tần muội không giống ngày thường nữa, mà cứ như lột xác thành một người nào đó chứ không phải là Tần Á Mỵ hôm nào.
Nàng nguýt mắt đưa tình rồi nói:
- Tần huynh biết vì sao muội lạ không?
- Vì sao… Muội có thể nói cho Quan huynh nghe được không?
Nàng gật đầu, cầm tay Quan Sử Chung vuốt lên má mình. Động tác của Tần Á Mỵ như thể mời mọc Quan Sử Chung hãy vuốt ve mơn trớn nàng. Nàng vừa dùng bàn tay của họ Quan vừa nũng nịu nói:
- Tần muội vừa luyện thành Miêu Công.
Sử Chung cau mày:
- Miêu Công… Huynh chưa từng nghe nói đến công phu này.
- Nhưng huynh có mừng không khi biết là muội đã tựu thành. Miêu Công.
- Tất nhiên là ta rất mừng.
Nàng buông tay Quan Sử Chung, đi vòng quanh gã. Mỗi bước đi của nàng thật nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự uyển chuyển lả lơi mời chào. Thâm chí ngay cả ánh mắt sáng hẳn lên như mắt mèo.
Nàng dùng năm ngón tay ve vuốt Quan Sử Chung. Cảm giác từ những ngón tay nàng mang lại khiến cho Sử Chung ngây ngô lạ thường. Y mơ hồ liên tưởng Tần Á Mỵ như một con mèo cái đang trong thời kỳ lên cơn tìm giống đực.
Quan Sử Chung buột miệng hỏi:
- Miêu Công lợi hại thế nào? Ai đã truyền thụ cho muội?
Nàng nguýt Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung:
- Quan huynh tham lam quá à. Người ta chỉ hỏi một câu đã khó tìm lời giải đáp rồi. Đằng này Quan huynh hỏi những hai câu. Muội sẽ không cho huynh biết ai truyền thụ Miêu Công cho muội đâu. Mà chỉ cho huynh biết công phu đó lợi hại như thế nào thôi.
Sử Chung bưng chén rượu dốc lên miệng trong khi Tần Á Mỵ áp người vào lưng gã. Toàn thân nàng như dán chặt vào lưng Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung như thể muốn truyền sinh khí từ mình sang họ Quan. Đặt chén rượu xuống bàn. Quan Sử Chung quay lại đối mặt với Tần Á Mỵ.
- Ta thật không ngờ nàng lại thay đổi nhanh như vậy.
Á Mỵ mỉm cười:
- Bất cứ sự tồn tại nào trong cõi nhân sinh cũng đều có sự thay đổi. Á Mỵ cũng phải thay đổi chứ. Huynh không muốn cho Á Mỵ thay đổi à.
Quan Sử Chung mỉm cười, lắc đầu nói:
- Nàng thay đổi quá nhanh, khiến ta phải ngạc nhiên đó.
- Huynh ngạc nhiên thật ư?
Quan Sử Chung gật đầu:
- Quả thật, ta rất ngạc nhiên với sự thay đổi của nàng, nhưng thay đổi quá đột ngột sẽ khiến người ta phải ngớ ngẩn đó.
- Vậy huynh có ngớ ngẩn không?
Quan Sử Chung gật đầu tự thú trước lời nói của Tần Á Mỵ.
Nàng nói tiếp:
- Thế sự thay đổi của Tần muội có làm Quan huynh thích không?
- Ta muốn biết vì sao nàng thay đổi sớm như vậy?
- Bởi vì Á My đã luyện thành Miêu Công nên mới thay đổi sớm như vậy đó. Thốt dứt câu, Á Mỵ bất giác hơi chồm tới trước. Chiếc lưỡi ẩm ướt và nhám nhịt của nàng lướt qua má Sử Chung. Sử Chung đờ cả người, và hoàn toàn bất ngờ bởi hành động đó của Á Mỵ. Gã đứng ngây ra như pho tượng ngắm nhìn dung diện lẳng lơ của Tần Á Mỵ mà nghĩ thầm: “…Luyện thành Miêu Công. Á Mỵ bỗng chốc không còn là Á Mỵ nữa. Miêu công phu kia khiến Á Mỵ quá ư thay đổi. Không biết mình có phù hợp với sự thay đổi của nàng không?”
Trong khi Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung suy nghĩ thì chiếc lưỡi ẩm ướt và nhám nhịt của nàng sục sạo vào cổ gã rồi liếm tất cả khuôn mặt của họ Quan.
Họ Quan ngây người với những động tác mà Tần Á Mỵ ban tặng. Hắn chấp nhận Tần Á Mỵ đã không còn là một con người mà đang biến thành một con mèo cái đùa giỡn chỉ chực giao hoan với bạn tình. Mặc dù nghĩ vậy nhưng y vẫn thích thú với những gì Á Mỵ đang làm.
Quan Sử Chung mỉm cười nhắm mắt nói:
- Miêu Công của Tần muội đang khiến ta thích thú vô cùng. Nếu như tất cả nữ nhân đều biết dụng Miêu Công như muội thì hẳn nam nhân trên thế gian này đều biến thành những gã nô tình ngu muội cúi lưng nghe theo chỉ ngôn của nữ nhân.
Đoạn Kiếm Thù vừa nói vừa thọc tay vào bộ trang phục bó sắt, nắn nót đôi quả tuyết lê của nàng. Á Mỵ không phản kháng lại hành vì của họ Quan mà ngược lại còn phát ra những âm thanh gừ gừ như nhưng lời giao hoan nồng cháy và cuồng nhiệt nhất.
Chình những âm thanh gừ gừ phát ra từ miệng nàng rót vào tai Đoạn Kiếm Thù khiến cho gã ngây ngất với ngọn lửa dục tình bùng cháy trong tâm tưởng của mình.
Những âm thanh gừ gừ kia như tiếng mời chào đầy khích động, và Đoạn Kiếm Thù không thể dằn được lòng ham muốn bởi những gì mà Tần Á Mỵ đang tạo ra.
Y bế xốc Tần Á Mỵ lên khỏi sàn gạch đưa đến tràng kỷ. Tần Á Mỵ không phản kháng mà còn bấu mười ngón chỉ vào lưng họ Quan. Mười ngón chỉ pháp của nàng lún sâu vào da thịt gã tạo ra cảm giác rát buốt nhưng Đoạn Kiếm Thù vẫn thích thú với cảm giác rát buốt do những ngón chỉ kia tạo ra.
Y đặt nàng nằm duỗi dài trên tràng kỷ nhìn vào mặt Tần Á Mỵ.
- Muội có yêu huynh không?
Tần Á Mỵ gật đầu, nhưng cùng với gật đầu đó chiếc lưỡi lại thè ra liếm hai cả hai vành môi mọng chín.
Đôi chân mày của Quan Sử Chung hơi chau lại với vẻ mặt lẳng lơ và gợi đầy chất thú tính của Tần Á Mỵ. Nhưng rồi ý niệm thỏa mãn dục tính lại trỗi lên khỏa lấp toàn bộ tâm tưởng gã. Gã từ từ lột bộ y phục của Á Mỵ. Nàng chỉ mặc mỗi một bộ dạ hành bó sát, tuyệt nhiên chẳng còn thứ gì bên trong. Từ cơ thể nàng toả ra hơi nóng hừng hực như thể có ngọn lửa dục tình đang tỏa hơi nóng hầm hập.
Y xoa nắn nhè nhẹ đôi gò bồng đảo của nàng, nhưng bất ngờ Tần Á Mỵ kéo ghịt gã nằm lên người nàng. Mười móng tay có những chiếc móng nhọn cọ vào lưng Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung.
Mười ngón chỉ pháp của Tần Á Mỵ những tưởng xé toạc thân thể họ Quan buộc y phải bật ra tiếng rên rồi nói:
- Muội làm huynh đau.
Tần Á Mỵ dịu hẳn sắc diện lại. Nàng mỉm cười. Nụ cười của nàng khiến cho Quan Sử Chung hoan hỷ cực độ. Y dí mặt, rồi áp môi lên môi nàng.
Nàng ngấu nghiến ngay lấy đôi môi của hắn khiến cho gã phải ngộp thở. Quan Sử Chung muốn chủ động đi tìm cảm giác lạc dục trong cuộc giao tình với Á Mỵ nhưng hắn lại biến thành kẻ bị động thì đúng hơn. Có lần trong cơn phấn khích tột cùng mà Tần Á Mỵ không làm chủ được mình. Nàng dùng đôi ngọc thủ xé toạc trang phục của Quan Sử Chung. Sự phấn khích tột cùng của nàng nhanh chóng lan qua họ Quan.
Y cảm nhận một sự háo hức lạ thường trước tấm thân lõa lồ của Tần Á Mỵ và sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc giao hoan cuồng nhiệt nhất trong đời. Đôi chân trần thon dài của Á Mỵ quặp chặt lấy thắt lưng của Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Đôi chân đó chẳng khác nào một gọng kềm ghịt sát y vào người nàng.
Những âm thanh gừ gừ liên tục phát ra từ cửa miệng nàng.
Quan Sử Chung nhắm mắt tận hưởng niềm lạc thú ngọt ngào. Đôi tay của gã đã lọt thỏm vào sự không chế của Tần Á Mỵ. Ngọc thủ của nàng bóp chặt lấy mạch môn của họ Quan mà y hoàn toàn không hay biết gì, bởi thể xác và thần thức đã bị Tần Á Mỵ nhấn chìm xuống tận đáy vực hoang tình.
Khi Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung đã thỏa mãn dục tình bùng nổ trong mình thì mới nhận ra điều đó, cũng là lúc đôi chân trần của Á Mỵ như hai gọng kếm siết lấy thắt lưng y.
Đôi con ngươi của Quan Sử Chung trợn đứng lên.
Y nhăn mặt với tất cả những nét đau khổ cực kỳ. Y muốn nói nhưng bụng lại bị bóp chặt bởi đôi chân của Á Mỵ không thể thốt ra lời.
Đến lúc này Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung mới nhận chân diện với những nét thú tính của Tần Á Mỵ.
Y gượng nói:
- Tần muội… Huynh không chịu nổi.
Nàng cười mỉm, nhỏ nhẹ nói:
- Huynh không chịu nổi ư… Vậy nói cho muội biết ai đã tạo ra huyết án Diệp Diệp tại Vọng Nguyệt lầu.
Chân mày Quan Sử Chung chau hẳn lại với những giọt mồ hôi xuất ra đầy mặt. Y dồn hết sức lực mới bật ra lời nói:
- Võ… võ lâm…
Y chưa kịp nói hết lời thì người run lên, ngay trên tâm linh của Đoạn Kiếm Thù xuất hiện một nốt ruồi đỏ ửng như hạt đậu. Y rùng mình liên tục, hai con ngươi thì trợn to hết cả.
Tần Á Mỵ rít giọng nói:
- Ngươi nói đi… nói đi… võ lâm là ai… nói đi.
Nàng vừa nói vừa dồn nội lực vào đôi chân trần thanh mảnh của mình.
Một âm thanh khô khốc phát ra từ thắt lưng của Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Miệng gã từ há hốc ra, và lưỡi lè dài ra ngoài.
Tần Á Mỵ sa sầm mặt. Nàng vô thẳng song chưởng vào ngực họ Quan.
- Ầm…
Chưởng kình của nàng hất Đoạn Kiếm Thù văng xuống tràng kỷ. Y biến thành một khối thịt bầy nhầy trông thật gớm ghiếc.
Á Mỵ chỏi tay ngồi lên. Nàng nhìn Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung như nhìn một miếng thức ăn thừa ôi thiu, ngần ngại rồi ngoảnh mặt đi nơi khác.
Thượng Quan Đại Phu đẩy cửa bước vào. Y chắp tay sau lưng nhìn Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Đôi uy nhãn của vị kỳ nhân rọi vào vùng thắt lưng với màu da tím bầm của họ Quan, rồi vuốt râu khẽ gật đầu.
Y nhìn lại Tần Á Mỵ.
Á Mỵ vận lại bộ trang phục bó chẽn bước đến ôm quyền xá Thượng Quan Đại Phu.
- Nghĩa phụ…
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, khẽ gật đầu mỉm cười từ tốn nói:
- Á Mỵ… Miêu Công Đường Lang của con đã đạt đến cảnh giới cao siêu đó.
Lão nắm tay nàng:
- Ta chúc mừng cho Á Mỵ.
- Đa tạ nghĩa phụ.
- Trong mắt nàng ta vẫn còn lại nghĩa phụ ư.
- Không chỉ là nghĩa phụ mà còn là người Á Mỵ ngưỡng mộ và tôn sùng.
Lão cười khảy rồi nói:
- Ta còn là sư tôn bởi vì ta truyền thụ Miêu Công Đường Lang cho nàng.
- Á Mỵ luôn tâm niệm điều đó.
Đặt tay lên bờ vai Tần Á Mỵ, Thượng Qua Đại Phu ôn nhu nói:
- Á Mỵ… Nàng chính là người ta cần trong thời khắc này.
Lão nắm hai bờ vai của Á Mỵ.
- Hãy đến Đào Hoa trang, gặp Đạo vương Khắc Vị Phong. Buộc y phải trả lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân.
- Á Mỵ tuân lệnh nghĩa phụ.
- Tốt lắm. Ta tin vào Á Mỵ.
* * *
Vị Phong bước đi theo những dấu chân in trên phiến đá. Lúc đầu chàng có cảm tưởng cảnh vật chung quanh mình quay cuồng, loạn đảo nhưng rồi càng lúc càng quen dần đến khi nghiệm ra thân pháp có hàng như nước chảy mây trôi, có bóng mà chẳng có hình. Cước pháp Vị Phong càng lúc trở nên thuần thục, cho đến khi chàng tự thi triển những cước bộ mà chẳng một chút ngượng ngùng. Đến lúc này bộ pháp của chàng thật là linh hoạt lạ thường. Nó nhoan nhoán như bóng ma vô hình, lúc hiện lúc mất.
Khắc Vị Phong càng tập, càng phấn khích tột cùng. Chàng mừng thầm vì đã phát hiện ra sự ảo diệu phi thường của những dấu chân để lại trên phiến đá tại đỉnh Vọng Phong.
Vị Phong quay lại ghềnh đá, nhìn xuống dưới phiến đá có vô vàn những dấu chân. Bây giờ thì chàng không còn hoa mắt như lần đầu nữa.
Với tâm trạng phấn khích hồ hởi, Khắc Vị Phong reo lên:
- Ta đã thành công. Di tỷ tỷ… Vị Phong đã thành công rồi. Vị Phong đã thành võ công này rồi.
Chàng nghiệm một lúc, nhẩm nói:
- Vô Ảnh cước. Đúng rồi, nó chính là Vô Ảnh cước.
Vị Phong nhìn lại phiến đá rồi lướt nhìn xuống đi tiếp một lần nữa. Đôi cước pháp của chàng vùn vụt đi theo ý muốn mà chẳng hề có chút ngượng ngập gì, thậm chí còn cảm nhận nó sinh ra một thứ nội lực nơi chân chàng.
Quay lại ghềnh đá, Vị Phong nghĩ thầm: “Bây giờ ta có thể rời Đào Hoa viên để đến Thiên Vân trang được rồi. Tỷ tỷ… Vị Phong sẽ quay lại Đào Viên trang, sau khi thanh toán tất cả những oan nợ trong cuộc đời này.”
Rời đỉnh Vọng Phong, Khắc Vị Phong quay lại gian mộc lầu. Chàng bước vào gian mộc lầu, không khỏi ngạc nhiên đoán ngay ra khi thấy Tần Á Mỵ đã có mặt trong gian chính sảnh. Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ rọi lên người nàng.
Vị Phong cau mày khi thấy nàng mặc bộ đồ bó sát lấy người như muốn phô trương những đường cong của thể pháp.
Hai người đối mặt nhìn nhau. Á Mỵ nói:
- Thấy muội Khắc đại ca mừng sao.
Không đáp lời nàng. Vị Phong đánh đá lửa thắp ngọn chân đèn đặt nơi góc đại sảnh.
Thắp sáng ngọn chân đèn, chàng mới nhìn lại Tần Á Mỵ.
- Nàng lạ lùng quá.
- Khắc huynh thấy Á Mỵ lạ chỗ nào.
- Nàng mặc bộ trang phục này trông rất lạ. Vị Phong không còn nhận ra nàng nữa.
Nàng mỉm cười với Vị Phong rồi nói:
- Bộ trang phục của muội làm cho Khắc huynh lạ à.
Vị Phong gật đầu.
- Nàng đã thay đổi quá nhiều trong bộ trang phục này. Ta không còn nhận ra một tiểu thư Tần Á Mỵ, ái nữ của Tần Chương Tổng giáo đầu Dương Châu. Á Mỵ bước đến trước mặt Vị Phong. Nàng nguýt mắt lẳng lơ đưa tình. Ánh mắt lẳng lơ đưa tình của nàng khiến Vị Phong không khỏi bất nhẫn, lắc đầu. Chàng buột miệng nói:
- Đúng là nàng đã thay đổi, không còn là Tần Á Mỵ như hôm nào.
- Nếu muội không phải là Tần Á Mỵ thì ai đang đứng trước mặt Khắc Vị Phong đây. Hay Khắc huynh chỉ nhận ra sự thay đổi của Tần Á Mỵ mà không còn cảm xúc tình yêu như hôm nào.
Vừa nói Tần Á Mỵ vừa dùng tay rà lên vùng thượng đẳng của Vị Phong. Động tác của nàng khiến đôi chân mày Vị Phong nhíu lại. Buông một tiếng thở ra. Vị Phong nói:
- Nàng còn có thể nhắc đến hai tiếng tình yêu ư?
- Tại sao không. Khắc huynh đã từng yêu Á Mỵ mà.
Vị Phong không phủ nhận điều đó, nhưng tình yêu của Vị Phong đối với Tần Á Mỵ đã lụi tàn kể từ khi gã Tịnh Sỹ Nhân ý trung lang của nàng sát tử những nghĩa tử của Vị Phong tại Hoàn Mai trang.
Vị Phong lắc đầu:
- Ta không còn chút xúc cảm với tình yêu của nàng. Tất cả đã thuộc về dĩ vãng và dĩ vãng đó thì Vị Phong không muốn nhớ và không muốn nhắc đến làm gì.
Nàng mỉm cười từ tốn nói:
- Khắc huynh cũng đã thay đổi.
- Đúng… Với nàng Khắc Vị Phong nên thay đổi.
Nghe Vị Phong thốt ra câu này nhưng tuyệt nhiên Tần Á Mỵ chẳng biểu lộ nét gì là bất mãn trên dũng diện có những nét hoang dại của nàng. Đã không biểu lộ sự bất mãn mà ngược lại nàng còn phóng ánh mắt lẳng lơ giao tình.
Nàng giả lả nói:
- Có lẽ tại bộ trang phục mà Tần Á Mỵ đang vận trên người khiến huynh mất đi cảm xúc tình yêu hôm nào đối với muội.
Nàng nhìn vào mắt Vị Phong nói tiếp:
- Nếu vì bộ trang phục này mà khiến Khắc huynh mất đi hứng thú với Tần Á Mỵ… Muội trút bỏ nó vậy.
Vị Phong chưa kịp đáp lời Á Mỵ thì nàng tự kéo dạt áo ra hai bên. Đôi gò bồng đảo ngồn ngộn chất xuân tình đập vào mắt Vị Phong. Vị Phong cau mày nói:
- Nàng đúng là đê tiện.
Sắc diện của Tần Á Mỵ đỏ bừng. Nàng rít giọng nói:
- Ngươi mới là kẻ đê tiện. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Miệng thì nói, Tần Á Mỵ vươn trảo thộp đến tay Vị Phong. Thao tác của nàng cực nhanh và chính xác. Tay nàng vừa bắt hữu thủ Vị Phong thì chàng bị nhấc lên khỏi mặt đất quẳng về phía tràng kỷ.
Hoàn toàn bất ngờ với hành động của Tần Á Mỵ, Vị Phong không kịp có phản xạ gì, mà biến thành một khối thịt quẳng đi về phía tràng kỷ. Lưng Vị Phong va vào tràng kỷ, ngã ngửa ra. Chàng chưa kịp chỏi tay ngồi lên, thì Tần Á Mỵ chẳng khác nào một con mèo hoang vồ lao tới cưỡi lên người Khắc Vị Phong.
Vị Phong bật ra lời:
- Nàng làm gì vậy?
Những tiếng gừ gừ phát ra từ miệng nàng.
Tần Á Mỵ cũng không màng đến hành động suồng sã của mình với đôi nhũ hoa lồ lộ phơi ra ngoài. Hai tay nàng cào lên ngực Khắc Vị Phong, đôi chân thon mảnh dẻ thì kẹp ngang hông chàng.
Nàng cúi rợp người xuống thè chiếc lưỡi ẩm ướt, nóng hổi lướt qua mặt chàng.
Vẻ hoang dại của Tần Á Mỵ khiến Vị Phong sững sờ, cùng với sự sửng sốt đó chàng cảm nhận mười ngón chỉ của Tần Á Mỵ như muốn cào rách da thịt mình.
Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Á Mỵ… muội.
Không để cho chàng nói hết câu. Á Mỵ áp chặt môi mình vào miệng Vị Phong. Nàng không phải hôn chàng bằng sự trao tình nồng thắm mà như hút lấy chân khí trong nội thể Vị Phong. Ngấu nghiến cấu xé môi chàng.
Sự cuồng bạo dâm dật của Tần Á Mỵ khiến Vị Phong hốt hoảng. Chàng đẩy nàng bật trở lại lên gắt giọng nói:
- Ta không thể nào chấp nhận được sự cuồng dâm của nàng.
Chàng vừa thốt dứt câu thì nhận ra vùng hạ đẳng của mình như có gọng kềm thắt chặt vào, những tưởng cắt đôi thân pháp ra làm hai khúc.
Vị Phong nhăn mặt, mắt nổ đom đóm, nhưng vẫn cố gượng nói:
- Á Mỵ… nàng…
Hai con ngươi của Khắc Vị Phong như muốn lọt thỏm ra bởi sự co thắt nơi vùng hạ đẳng.
Á Mỵ thè lưỡi liếc mắt rít giọng nói:
- Nếu ngươi muốn sống thì mau trao lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân.
Câu nói này của Tần Á Mỵ như một tia chớp vụt loé lên trong tâm tưởng của Vị Phong. Mặc dù chàng đang bị Á Mỵ dùng đôi chân kẹp ngang hông và xiết lại đau như tưởng lục phủ ngũ tạng sẽ trào ra ngoài miệng, nhưng Khắc Vị Phong cũng đủ minh mẫn để hiểu mục đích của nàng khi tìm đến Đào Hoa trang.
Vị Phong gồng người chịu đựng, mà tâm tưởng thì nghĩ đến cái chết của những nghĩa đệ tại Hoàn Mai trang. Mồ hôi tuôn đầy ra mặt chàng.
Tần Á Mỵ gằn giọng nói:
- Ngươi mau trả lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân… Mau đưa ra đi.
Trong lời nói của Tần Á Mỵ thỉnh thoảng lại có những âm thanh gừ gừ phát ra nghe thật chối tai.
Trong lúc đó sự cuồng nộ bốc dâng lên đầu Khắc Vị Phong. Chàng rống lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng rống đó, thể pháp chàng bật đứng lên đưa theo cả Tần Á Mỵ.
Hai hàm răng nghiến lại, Vị Phong rít giọng nói:
- Nàng đã buộc Vị Phong.
Vừa nói Vị Phong vừa vỗ chưởng vào mặt nàng. Nhưng Á Mỵ đã nhanh hơn Vị Phong tưởng. Nàng đâu còn là Tần Á Mỵ vị tiểu thư liễu yếu đào tơ, một trang thiên kim của Tần giáo đầu nữa mà đã là đại cao thủ với tuyệt công Miêu Công Đường Lang. Chưởng của Khắc Vị Phong vừa tống ra thì đã bị Á Mỵ vươn trảo bắt lại thật dễ dàng. Trong khi nàng bắt lấy chưởng của Khắc Vị Phong thì đôi chân lại siết vào vùng thắt lưng như muốn ép lục phủ ngũ tạng của Vị Phong phải trào ra ngoài miệng. Đôi thần nhãn của Khắc Vị Phong nảy đom đóm bởi uy lực tàn nhẫn do đôi chân thanh mảnh của Tần Á Mỵ tạo ra. Chàng gần như nghẹt thở, trong khi Á Mỵ vẫn phát ra những âm thanh gừ gừ như mèo hoang động cỡn.
Vị Phong nhăn mặt thốt lên:
- Á Mỵ…
Á Mỵ rít giọng nói:
- Nói mau… những thứ đó ngươi dấu ở đâu.
Đôi con ngươi của Vị Phong mở to hết cỡ, mặt nhăn nhúm.
- Ta…
Chàng chợt nói ra nơi dấu bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân thì chiếc chân đèn đập vào mặt chàng, Cùng vói bóng của chiếc chân đèn lọt vào con ngươi đã hoang dại. Vị Phong nhớ lại những cái chết thảm của những nghĩa đệ. Chàng nghĩ lại cái chết của Di Tuyết Cầm và hiểu tất cả là sự uất hận khi chính Tần Á Mỵ đặt chàng vào tử lộ.
Vị Phong rống lên một tiếng. Cùng với tiếng rống đó, chàng dùng luôn Vô Ảnh cước, thoăn thoắt bước ngay đến chiếc chân đèn.
Vị Phong nghiến răng nói:
- Tần Á Mỵ… Vị Phong hận nàng.
Liền ngay sau lời nói đó, Vị Phong dí Á Mỵ vào chiếc chân đèn. Lưng và mông của Á Mỵ dựa vào chiếc chân đèn nóng hổi.
Á Mỵ thét lớn:
- Á…
Cùng với tiếng thét đó, đôi chân thon thả của nàng bung ra khỏi vùng thắt lưng của Khắc Vị Phong. Lợi dụng ngay thời cơ đó, Vị Phong quăng nàng ra xa. Á Mỵ rơi huỵch xuống sàn mộc lầu như trái mít rụng.
Chàng lùi lại ba bộ nhìn nàng. Trong đáy mắt Vị Phong còn lộ nét sững sờ và ngạc nhiên tột cùng.
Chàng không thể nào tin được Tần Á Mỵ hôm nay.
Vị Phong lắc đầu nghĩ thầm: “Ả không phải là Tần Á Mỵ.”
Trong khi Khắc Vị Phong thì Tần Á Mỵ chòi tay đứng lên. Nàng nhìn Vị Phong bằng ánh mắt hoang dại, ghê rợn. Cùng với ánh mắt đó là những âm thanh gừ gừ phát ra từ chiếc miệng xinh xắn.
Nàng gừ lên một tiếng rồi nhảy đến Khắc Vị Phong, vươn đôi ngọc thủ chẳng khác nào vồ một con mồi.
Định thái của Tần Á Mỵ, buộc Vị Phong phải dùng đến Vô Ảnh cước. Thân pháp chàng nhoán lên như bóng ma vô hình, dễ dàng né tránh cái vồ của Tần Á Mỵ.
Á Mỵ vồ hụt chàng, uốn người lộn ngược ra say. Bộ pháp khinh công của nàng cực kỳ mềm mại và uyển chuyển chẳng khác gì một con mèo. Vừa uốn người quay lại, trảo công lại vươn ra thộp lấy yết hầu của Vị Phong. Chàng lại dùng Vô Ảnh cước né tránh không để nàng vồ trúng mình.
Cùng một lúc mười chiêu nhưng tuyệt nhiên chẳng có chiêu công nào khả dĩ chạm được đến Khắc Vị Phong. Á Mỵ mới thu hồi trảo thủ đứng đực ra nhìn chàng. Nàng gắt gỏng nói:
- Ngươi đúng là một con lươn trơn. Nếu ngươi là nam tử hán đại trượng phu thì hãy giao thủ với Tần cô nương. Đừng lòn lách né tránh như vậy.
Vị Phong lắc đầu:
- Ta không có hứng thú để giao đấu với nàng. Nàng cũng không phải là đối tượng để Khắc Vị Phong truy sát. Đừng bao giờ đi tìm Khắc Vị Phong nữa. Cáo từ.
Chàng dợm bước, thì Á Mỵ lắc mình phóng vụt qua đầu Vị Phong chặn ngay cửa. Á Mỵ gằn giọng nói:
- Chưa trao lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân, ngươi không thể đi được đâu.
Chân diện Khắc Vị Phong dãn lại:
- Thượng Quan Đại Phu phái nàng đến đây đó à?
Hừ nhạt một tiếng, Vị Phong nói:
- Ngay cả Thượng Quan Đại Phu cũng không cầm được chân Khắc Vị Phong chứ đừng nói là Tần Á Mỵ, nghĩa nữ của tên gian trá đó.
Chàng nói dứt câu thi triển bộ pháp Vô Ảnh cước vụt lướt ngang qua Tần Á Mỵ mà nàng tuyệt nhiên không hề có chút phản ứng. Nàng không có phản xạ gì bởi bộ pháp Vô Ảnh cước quá ư quỷ dị lạ thường, không để cho Tần Á Mỵ có cơ hội cản đường Vị Phong.
Vị Phong dùng Vô Ảnh cước lướt ra ngoài gian mộc lầu thì chạm mặt ngay với Tịnh Sỹ Nhân.
Y đứng dang chân án ngữ ngang đường đào thoát của Vị Phong vừa nói:
- Đạo vương… Ngươi không thoát được đâu.
Chỉ một chút sững sờ khi chàng chạm mặt với Tịnh Sỹ Nhân. Nhưng rồi sự sững sờ đó nhanh chóng biến thành cơn cuồng nộ trong chàng.
Vị Phong hét lên:
- Ta không chỉ thoát đi mà còn muốn lấy mạng ngươi.
Vừa nói nàng vừa thi triển Vô Ảnh cước lướt thẳng đến Tịnh Sỹ Nhân cũng với hữu thủ dựng lên phát động chưởng công. Tịnh Sỹ Nhân không khỏi ngạc nhiên trước bộ pháp thần kỳ của Vị Phong. Dù ngạc nhiên nhưng y cũng kịp phát hiện ra khí chưởng đang ào ào chụp tới.
Sỹ Nhân quắc mắt nói:
- Đạo vương… Ngươi cũng đã có được vũ công rồi à.
Cùng với lời nói đó. Tịnh Sỹ Nhân dụng hữu chưởng đỡ thẳng lấy chưởng công của chàng. Chưởng công của hai người chạm thẳng vào nhau.
- Ầm…
Sấm chưởng còn vang động trong thính nhĩ của Khắc Vị Phong thì tả thủ của Tịnh Sỹ Nhân xuất hiện một ánh chớp bạc sàng ngời chém sả đến chàng như sóng giăng chớp giật.
Chớp thấy ánh chớp bạc sáng ngời đó, theo phản ứng gần như tự có khi Vị Phong luyện thành Vô Ảnh cước. Chàng vùn vụt bước đi theo những bộ pháp vừa mới tựu thành.
Bộ pháp Vô Ảnh cước mà Khắc Vị Phong thi triển khiến cho Tịnh Sỹ Nhân cứ đứng đực ra như một pho tượng, bởi y bị hoa mắt chẳng biết chưởng công vào đâu.
Vị Phong nói:
- Một ngày nào đó Khắc Vị Phong sẽ tìm ngươi.
Nói rồi nhân dạng chàng lướt vào khu đào viên mất hút chẳng để lại vết tích gì.
Tịnh Sỹ Nhân đứng thừ ra bởi biết một khi Đạo vương đã mất dạng thì không thể nào tìm được.
Tần Á Mỵ bước đến bên Tịnh Sỹ Nhân. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Tịnh ca… Y lại trốn rồi.
Thở hắt ra một tiếng, Sỹ Nhân nói:
- Hôm nay hắn trốn được, ngày mai họa sẽ đến với ta và nàng.
- Mỵ sẽ không để cho hắn thoát được đâu. Một ngày nào đó Á Mỵ cũng sẽ bắt gã quỳ dưới chân muội.
Sỹ Nhân nhìn sang Á Mỵ.
Y nhận ra trong đáy mắt của Tần Á Mỵ phảng phất sự hoang dại, xương sống của Tịnh Sỹ Nhân gai buốt với ý niệm trong đầu: “Ả chính là sát thủ vô tình.”