Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 61

Editor: Gió

Chỉ bằng với mấy tấm ảnh cùng kiểu viết báo mơ hồ thế này, Mẫn Thiều Kỳ cũng không đoán ra được nguyên nhân là do đâu, càng đừng nói gì đến chân tướng. Hơn nữa hơn nữa tin tức mới được đăng tải lên, trong một khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không được chỉnh sửa lại, chỉ có thể đợi mà thôi, xem xem chân tướng có được đăng tải hay không.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng VIP vang lên tiếng gõ.

“Mời vào.” Mẫn Thiều Kỳ đáp, bình thường đến tìm cậu cơ bản đều là nhân viên của cửa hàng, nếu như là Cố Ngạo thì đã đẩy thẳng cửa mà đi vào.

Cửa hàng trưởng đi vào,  mỉm cười nói: “Ông chủ, Giang tiên sinh tới rồi ạ.” Ở trong cửa hàng một thời gian, bạn bè, thân thích của ông chủ bọn họ đều gần như đã nhận ra cả rồi, vậy nên có người tới, đương nhiên sẽ báo với ông chủ một tiếng.

Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Mau gọi cậu ấy lên đây, mang cà phê tới đây là được rồi.”

“Vâng.” Cửa hàng trưởng gật đầu, lập tức đi xuống tầng gọi người.

Không lâu sau, Giang Hằng đi vào. Hôm nay hiếm lắm mới thấy Giang Hằng mặc âu phục, trông càng thêm trưởng thành, càng lộ ra vẻ chững chạc hơn, trông giống như một dân văn phòng, lần đầu nhìn thấy, Mẫn Thiều Kỳ có hơi không quen.

“Mau ngồi xuống, cậu đi đâu vậy?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Lần trước nghe Giang Hằng hát xong, hai người vẫn chưa có thời gian rảnh để gặp nahu, vậy nên có một số việc Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa kịp hỏi.

Tâm tình Giang Hằng rất tốt ngồi xuống đối diện Mẫn Thiều Kỳ nói: “Đi đến YC.”

“YC?” Mẫn Thiều Kỳ không hề biết chỗ đó là chỗ nào.”

“Một công ty giải trí do Cố đại thiếu hợp tác với bạn thành lập, rất nổi tiếng trong giới.” Giang Hằng nói. Mẫn Thiều Kỳ chưa từng từng có quan hệ với giới giải trí, chuyện này không biết rõ cũng là điều bình thường.

Mẫn Thiều Kỳ thật sự là lần đầu biết đến, trong lòng cảm thán sản nghiệp của anh cả Cố gia đúng là rộng thật.

“YC muốn ký hợp đồng với cậu sao?” Nghĩ tới hôm ấy Cố Ngạo từng hỏi Cố Diễm Giang Hằng hát thế nào, lai thêm việc Giang Hằng sau khi đến YC tâm trạng rất tốt, Mẫn Thiều Kỳ cũng hiểu ra được.

Giang Hằng cười hi hi, nói: “Hôm nay chỉ là đi gặp mặt nói chuyện thôi, cũng có thể coi là phỏng vấn. Ký hợp đồng thì phải để cuối tuần sau, còn phải chuẩn bị hợp đồng.”

“Cậu thật đỉnh!” Mẫn Thiều Kỳ giơ ngón cái với cậu ấy, “Có khi nào sau này tôi gặp cậu, cậu phải trang bị đầy đủ khẩu trang kính râm, tôi còn phải hẹn trước không?”

“Đâu có đến nỗi vậy đâu.” Giang Hằng hôm nay thật sự rất vui vẻ, “Còn phải xem sau này phát triển thế nào. Hơn nữa, tôi hát chứ có phải quay phim đây, thời gian vẫn khá nhiều.”

“Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn muốn chúc mừng cậu.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy nếu Giang Hằng không làm ca sĩ, thật sự rất phí. Trước kia chỉ có thể nói rằng là do công ty không lên kế hoạch cẩn thận cho Giang Hằng, vậy nên mới chôn vùi mất tài hoa của Giang Hằng.

Trong lúc nói chuyện, cửa hàng trưởng mang cà phê và bánh kem của Giang Hằng lên, hai người cũng dừng lại câu chuyện.

Đến khi cửa hàng trưởng rời đi đóng cửa lại, Giang Hằng mới mở miếng nói: “Lần này may mà nhờ Tam thiếu và Ngu Dịch. Tôi đã nghe Ngu Dịch kể rồi, hôm ấy Tam thiếu hỏi Đại thiếu một câu, hơn nữa với quan hệ của Tam thiếu và Đại thiếu, tôi mới có thể để lại ấn tượng cho Đại thiếu. Sau đó Ngu Dịch nói chuyện với Đại thiếu, Đại thiếu mới cho tôi một cơ hội phỏng vấn. Suy cho cùng, phúc tinh của tôi vẫn là anh, nếu như không phải là anh, Tam thiếu cũng sẽ không giúp tôi, tôi và Ngu Dịch cũng sẽ không qua lại nhiều đên vậy.”

Mẫn Thiều Kỳ vôi xua tay nói: “Đó là do thực lực của cậu, đâu có liên quan gì tới tôi, đã là vàng thì đặt ở đâu thì đều có thể phát sáng.”

Giang Hằng cười nói: “Thôi mà, giờ đã không còn là thời đại chỉ dựa vào thực lực nữa rồi, không có thời cơ, sân khấu và duyên phận mà anh, Tam thiếu và Ngu Dịch trao cho, tôi chỉ có thể hát ở quán rượu cà đời mà thôi.”

Mẫn Thiều Kỳ thật sự không quen người được người khác cảm ơn thế này, hơn nữa cậu thật sự không cảm thấy mình có chỗ nào đáng để cảm ơn cả. “Nếu như không phải thực lực của cậu được thể hiện ở đó, dù cho Tam thiếu để cậu hát trước mặt Đại thiếu, thì cũng chỉ tốn công vô ích. Vậy nên cậu không cần phải cảm ơn chúng tôi, chỉ cần cầm nắm chắc cơ hội thuộc về chính cậu, cảm ơn chính mình là được rồi.”

Giang Hằng mỉm cười, không tranh cãi với Mẫn Thiều Kỳ nữa. Sự biết ơn này cậu sẽ để trong lòng, so với việc nói bằng miệng thì báo đáo mới thể hiện được thành ý của cậu.

Mẫn Thiều Kỳ uống một ngụm cà phê sau đó hỏi: “Hôm nay cậu đến YC một mình sao?”

Giang Hằng cởi áo ngoài ra, nói: “Không, Ngu Dịch đi cùng với tôi. Nhưng anh ấy còn có việc phải làm, đưa tôi đến xong thì đi luôn.”

Mẫn Thiều Kỳ nghĩ như vậy cũng phải, Ngu Dịch vì Giang Hằng mà hao tâm tổn sức, đến buổi phỏng vấn quan trọng nhất chắc chắn cũng không thể hời hợt được.

Nghĩ đến đây, Mẫn Thiều Kỳ cười cười hóng hớt: “Cậu với Ngu thiếu rốt cuộc yêu nhau thế nào?”

Động tác đặt áo xuống của Giang Hằng dừng lại một lúc, khuôn mặt cũng ửng đỏ, nói: “Cũng không có gì. Anh ấy… khoảng thời gian này rất tiến bộ, mỗi này rất cố gắng làm việc, nếu buổi tối tôi phải diễn anh ấy sẽ tới, cũng không ép buộc tôi bất cứ điều gì, chỉ là đưa tôi về hoặc cùng tôi ăn đêm. Trước đó không lâu, anh ấy dẫn tôi đi gặp chị anh ấy, chị Ngu cũng không làm khó tôi, chị ấy rất tốt. Tôi cảm thấy Ngu Dịch không giống như trước khi nữa, vậy nên… cũng muốn thử ở bên anh ấy. Thật ra trước kia ngoài việc thích chơi bời, không nghiêm túc làm việc ra, anh ấy thật sự chẳng có gì để chê cả. Hiện tại tôi thấy được sự thay đổi và thành ý của anh ấy, hơn nữa cũng không phải không có cảm giác với anh ấy, vậy nên tôi nhận lời.”

Mẫn Thiều Kỳ hiểu, thật sự, lúc bình thường trông Ngu Dịch có vẻ không đứng đắn, có cảm giác không đáng tin cậy. Nhưng trừ việc không thích làm việc, thích chơi bời ra thì cũng không quá cứng nhắc, cũng không có bất cứ khuyết điểm nào trong cách đối xử với ngời khác. Tuy có câu nói rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nhưng dù cho là chơi bời hay không thích làm việc đi nữa thì cũng không thể coi người có bản tính như vậy là xấu hoàn toàn được, chỉ có thể nói là không có trách nhiệm mà thôi. Đến một nào đó gặp được người kích thích được tinh thần trách nhiệm trong hắn, tự nhiên sẽ thay đổi, dù sao hãy còn có câu “lãng tử hồi đầu kim bất hoán” (biết nhận ra lỗi lầm của mình là tốt). Hơn nữa ham chơi là bản tính vốn có của con người, chỉ có điều con người vì trách nhiệm với gia đình, với chính mình, với người mình yêu, nên muốn nỗ lực làm việc, kiềm chế phần phóng túng này, cố tỏ ra là mình không ham chơi. Nhưng chỉ cần cho họ thời gian và tiền bạc, họ cũng đều biết vui chơi vào ngày cuối tuần hoặc đi du lịch, thật ra bản chất đều giống nhau, chỉ là điều kiện có cho phép hay không mà thôi.

Mẫn Thiều Kỳ bê cốc cà phê lên, cụng với Giang Hằng, nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, trước hết chúc mừng cậu và Ngu Dịch đã đến với nhau.”

“Cảm ơn.” Giang Hằng cười ngượng ngùng. Nhưng được bạn bè chúc phúc, là một chuyện rất vui vẻ.

“Đợi cậu ra single hoặc album, tôi ngày nào cũng bật bài hát của cậu, tuyên truyền cho cậu.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Đây cũng là sự ủng hộ của cậu dành cho bạn mình.

“Được.” Giang Hằng gật đầu, tuy rằng tuyên truyền như vậy sức lan truyền có hạn, nhưng là tấm lòng của bạn bè đáng giá hơn bất cứ kiểu tuyên truyền thương mại nào.

Nói chuyện với Giang Hằng xong, Mẫn Thiều Kỳ còn phải tới bếp làm việc. Đưa máy tính của mình cho Giang Hằng, để cậu ấy lên mạng giết thời gian. Dù sao lịch sử máy tính của cậu cũng chẳng có gì, cũng chẳng sợ bị nhìn thấy.

Giang Hằng cũng đúng lúc muốn lướt mạng, nghiên cứu một số tin đồn gần đây ở trong giới, dù sao đã lâu lắm rồi cậu cũng không tiếp xúc với giới giải trí, vậy nên không khách sáo với Mẫn Thiều Kỳ. Sau khi Mẫn Thiều Kỳ xuống tầng, cậu ở phòng VIP lên mạng, đôi lúc lại ngây người hồi tưởng lại sự ngọt ngào của cậu và Ngu Dịch, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc gần bốn giờ chiều, Ngu Dịch bàn chuyện xong tới đón Giang Hằng, tiện thể nói chuyện với Mẫn Thiều Kỳ sắp tan làm một lúc. Vốn dĩ Mẫn Thiều Kỳ còn tính hẹn Giang Hằng buổi tối ăn cơm cùng, chúc mừng Giang Hằng phỏng vấn thuận lợi, nhưng Ngu Dịch đã tới, cậu không tiện làm bóng đèn, vậy nên về nhà tìm Cố Ngạo, dù sao lần sau hẹn cũng được.

Sau khi ăn tối xong, Cố Ngạo mở một chai rượu vang, hai người ngồi trên thảm trước ghế sô pha, một người xem sàn giao dịch kỳ hạn của nước ngoài, một người lướt mạng. Tấm thảm này vừa mua mấy hôm trước, dẫm lên rất thoải mái, Mẫn Thiều Kỳ rất thích cảm giác ấy, vậy nên mấy ngày nay đều ngồi trên thảm lướt mạng.

Tửu lượng Mẫn Thiều Kỳ không quá cao, nhưng uống một chút rượu vang cũng sẽ không say. Vốn dĩ thời gian này, cậu muốn lên mạng tìm một số loại bánh kem của một vài thợ làm bánh, nghiêm túc học làm, nhưng hiện tại cậu lại lưu luyến ở mấy trang web lớn và bình luận của quần chúng, vì chuyện của Mẫn gia lại phát triển thêm một bước.

Hiện tại mọi người quan tâm đến hai việc, một là vì sao Mẫn Kính Trình lại làm loạn ở Mẫn thị, dù sao một công ty như Mẫn thị, dù cho chỉ làm loạn ở nhà thôi cũng đã rất khó coi rồi, còn phải duy trì hình tượng gia đình đoàn kết hòa thuận với bên ngoài. Hai là mọi người rất quan tâm rằng tại sao Mẫn Kính Trình lại ngã ở ngoài cửa Mẫn thị, theo video giám sát được đăng lên chiều nay thì không có ai đánh Mẫn Kính Trình, chỉ có một mình Mẫn Kính Trình tự phát điên mà thôi, Mẫn Thiều Kỳ phát điên đột nhiên khó chịu co người người lại, người như bị ma quỷ bóp chặt cổ họng, run rẩy lẩy bẩy rên rỉ, nhưng vì không thu được âm thanh, nên không biết được rằng Mẫn Kính Trình đang nói gì, thêm một lúc nữa Mẫn Kính Trình ngã nằm xuống đất, nhưng vẫn đang run rẩy nói cái gì đó.

Có người cho rằng Mẫn Kính Trình bị động kinh, có người cho rằng Mẫn Kính Trình chắc là bị bệnh tim, cũng có người trọng điểm lại lệch sang ân oán nội bộ của Mẫn gia… Nói chung trong chốc lát, người không biết Mẫn thì cũng đã biết Mẫn thị, người biết Mẫn thị thì bắt đầu đào bới đến cùng.

Cố Ngạo liếc nhìn chuyện mà Mẫn Thiều Kỳ đang quan tâm, khẽ cười, cầm chén rượu lên uống một hớp, sau đó ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ, hôn cậu chuyền rượu sang miệng cậu.

Cũng may rượu không nhiều, Mẫn Thiều Kỳ cũng không bị sặc, chỉ đỏ mặt mà thôi,

Tựa vào ngực Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ chỉ chỉ màn hình: “Anh xem tin này chưa?”

“Anh xem rồi.” Cố Ngạo không quá để ý mà nói.

Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh đoán xem Mẫn Kính Trình sao đột nhiên lại làm loạn ở Mẫn thị?”

“Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?” Cố Ngạo ôm Mẫn Thiều Kỳ, ngón tay không an phận mà theo vạt áo luồn áo trong áo Mẫn Thiều Kỳ, chậm rãi hướng về nơi môi lưỡi mình hay chạm vào.

Nơi nhạy cảm bị vê nắn, Mẫn Thiều Kỳ rụt người lại, suýt chút nữa không nhịn được mà phát ra tiếng, hỏi: “Sao lại còn nói thật hay nói dối nữa…”

Ngón tay Cố Ngạo linh hoạt nhào nặn, tựa vào bên tai cậu nói: “Đương nhiên, nói dối thì là anh không biết, còn nói thật…chuyện này do anh gián tiếp sắp xếp.”

Mẫn Thiều Kỳ kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt cũng mở to.

Cố Ngạo liếm tai cậu, âm thanh mang theo chút quyến rũ hỏi: “Em có muốn biết cụ thể không?”

Mẫn Thiều Kỳ vội gật đâu.

Cố Ngạo cười rút tay ra, một tay cầm ly rượu lên, một tay nâng cằm Mẫn Thiều Kỳ từ phía sau, áp ly rượu đến bên môi Mẫn Thiều Kỳ, nhẹ giọng nói: “Tối hôm nay chủ động một chút thì anh sẽ nói với em, biết cái gì sẽ nói hết với em.” Nói xong, Cố Ngạo nghiêng ly rượu, rượu vang theo thành ly chảy tới bên miệng Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ thật sự không chịu nổi Cố Ngạo nói chuyện với cậu như vậy, khiến toàn thân cậu mềm nhũn, không có sức chống cự. Liền thuận theo hé miệng, chậm rãi uống cạn nửa ly rượu còn lại của Cố Ngạo.

Đặt ly rượu rỗng sang một bên, Cố Ngạo ôm Mẫn Thiều Kỳ đang đỏ mặt lên ghế sô pha, sau đó nghiêng người áp lên – đêm đẹp như vậy, ai rảnh đi nói chuyện thối nát nhà họ Mẫn, đương nhiên phải hưởng thụ đêm xuân cùng người yêu, triền miên đến khi tự ngủ, mới là việc nên làm.
Bình Luận (0)
Comment