Cửu Cung Tế

Chương 23

Ngày hôm sau, Tần nhi theo Khuất Bình rời khỏi sơn trại, cho đến lúc chạng vạng tối, họ rốt cục đi vào một trấn nhỏ gần biên cương.

Cuối mùa thu tiết trời mát mẻ, trấn nhỏ vốn đã vắng, lúc này lại càng thêm phần hiu quạnh.

Thôn trấn không lớn, Khuất Bình vừa đi vào đến trong trấn liền nhìn thấy khắp nơi đều dán bố cáo trưng binh nhập ngũ.

Bởi vì triều đình hiện nay áp dụng chế độ mộ lính, cho nên một khi có chiến sự phát sinh, triều đình sẽ trưng binh ở khắp nơi.

“Đại thẩm, có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao đột nhiên phải trưng binh?” Tần nhi thừa dịp Khuất Bình đứng lặng trước bố cáo, kéo một người qua đường lại hỏi.

“Ai biết a, lại có chiến tranh, thời gian an ổn cũng không kéo dài được bao lâu, ai.” Đại thẩm bất đắc dĩ lắc đầu, liền nhìn cũng không nhìn vội vã bước đi.

Bốn năm trước loạn Phiên Vương cũng là hoạ từ trong nhà, chiến hỏa khắp cả Trung Nguyên.

“Lão nhân gia, ngài có biết chiến loạn lần này từ đâu mà có không?” Khuất Bình trông thấy ven đường có một lão nhân dựa vào tường mà ngồi, liền cũng ngồi xuống hỏi.

Lão nhân kia cũng không ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói, “Có lẽ là ngoại tộc xâm lấn a, chuyện triều đình chuyện ai quản được?”

Khuất Bình ngừng một lát lại hỏi, “Lão nhân kia gia dựa vào đâu mà biết?”

Lúc này lão nhân chậm rãi giương mắt nhìn hắn, một lát sau mới trả lời, “Trưng binh đã là chuyện một tháng trước, tóm lại nam đinh của thôn trấn này cơ bản bị trưng đi, ta già rồi không có ích, suốt ngày ngồi ở chỗ nầy nhìn xem phong cảnh, đuổi đuổi thời gian.” Lão nhân dừng dừng, thấy Khuất Bình lắng nghe thì lại nói, “Nghe những quan binh kia nói là phương Bắc biên phòng bị Mông Cổ Thát tử đột phá, triều đình phái Nghiêm đại tướng quân xuất binh ngăn cản, cũng không biết hiện tại thế nào.”

Nghiêm đại tướng quân? Nghiêm Lâm sao?

Một tháng trước, một tháng trước…… Khuất Bình cúi đầu trầm ngâm.

Hắn bấm đốt ngón tay tình toán, tin tức đến đây đã được một tháng, phỏng chừng chiến cuộc sớm đã triển khai hai tháng lâu.

“Lão nhân gia, cảm ơn ngài.” Khuất Bình khẽ cười nói.

“Các ngươi đang vội đi kinh thành?” Lão nhân đột nhiên hỏi.

Khuất Bình giật mình, rốt cục gật đầu.

“Chiến hỏa nổi lên, sao ngươi lại muốn đi kinh thành?”

“Lão nhân gia có thân nhân ở kinh thành?” Khuất Bình không đáp mà hỏi.

“Cũng không biết hắn có phải ở kinh thành hay không, không chừng bị phái đi đánh trận, đã mấy năm không có tin tức.” Lão nhân cúi đầu nói.

“Lão nhân gia một mực chờ hắn?”

“Không đợi hắn còn có thể đợi ai?” Lão nhân phảng phất tại lầm bầm lầu bầu.

Khuất Bình nhìn lão nhân, hồi lâu không lên tiếng.

Khóe miệng lão nhân mở ra tiếu dung thảm đạm, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khuất Bình không nói gì, ở trong biển người mênh mông, ai cũng sẽ lo lắng cho thân nhân của mình.

“Công tử, đêm nay ngủ lại ở chỗ này?” Tần nhi tới gần hắn, nhẹ giọng hỏi.

“Cũng tốt, hôm nay sắc trời đã tối, nơi này cách Tư Dương huyện khá xa, chỉ có chờ ngày mai lại chạy đi.” Khuất Bình chậm rãi đứng dậy nói.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung phương Bắc, cau mày lại, cũng không biết đang nghĩ những gì.

“Công tử, biên phòng phương Bắc chẳng phải luôn có trọng binh canh gác, sao đột nhiên…” Tần nhi hỏi.

Khuất Bình trầm ngâm, sau đó nói, “Có lẽ là có lỗ hổng, bị người khác khám phá…”

Phương Bắc trước nay vẫn dùng Kỳ Liên sơn – Âm sơn – Yến sơn làm phòng tuyến, hình thành một hình tam giác nghiêm mật, vấn đề cung cấp cho quân đội ở đây vẫn luôn khiến triều đình phức tạp.

Trước khi Đông Phương Hạo chấp chính, tiên hoàng từng một lần bỏ hoang phòng tuyến này, khiến cho quân đội của dân du mục phương Bắc rất dễ dàng me theo bờ sông hoặc xuôi theo Lục Phiến sơn, Lữ Lương Sơn, Hành sơn đi về phía Nam Bắc, tiến quân vào Trung Nguyên.

Mà quân đội của triều đình lại bị dãy núi ngăn cản không thể kịp thời điều động tiến hành chặn đường, cho nên rơi vào tình trạng bị động. Sau mấy lần đánh lui dân du mục, triều đình liền không ngừng bố trí chắc chắn phòng tuyến.

Nếu nói là có lỗ thủng…

Đúng rồi, như theo Yến sơn sơn khẩu tiến vào đồng bằng Hoa Bắc, liền có thể hình thành đột kích.

Chỉ là sự sơ hở này từ đâu mà đến?

Khuất Bình biết rõ ở vào tình thế bây giờ, mình còn hãm ở phía Nam xa xôi, cùng kinh thành cách xa nhau vạn dặm có nghĩ ngợi cũng là vô ích.

Hắn chỉ trầm thấp thở dài một hơi nói, “Ta chỉ hy vọng Hoàng Thượng hắn — có thể mau chóng ổn định chiến loạn lần này, để chiến sự không lan xa.”

“Ý công tử là –”

“Một phương có chiến hỏa, ba mặt có dã tâm.” Khuất Bình thần sắc ngưng trọng, chậm rãi nói.

Tần nhi trong lòng cả kinh, nhìn về phía Khuất Bình.

Quả thật đúng như lời Khuất Bình nói, chiến cuộc những ngày này đã nổi lên biến hóa cực lớn.

Một đường đi tới, họ đều có thể nơi nơi nghe thấy tình hình chiến sự.

Quân Mông Cổ xâm lấn phương Bắc chiếm cứ địa thế trên cao, quân đội của Nghiêm Lâm mấy lần giao thủ đều không thể đem bọn họ đánh lui ra khỏi phòng tuyến, hai bên giằng co đã hơn ba tháng.

Không chỉ có phương Bắc, hậu duệ của Ngân Vương – một trong những phiên vương từng nổi loạn bốn năm trước- thừa cơ ngóc đầu trở lại, một tháng trước chiếm lĩnh Phần Dương, hiện nay cách thành Thái Nguyên hơn sáu trăm dặm, mười vạn quân đóng tại ngoại ô, ý đồ đánh hạ thành Thái Nguyên làm cứ điểm để nhìn ngó về thành Bắc Kinh.

Hai thành chỉ cách nhau một tòa Hành sơn.

Nhận được quân báo, Hoàng Thượng liền lập tức lệnh cho Hoàng Phủ Khuynh Kình mang đại quân cứu viện thành Thái Nguyên.

Khuất Bình cùngTần nhi đi dọc theo sông Phàn lên phía Bắc, đã càng ngày càng tiếp cận thành Phàn Dương.

Lúc này bọn họ đều mặc trang phục bình dân, mấy ngày liên tiếp không ngừng bôn ba phong trần, trên mặt ít nhiều đều lộ vẻ mệt mỏi.

Dù là như thế, Khuất Bình vẫn tâm như lửa đốt, ước gì có thể sớm hơn, nhanh hơn đuổi đến kinh thành.

Có thể vì Phàn Dương thành bị phản quân chiếm đóng, càng đến gần tốc độ di chuyển của họ liền càng bị chậm lại, hơn nữa liền ngựa cũng chỉ có thể bỏ lại Hoắc Châu, hai người đi bộ xuyên qua sơn đạo, hướng tới thành Thái Nguyên.

Dù cho còn cách Phàn Dương một con sông nhỏ, Khuất Bình cũng không muốn làm ra kinh động. Bởi vì dưới loại tình huống này không khó có thể đoán được, Ngân Vương không chỉ hạ lệnh bao vây thành, hơn nữa trong vòng bán kính năm trăm dặm nhất định đều có nhân mã tuần tra.

“Chúng ta đến đó tạm thời nghỉ ngơi một chút, vào đêm lại đi.” Khuất Bình dừng chân lại, nhìn địa thế xung quanh, chỉ vào một khe núi rậm rạp, nói với Tần nhi.

“Hảo.” Tần nhi biết rõ chủ ý của Khuất Bình tuyệt đối sẽ không sai, liền ứng tiếng, “Công tử, trước mặt chính là Thái Nguyên, hôm nay hai thành đang giao chiến, người xem liệu chúng ta có thể vào thành?”

Khuất Bình nhìn thẳng phía trước, khẽ lắc đầu,  “Không đơn giản… Nhưng dù thế nào chúng ta vẫn phải đi lên phía trước.”

“Quận trưởng thành Thái Nguyên có nhận biết ngài không?” Tần nhi lại hỏi.

“Ta rời khỏi kinh thành đã hơn hai năm, dù cho quận trưởng không thay người, nhưng quan quân thủ thành cũng khó có thể nhận ra ta.” Khuất Bình cười nói.

Nếu như Hoàng Phủ Khuynh Kình đến thành Thái Nguyên, có lẽ sẽ dễ dàng chút ít. Khuất Bình nghĩ.

Tần nhi có thể cảm nhận rõ ràng sự biến đổi của Khuất Bình trong hai năm qua, hắn ngày càng yêu cười hơn trước, cũng dễ tiếp cận hơn trước, ít nhất đã không khiến người ta có cảm giác xa cách như trăng trong nước, như mây trên trời, chỉ có thể nhìn, không thể chạm.

— Đó chính là cảm tình đi.

Có lẽ đúng là Hoàng Thượng đã đem đại nhân từ từ cải biến, làm cho cảm tình trong đại nhân không còn mỏng như trước, cho nên sau khi đại nhân ly khai hoàng cung mới có những sự biến hóa này.

“Công tử, trở lại kinh thành… Ngài… có ý định ở lại bên cạnh Hoàng thượng?”

“… Ân, ta cũng định lưu lại, trừ phi –”

Trừ phi cái gì?

Khuất Bình nao nao, ngừng lại.

Đã xa cách hai năm, lúc cùng y gặp lại lại sẽ như thế nào?

Liệu tất cả có giống như trước? Hay là sẽ cảm thấy lạ lẫm?

Cảm tình cùng tưởng niệm của hắn dành cho y càng ngày càng tăng, hắn phải làm sao cho đúng?

Khuất Bình nhẹ nhàng thở dài, hai mắt nhắm nghiền.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, lúc này bầu trời đen kịt, không gian tựa hồ tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có gió thổi cỏ lay, phảng phất có một loại rình rập ẩn núp.

Đi vào rừng rồi, không gian càng có vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người cùng gió xao lá cây lạo xạo.

Một trận gió thổi qua, chóp mũi Khuất Bình xẹt qua một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn không khỏi dừng bước.

Tần nhi cảm thấy kỳ quái, hắn dùng thanh âm rất thấp nhẹ nhàng hỏi, “Công tử?”

Khuất Bình lắc đầu không nói chuyện, dùng ngón tay chỉ phía trước, ý bảo tiếp tục đi.

Càng đi về phía trước, Tần nhi cũng đã ngửi thấy được mùi máu tươi càng ngày càng nặng, cơ hồ liền ngay tại trước mặt mình.

Nhưng vào lúc này, Tần nhi thoáng lảo đảo, cảm giác mình dẫm lên cái gì, người liền ngã về phía trước, may mắn Khuất Bình kịp thời kéo hắn lại.

Tần nhi đứng vững, cúi đầu xem xét, trên mặt đất dọc ngang có đến mấy thi thể.

Hắn không khỏi che miệng lại, không để mình kinh hô ra tiếng.

Bất quá hắn vẫn không khỏi hít một hơi lãnh khí, sống đến lớn như vậy, Tần nhi cũng chưa từng thấy qua hiện trường máu chảy đầm đìa như thế này.

Cũng may là dưới ánh sáng trăng mờ ảo, thi thể cũng không quá rõ ràng, nếu không hắn xây xẩm mặt mày ở đây hẳn sẽ gây cho đại nhân thêm phiền toái.

Khuất Bình ngồi xuống, cẩn thận xem xét mấy thi thể trên mặt đất.

Thật lâu sau hắn đứng lên, thấp giọng hỏi Tần nhi, “Ngươi khỏe không?”

Tần nhi sắc mặt tái nhợt, cố lắc đầu,  “Công tử, những người này…”

“Ân.” Khuất Bình gật đầu, “Xem cách ăn mặc khôi giáp khác nhau, có phản quân cũng có binh sĩ Thái Nguyên thành, chắc hẳn ban ngày tở đây từng có truy đuổi cùng chém giết.”

“Ban ngày?”

“Thi thể vẫn còn cứng.” Khuất Bình đơn giản chỉ ra căn cứ.

“Công tử, bọn họ… Ngay tại phụ cận?” Tần nhi lại hỏi.

Khuất Bình nhíu mày trầm ngâm, sau đó nhìn Tần nhi, “Chuyện tới nước này cũng không thể quay đầu lại, ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực bảo vệ ngươi an toàn.”

Tần nhi khẽ giật mình, nghĩ đến mình ở bên cạnh hắn cái gì cũng không giúp được, không khỏi thầm ảo não, ngước mắt nói, “Công tử, ta đi theo ngài cũng không muốn liên lụy ngài…”

Khuất Bình sao lại không biết tâm tư của hắn, hắn mỉm cười, “Tần nhi, ngươi theo ta lâu như vậy, ta đương nhiên biết rõ ngươi lo lắng ta một mình trở lại kinh thành, mà khi đi thì ta cũng không biết thế cục sẽ biến thành như vậy… Cho tới bây giờ, nói cái gì cũng là dư thừa, đã tới đây rồi, chúng ta phải nghĩ cách bình yên rời đi.”

“Đại nhân…”

“Hư –” Tần nhi còn muốn nói điều gì, lại bị Khuất Bình ra hiệu im lặng cắt đứt.

Cách đó không xa tựa hồ có động tĩnh truyền đến, Khuất Bình nhanh chóng kéo Tần nhi ẩn ở sau một cây đại thụ.

Tiếng vang càng lúc càng gần, tiếng bước chân rõ ràng, nghe có điểm lảo đảo, thanh âm trước ngừng một chút, sau lại đi vài bước đứng ở một chỗ, sau đó có cả tiếng thở dốc.

“Ai?” Tựa hồ cảm giác được cái gì, người nọ trầm giọng hỏi, đồng thời ngừng hô hấp.

Khuất Bình biết rõ tính cảnh giác cùng thính lực của người luyện võ vốn so với thường nhân hảo, trong lòng biết tránh không khỏi, liền ý bảo Tần nhi không cần lên tiếng, chính mình thì từ sau đại thụ đi ra.

“Ngươi là ai?” Người nọ rút kiếm chỉ vào Khuất Bình.

Khuất Bình nhìn kỹ người nọ, hắn mặc khôi giáp của binh lính, trên người vết máu ướt đẫm, trên mặt cũng là hòa với bùn máu, rất là chật vật.

“Ngươi bị thương.” Khuất Bình lãnh đạm nói.

Người nọ thần sắc xiết chặt, mũi kiếm lại vươn ra vài phần.

“Ta bất quá chỉ là một người qua đường.” Khuất Bình bình tĩnh nói.

“Đêm khuya xuất hiện trong phạm vi của phản quân, hảo một cái người qua đường!” Người nọ cười lạnh, hiển nhiên là không tin.

“Trên người của ta không có vũ khí, hơn nữa nếu như ta biết võ cũng sẽ không để cho ngươi dùng kiếm chỉ vào ta giống như bây giờ.” Giọng điệu của Khuất Bình vẫn không có gì đặc biệt, tự nhiên tự tại tựa như đang thảo luận thời tiết.

Người nọ nhìn hắn hồi lâu không lên tiếng, thật lâu mới lại mở miệng, “Dù cho ngươi không biết võ công, người giống như ngươi cũng quyết không thể là người bình thường, ngươi rốt cuộc là ai?”

Khuất Bình bất đắc dĩ nhướng mày, hắn hiện tại vô luận từ chỗ nào đến xem đều cùng người thường giống nhau, nếu như cứng ngắc muốn nói đến chỗ không tầm thường —

“Ta có chuyện quan trọng, vội vàng đi kinh thành, cho nên mới phải xuất hiện ở đây trong lúc này.” Khuất Bình hồi đáp.

Người nọ nhìn Khuất Bình, còn muốn nói gì nữa, cuối cùng nhịn không được đau đớn trên cơ thể, thân thể mềm yếu muốn ngã xuống, hắn dùng mũi kiếm chống xuống đất, chống đỡ chính mình.

“Miệng vết thương của ngươi đang đổ máu, ta giúp ngươi xử lý một chút a.” Khuất Bình nhìn bụng người này không ngừng tuôn máu.

“Đợi một chút –” Người nọ ngẩng mặt nhìn Khuất Bình, chỉ vào cây kia, “Đằng sau còn có người nào?”

“Hắn và ta cùng đi.” Khuất Bình trả lời, lập tức liền quay đầu lại kêu, “Tần nhi, ngươi xuất hiện đi.”

Người nọ nhìn Tần nhi đi tới, lại nhìn về Khuất Bình, thấy bọn họ hai người không giống người bình thường, đặc biệt là người trước mắt hắn, thần sắc thật là tự nhiên, hoàn toàn nhìn không thấu, không khỏi mím môi không nói.

“Ta biết rõ ngươi vẫn đang hoài nghi, bất quá thương thế của các hạ tựa hồ rất nặng, nếu như muốn tiếp tục hoài nghi đến cạn máu mà chết ta cũng không có biện pháp.” Khuất Bình thản nhiên nói.

Thấy người nọ còn không có phản ứng, Khuất Bình cũng không nói nhiều, phân phó, “Tần nhi, lấy nước của chúng ta đến đây, ngươi dìu hắn ngồi xuống.”

Người nọ không hề cự tuyệt, để dù Tần nhi vịn mình dựa vào thân cây ngồi xuống.

“Công tử, hay là để ta làm đi.”

“Không cần, đê ta làm.” Khuất Bình ngồi xuống, nhìn miệng vết thương thê thảm trên bụng người nọ, giương mắt nhìn hắn, “Ngươi kiên nhẫn một chút.”

Nói rồi hắn liền động thủ cởi y phục cho người nọ.

Người nọ ánh mắt từ đầu đến cuối đều ở tại trên người Khuất Bình, thấy hắn đối mặt với máu tươi đầm đìa cũng không có một chút nhíu mày, nhìn hắn nhanh nhẹn tẩy trừ miệng vết thương cũng cẩn thận băng bó, càng lúc càng cảm thấy người này quá không tầm thường.

“Nếu như ngươi quả thực chỉ là người thường, liệu có thể cho ta biết tên của ngươi?” Người nọ thấp giọng hỏi.

“Ta là Khuất Bình.” Khuất Bình không cần giấu diếm, thuận miệng liền hồi đáp.

“Khuất Bình?” Người nọ ngẩn người, nhẩm đọc một lần, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác cái tên này rất quen thuộc, tựa hồ ở nơi nào đã từng nghe qua.

“Sao?” Khuất Bình ngước mắt nhìn người nọ.

Hắn biết tên của mình gần đây rất ít người gọi, trước kia ở Hoàng cung, ngoại trừ Hoàng Thượng ngẫu nhiên gọi tên hắn, người khác nhắc tới hắn đều là xưng “Thừa tướng”, đừng nói chi là tại phía xa kinh thành.

“… Không có gì, ta là Nguyễn Đan Vân.” Nười nọ lắc đầu, cũng nói ra tên của mình.

Khuất Bình gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Tốt lắm.”  Chỉ chốc lát sau, Khuất Bình liền đem miệng vết thương băng bó tốt lắm.

“… Cảm ơn ngươi.” Nguyễn Đan Vân nói.

“Ngươi là binh sĩ thành Thái Nguyên?” Khuất Bình hỏi.

Nguyễn Đan Vân chần chờ một chút, sau đó gật đầu.

“Nơi này cách thành Thái Nguyên không xa, ngươi như thế nào lại bị thương?”

Khuất Bình vừa hỏi, Nguyễn Đan Vân đột nhiên nghĩ tới điều gì thần sắc khẩn trương hẳn lên.

“Nguy rồi!” Hắn nhíu mày đứng dậy, lại bởi vì mất máu quá nhiều mà choáng váng ngã ngồi trên đất.

“Ngươi không nên lộn xộn, động đến miệng vết thương lại xuất huyết liền càng thêm khó khép lại.” Khuất Bình vịn vai người nọ, nói.

“Nhưng nếu ta không trở về phục mệnh, một trăm danh kỵ binh của thành Thái Nguyên phải táng thân bên ngoài.” Thanh âm của Nguyễn Đan Vân tràn đầy sốt ruột.

“Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Có lẽ ta có thể giúp ngươi.” Khuất Bình hỏi.

Nguyễn Đan Vân nhìn hắn, nhãn tình sáng lên, tựa hồ tìm được thân cây cứu mạng, giữ chặt lấy tay Khuất Bình nói, “Thật chứ?”

“Ngươi trước tiên tỉnh táo lại nói rõ sự tình cho ta biết.” Khuất Bình gật đầu.

“Hảo.” Nguyễn Đan Vân tuy vẫn còn hoài nghi, nhưng trực giác nói cho hắn biết người trước mắt tuyệt đối không phải kẻ bất chính, vì vậy liền đem sự tình trải qua nói lại một lượt.

Nguyên lai Nguyễn Đan Vân là một binh lính trong đội quân tiên phong do thám được thành Thái Nguyên phái đi điều tra quân tình của địch, được quân báo phản quân cách chân thành chỉ còn có sáu trăm dặm, không may mới qua cánh rừng này liền gặp kỵ binh phản quân mai phục, quân Thái Nguyên phái ra hơn một trăm nhân mã tuy đã khẩn trương lui lại, nhưng không tránh khỏi cùng phản quân xung đột, những thi thể này đúng là lúc đó lưu lại.

“Quân địch cho rằng chúng làtiên phong dụ địch, cho nên sau khi qua rừng cây sẽ không tiếp tục đuổi theo.” Nguyễn Đan Vân nói, “Nhưng hôm nay quân ta cách thành Thái Nguyên còn có vài chục dặm, nếu như chạy trốn, phản quân nhất định sẽ đuổi giết, cho nên tướng quân hạ lệnh tạm thời án binh bất động. Bởi vì không xác định phản quân đến tột cùng có bao nhiêu nhân mã, vì vậy tướng quân liền phái ta cùng mấy người khác âm thầm chạy qua rừng cây tìm hiểu tình báo…”

Nguyễn Đan Vân nói đến đây ngừng một chút, thở hổn hển lại nói, “Phản quân ở phía sau rừng cây còn có khoảng một ngàn kỵ binh, ta nghĩ nếu như lại chần chừ, bọn họ nhất định sẽ có hành động. Hơn nữa hành động của chúng ta cũng bị bọn họ phát hiện, ta thật vất vả mới thoát khỏi truy binh, bất quá những binh lính khác đã gặp bất trắc …”

Khuất Bình cẩn thận nghe hắn nói hết, lại làm ra quyết định thật nhanh, “Có lẽ bọn họ còn đang tìm ngươi, việc này không nên chậm trễ, ta lập tức sẽ lên đường báo tin, Tần nhi, ngươi mang theo hắn đến nơi chúng ta vừa đi ngang qua ẩn thân, chờ sau khi an toàn ta sẽ phía người tới đón các ngươi.”

“Nhưng, công tử chỉ có một mình –”

“Ngươi phải cẩn thận, chỉ cần rời khỏi rừng cây sẽ tương đối an toàn, đi nhanh đi.” Khuất Bình dùng ngữ khí không để cho người phản bác nói với Tần nhi, sau đó chuyển hướng nói với Nguyễn Đan Vân,“Nguyễn Đan vân, Tần nhi tay trói gà không chặt, ngươi tuy bị thương nhưng dù sao cũng mạnh hơn hắn, ta đem an toàn của hắn giao cho ngươi.”

“Hảo, ta tuyệt đối sẽ không để hắn có chuyện không may.” Nguyễn Đan Vân gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, chúng ta liền chia nhau làm việc a.”

Khuất Bình cất kỹ lá thư Nguyễn Đan Vân giao cho hắn, xoay người vội vàng rời đi, hướng phía Bắc tiến đến.

— Đại nhân, ngài ngàn vạn phải bình an vô sự mới được.

Tần nhi gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khuất Bình, cắn chặt môi thầm nhớ kỹ.

Một người hành động thuận tiện, dù cho gặp nạn cũng không liên lụy Tần nhi, đây là suy nghĩ của Khuất Bình, dù sao dưới tình huống như vậy động không bằng tĩnh.

May mắn trên đường đi không bị đuổi theo, ra khỏi rừng cây, Khuất Bình đã nhìn thấy này một trăm danh kỵ binh.

Gặp được tướng quân, Khuất Bình đem tình huống Nguyễn Đan Vân vừa nói ngắn gọn truyền đạt lại.

Tướng quân lẳng lặng nghe Khuất Bình nói xong, trên mặt không có một điểm biểu lộ, khóe mắt có chút nhảy lên, cất giấu tâm tình của hắn,  “Ngươi nói hắn bị thương?”

“Nếu tướng quân không tin ta, ta cũng không có cách nào. Thế nhưng nếu quân đội một mực án binh bất động chỉ sợ không được bao lâu cũng sẽ bị quân địch xuyên qua.” Khuất Bình nhìn thẳng vào tướng quân, nói toạc ra điều khiến người này lo lắng nhất.

“Chẳng lẽ ngươi có cách?” Thanh âm của tướng quân lạnh lùng, cứng nhắc dị thường.

Tướng quân không phải không biết rõ tình huống trước mắt, cũng nghĩ đến vô số đích biện pháp, thế nhưng không tìm thấy nổi một biện pháp khả thi, hắn cũng biết hậu quả của việc tiếp tục như vậy, nhưng hắn không biết người đột nhiên xuất hiện trước mắtcó thể giúp đỡ cái gì.

Huống hồ thân phận của người này cũng rất đáng hoài nghi. (Hoàng hậu đương triều a, có cái gì hảo hoàn nghi! ^0^)

“Ta có.” Khuất Bình nhìn tướng quân, “Chỉ không biết tướng quân có nguyện ý thử một lần hay không.”

“Ngươi có thể nói nghe xem.” Tướng quân khoanh tay trước ngực nói.

“Nếu quân địch đã cho là chúng ta là dụ địch, tướng quân có thể tương kế tựu kế, tiếp tục đưa quân đi về phía trước, hơn nữa quyết không thể để lộ kinh hoảng, bọn họ nhất định sẽ bị nghi hoặc, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một khi phát hiện quân địch phái người đi thị tình thế, liền lập tức bắn hạ.”

Tướng quân lặng yên cúi đầu không nói, tự nghiền ngẫm thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Khuất Bình, “Ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi, ngươi liền đi theo bên cạnh ta, nếu như hành động của chúng ta có bất kỳ chỗ nào không ổn, ta sẽ là người đầu tiên bắt ngươi tế mạng.” (Sau đó chịu tru di cửu tộc a!=.=)

“Xin tướng quân cứ tự nhiên. “ Thần sắc Khuất Bình rất bình tĩnh.

Lâm trận bố nghi* vốn là nguy hiểm, thế nhưng người dụng kế chính là nhằm vào một chữ “Hiểm” này. Cái gọi là to gan lớn mật quân cờ cao tay chính là như thế. (* Bày trận nghi binh, khiến cho quân địch hoang mang)

Kể từ đó, quân địch quả nhiên nghi hoặc, mắt thấy bọn họ dần dần đến gần, quân địch thật sự không ngừng phái người điều tra, màbinh sĩ thành Thái Nguyên sớm đã cóchuẩn bị, vừa thấy quân địch liền bắn chết.

Lúc này sắc trời sáng dần, phương đông cũng lộ ra màu trắng bạc, trời sắp sáng rõ.

Trải qua cả đêm, quân địch càng thêm hoài nghi phụ cận rừng cây có phục binh, lo lắng lọt vào đột tập, vì vậy liền hạ lệnh toàn quân lui lại.

Đến tận đây, nguy cơ xem như giải trừ.

Tất cả binh sĩ, kể cả tướng quân trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, đến lúc này mới thoáng cảm thấy thư giãn.

Nhưng thấy Khuất Bình đáy mắt vẫn một mảnh bình tĩnh thanh minh, từ đầu đến cuối đều vẫn bình thản ung dung, phảng phất vô cùng nắm chắc, khóe môi lại mang một nụ cười nhẹ không dễ dàng phát giác, tướng quân không khỏi mở miệng hỏi, “Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Ta?” Khuất Bình quay đầu nhìn hắn, hồi đáp, “Ta chỉ là một người đang muốn trở lại kinh thành gặp một cố nhân thôi.”

…….

Hoàng Phủ Khuynh Kình đi vào thành Thái Nguyên đã có năm ngày, phái đi một trăm danh kỵ binh chậm chạp không về khiến hắn đứng ngồi không yên, thế nhưng ở vào tình huống không rõ hướng đi của địch, hắn cũng không định hành động thiếu suy nghĩ để tránh binh lực có chỗ hao tổn.

Đi lên đầu tường cao cao hướng xa xa nhìn ra, chỉ thấy đường chân trời ẩn ẩn có cát bụi, Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi chăm chú nhìn.

Rốt cục khi nhìn rõ người đến, hắn buông lỏng hai bàn tay nắm chặt, thật dài thở ra một hơi.

“Đại tướng quân, là Thích tướng quân.” Phó tướng phía sau hắn nói.

“Ân.” Hoàng Phủ Khuynh Kình nhắm mắt lại.

Đội ngũ dần dần tới gần, Hoàng Phủ Khuynh Kình đột nhiên chứng kiến trong đó có một thân ảnh cực kỳ quen thuộc.

— Làm sao có thể?

Trong lòng không khỏi chấn động, hắn mở to hai mắt.

Làm sao có thể?

Sao có thể là người ấy?

Nhưng… hắn quyết không nhìn lầm!

“Nhanh! Mau mở cửa thành!” Hoàng Phủ Khuynh Kình kêu lên.
Bình Luận (0)
Comment