Lông mày Tiêu Phi khẽ động, hắn cũng không ngờ Sở Cuồng lại dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình như thế. Nhưng trong ba người này có lẽ Sở Cuồng là người quyết định, hắn đã mở miệng thì Tiêu Phi cũng không chút do dự bỏ qua ý kiến của hai người còn lại. Hắn ôm vai thi lễ: “Vậy thì tại hạ không quấy rầy nữa. Hôm nay mấy vị có thể dạo chơi trong thành, nếu thích gì thì cứ việc lấy dùng.”
“Chờ đã.” Sở Cuồng nghiêm mặt nói: “Chuyện về con rắn khổng lồ, tôi còn có việc muốn hỏi các hạ.”
“Cứ nói đừng ngạị.”
“Thứ nhất, nó đến đây từ bao giờ, tôi muốn cò thời gian chính xác. Thứ hai, địa điểm nó xuất hiện lần đầu tiên là ở đâu, nó đến đây bằng cách nào, tôi cần người chứng kiến,. Thứ ba, có người nào bị nó cắn mà chưa chết không? Thứ tư, người bị có cắn chết hiện dùng cách an táng nào, địa điểm cụ thể ở đâu?”
Tiêu Phi vừa nhớ lại vừa nói: “Ngày con rắn khổng lồ xuất hiện cách đây tròn ba tháng. Lúc đó là đầu hạ, chính là sau một đêm giông tố, tại hạ tản bộ ngoài cánh rừng ở ngoại ô, con rắn khổng lồ đột nhiên từ trong rừng chui ra. Nó nuốt chửng tùy tùng của tại hạ, sau tại hạ chạy thoát về liền sai người bắt giết nhưng không có kết quả. Trong vòng ba tháng, nó đã nuốt chửng năm mươi ba người của giáo ta, không ai sống sót, còn nơi an táng…” Tiêu Phi cười lạnh lẽo: “Đều ở trong bụng con rắn đó. Có điều may mà nó không bao giờ vào trong thành trấn của chúng ta, đa số giáo chúng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Sở Cuồng trầm tư một lát: “Con rắn khổng lồ xuất hiện lần cuối cùng dưới giếng Thông Linh, vậy các hạ có từng sai người xuống giếng không?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Phi đột nhiên sầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Giếng Thông Linh chính là thánh địa của giáo ta. Không được giáo chủ đồng ý, không ai có thể xuống giếng, tại hạ cũng không phải ngoại lệ.”
“Giáo chủ của các vị ở đâu?”
Tiêu Phi im lặng một lát, đáp: “Ra ngoài rồi.” Nói xong, hắn hành lễ cho có, bỏ lại một câu “Không quấy rầy các vị nữa” rồi quay người bỏ đi như trốn chạy.
Nhẫm Cửu không hiểu: “Đang nói chuyện tử tế, tại sao tâm tình đột nhiên lại thay đổi?”
“Giáo chủ Kì Linh giáo đã biến mất không rõ tung tích từ mười năm trước.” Phó Thanh Mộ lạnh nhạt nói: “Khi đó gã Tiêu Phi này đã gây ra không ít mưa máu gió tanh trên giang hồ để tìm giáo chủ của bọn chúng, cũng vì vậy mới lập nên địa vị đứng đầu ma giáo của Kì Linh giáo. Nhưng hắn tìm mười năm vẫn không có kết quả. Vết sẹo trong lòng người ta mà các vị lại dám cạy ra…”
Sở Cuồng nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống.
“Có điều…” Phó Thanh Mộ chuyển giọng: “Chẳng dễ gì đến một nơi náo nhiệt như vậy, thổ hào địa chủ còn cho chúng ta lấy đồ thoải mái, có lợi mà không làm thì không phải tác phong của đạo sĩ nghèo. Sở huynh đã quyết định ở lại đây rồi, chi bằng hôm nay chúng ta ra ngoài chơi cho vui, cô nương xem, thời tiết hôm nay thật đẹp.”
Nhẫm Cửu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên ánh nắng tươi sáng, mùa thu gió mát. Tâm tình Nhẫm Cửu cũng sáng sửa hơn nhiều. Trải qua nhiều ngày u ám như vậy, Nhẫm Cửu cũng muốn thả lỏng một chút, thế là cùng Phó Thanh Mộ nhìn Sở Cuồng: “Đi chơi không?”
“Không, tôi còn có việc muốn điều tra.” Sở Cuồng quyết đoán nói, giọng điệu không hề có chút thương lượng nào: “Hôm nay Nhẫm Cửu đi theo tôi, không phải chuyện gì nguy hiểm, cũng không cần vận động mạnh, cho nên không ảnh hưởng gì đến thân thể.” Một câu quét sạch hào hứng của Nhẫm Cửu.
Phó Thanh Mộ dẩu miệng: “Sở huynh, huynh không đi cũng không sao, làm mất hứng thì chớ, sao còn kéo Cửu cô nương đi cùng? Cửu cô nương không nợ huynh cái gì, muốn người ta giúp đỡ thì ít nhất cũng phải nhẹ nhàng đề nghị một câu chứ.”
Sở Cuồng không nói gì, chỉ nhìn Nhẫm Cửu. Phó Thanh Mộ cũng quay sang nhìn Nhẫm Cửu gãi đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào in bóng Nhẫm Cửu xuống đất. Nhẫm Cửu nhìn bóng mình dưới nền nhà, nói: “Ta đi cùng Sở Cuồng. Huynh ấy làm chính sự, quan trong hơn.”
Một nét cười lặng lẽ thoáng qua trong mắt Sở Cuồng. Hắn quay sang nhìn Phó Thanh Mộ, vẻ đắc thắng như trẻ con. Phó Thanh Mộ lại hoàn toàn không để ý đến hắn, đưa tay xoa đầu Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương, tại hạ sẽ mua kẹo hồ lô cho cô nương.”
Nhẫm Cửu sáng mắt lên, cười nói: “Ta muốn hai xâu.”
Phó Thanh Mộ cười nhã nhặn: “Được.”
Thấy cảnh này, Sở Cuồng không thể nói cảm giác trong lòng mình là gì, như là ăn một cục bông nghẹn ở cổ họng, lên không được, xuống không xong, vừa nghẹn vừa ngứa ngáy hết sức, chạm không được gãi không xong, khó chịu đến tận tim phổi.
“Các hạ chuẩn bị một lát đi, sau đó chúng ta xuất phát.” Sở Cuồng đứng dậy cất bước đi qua giữa Phó Thanh Mộ và Nhẫm Cửu, đưa tay hất tay Phó Thanh Mộ đang đặt trên đầu NhẫM Cửu ra, bước dài qua bậc cửa.
Phó Thanh Mộ bị hất tay ra nhưng cũng không tức giận, vẫn cười dịu dàng với Nhẫm Cửu: “Hôm nay hai người cứ tập trung vào công việc, chờ ta nắm rõ tình hình ở đây, ngày mai sẽ dẫn cô nương đi chơi.” Hắn cười vui vẻ, như thể đang nói ngày mai dẫn Nhẫm Cửu đi chọc tức người nào đó.
“Chàng đi chậm một chút!”
Đến tận lúc tiếng Nhẫm Cửu từ mãi phía sau vọng lên, Sở Cuồng mới nhận ra mình đã đi quá xa. Hắn quay đầu nhìn lại, Nhẫm Cửu ở phía sau ôm bụng, chầm chậm chạy tới, đứng lại bên cạnh hắn, vừa thở gấp vừa nói: “Việc này rất vội à?”
“Không vội.” Sở Cuồng đáp, bước chân chậm lại.
“Thế chàng đi như bay làm gì?”
Sở Cuồng cũng không biết mình làm sao. Hắn muốn nói chuyện khác để thay đổi đề tài, không ngờ vừa mới mở miệng lại nói: “Các hạ thích gã đạo sĩ đó?” Vừa dứt lời, hắn ôm mặt thở dài, cảm giác không thể khống chế được bản thân này là thế nào?
Nhẫm Cửu sửng sỡ trước câu nói của Sở Cuồng: “Không coi là thích, chỉ cảm thấy người đó không xấu như trước đây vẫn nghĩ, tính cách cũng tạm được.”
Sở Cuồng liếc Nhẫm Cửu một cái: “Theo quan sát mấy ngày gần đây, người này gặp chuyện hèn nhát, bất cứ lúc nào cũng coi chạy trốn là lựa chọn tốt nhất. Nếu ra chiến trường chắc chắn sẽ là lính đào ngũ. Hơn nữa hắn ham hưởng lạc, không hề biết chăm sóc người khác chu đáo, hết sức không thích hợp để chọn làm người kí kết khế ước hôn nhân.”
Vẫn đang tính chuyện tìm chồng hai cho mình à? Trong lòng không vui, Nhẫm Cửu dẩu miệng nói: “Đâu có, ta thấy hắn ta rất tốt, gặp chuyện lựa chọn chạy trốn cũng phải xem là gặp phải chuyện gì chứ. Như chúng ta gặp con rắn lớn, chàng có vũ khí nên không sợ, nhưng hắn ta không có, là ai thì cũng sẽ cọn cách chạy trốn. Còn ham hưởng lạc thì ta không nhìn ra, có điều hắn ta raatx biết cách chăm sóc người khác. Lúc ta và hắn ta cùng rơi xuống hố bẫy trong đường hầm bên dưới và lúc chàng không cho ta ra ngoài chơi vừa rồi, hắn ta đều rất tốt với ta, cũng nói rất dịu dàng là sẽ mua đồ ăn cho ta. Không có gì không tốt cả.”
Biết chăm sóc người khác, quan tâm, dịu dàng… Rút ra những từ khóa này, nghĩ lại một lần, cảm giác nghẹn cục bông trong họng của Sở Cuồng lại càng mãnh liệt, “Trong hạm đội Bình Minh, đây là những từ chỉ có thể dùng để ca ngợi phụ nữ.”
“Ở đây có thể dùng để ca ngợi tất cả mọi người.” Nhẫm Cửu quyết định khích hắn, “Hơn nữa, đàn ông tốt mới xứng đáng được ca ngợi như vậy.”
Sở Cuồng im lặng, gương mặt không lộ cảm xúc gì.
Thấy hắn không nói nữa, Nhẫm Cửu nhìn rừng cây phía trước, nói: “Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
“Điều tra xuất xứ của rắn khổng lồ.”
Nhẫm Cửu sững người, nghĩ đến cảnh bị xà yêu nuốt chửng, trong lòng hơi e ngại, “Sẽ không có một con rắn khác chứ? Chuyện đó xảy ra lần nữa thì ta không chịu nổi…”
“Biết có loại sinh vật này tồn tại, tôi sẽ không để chuyện lần trước xảy ra nữa. Có điều nơi này không có sát khí, có lẽ chỉ có một con đó.” Vũ khí trong túi Sở Cuồng đã được cài bên hông, chính là thứ lần trước Nhẫm Cửu cùng để bắn chết con rắn: “Yêu cầu các hạ đi cùng tôi là để đề phòng vạn nhất.”
“Dường như anh rất chú ý đến con rắn đó.” Nhẫm Cửu hỏi: “Nó có điểm gì kì lạ sao?”
Sở Cuồng im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ có nên nói với Nhẫm Cửu hay không. Cuối cùng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ lo lắng và bất an trong đôi mắt trong treỏ của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng giãn lông mày trấn an: “Không cần căng thẳng. Mặc dù xem tình hình hiện nay, nó quả thật là một sinh vật không mang hình người có tính công kích cao nhưng không đủ để thắng tôi. Lần trước là tai nạn bất ngờ do lơ là phòng bị, say này tôi sẽ không để chuyện ngoài ý muốn như vậy xảy ra nữa.”
“Sinh vật… không mang hình người?” Trước đây Nhẫm Cửu vẫn nghe Sở Cuồng nhắc tới những từ này nhưng chưa bao giờ chú ý. Tuy nhiên sau khi gặp con rắn trắng và con khỉ trong ảo giác của Sở Cuồng, Nhẫm Cửu không thể không coi trọng việc này: “Đó rốt cuộc là cái gì?”
“Những giống loài khác sinh vật hình người.” Sắc mặt Sở Cuồng nặng nề: “Đợt trước cùng đi với các hạ đã gặp rất nhiều sinh vật không mang hình người, nghĩ đến trình độ tiến hóa của cả tinh cầu này, tôi vốn cho rằng sinh vật không mang hình người trên tinh cầu này không hề có sức tấn công mạnh như tôi biết. Thoạt nhìn chúng nằm ở cuối chuỗi sinh vật, thuộc loại sinh vật còn chưa tiến hóa hoàn toàn. Không ngờ con rắn trắng trong đường hầm đó, mặc dù trí lực chưa tới mức cao cấp nhưng sức mạnh cơ thể đã đồng bộ hoá với các sinh vật không mang hình người bên ngoài tinh cầu này.”
Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Nghĩa là sao?”
“Nếu tôi suy luận không sai, đây là sự xâm lấn của các sinh vật liên hành tinh.” Sắc mặt Sở Cuồng khá nghiêm trọng: “Có người nào đó đã đưa sinh vật ngoài vũ trụ đến tinh cầu này.”
Nhẫm Cửu kinh hãi: “Người nào lại mang thứ nguy hiểm như vậy đến đây?" Vì sao?”
“Đây chính là vấn đề tôi phải điều tra xác minh. Nếu chuyện này là thật, tôi sẽ bắt nghi phạm mang về sao Santa xét xử. Có điều việc này sợ rằng không đơn giản như vậy…” Nghĩ đến gã khâm sai ở quê Nhẫm Cửu, sắc mặt hắn càng thêm nặng nề.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống phục vụ thông minh trong tai đột nhiên vang lên. Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn, phía trước không xa có một cái cây to chết khô. Hắn đi thẳng tới đó, cách cái cây ba mét thì dừng lại. Hắn ngăn Nhẫm Cửu lại, ngồi xuống lấy một thứ vũ khí trong túi ra, chĩa xuống đất bắn một phát.
Một tiếng nổ khẽ lại tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất, bùn đất sụp xuống lộ ra hang động đe sì bên dưới đám rễ cây chằn chịt, mùi bên dưới cả đời này Nhẫm Cửu không thể quên được.
“Đây…” Nhẫm Cửu vừa mở miệng, chợt nghe thấy ầm một tiếng, cây khô phía trước thụt thẳng xuống dưới, chui xuống đường hầm tối om sâu một trượng. Lá khô và bùn đất rơi đầy xuống hầm, mùi ẩm ướt âm u xộc lên làm Nhẫm Cửu phải bịt mũi lại: “Nơi này lại có đường hầm đó!” Nhẫm Cửu cực kì kinh ngạc, tỉ mỉ tính toán. Phó Thanh Mộ từ hang động phía sau thác nước đi tới đường hầm bên dưới, Nhẫm Cửu và Sở Cuồng bị dòng nước đẩy đi rất xa, tìm được một lối vào đường hầm khác. Bọn họ đi dưới đất rất lâu mới tìm được miệng giếng đi ra. Bây giờ đi ngang qua một nơi rộng lớn bẳng cả một thành trấn như Kì Linh giáo tới rừng cây bên ngoài giáo phái mà nơi này vẫn có đường hầm! Hơn nữa còn không phải điểm cuối!
Có thể tưởng tượng được đường hầm dưới đất phức tạp và khổng lồ như thế nào. Sợ là lăng tẩm của hoàng đế cũng không thể lớn như vậy được. Nhẫm Cửu cảm khái: “Một vương quốc dưới lòng đất lớn như vậy, không mất vài chục năm thì không thể hoàn thành được.”
“Chúng ta xuống dưới.”
“Xuống?” Nhẫm Cửu vội vàng lùi lại hai bước: “Không, không, không dễ gì mới lên được, ta không muốn xuống.”
“Không đi sâu vào trong, chỉ xuống dưới xem.”
Nhẫm Cửu vẫn không hết sợ hãi đối với đường hầm phía dưới. Còn đang chần chừ, Sở Cuồng đã ôm eo Nhẫm Cửu đi về phía trước mấy bước. “Không sao đâu.” Giọng hắn bình tĩnh như thường ngày: “Lần này tôi sẽ bảo vệ các hạ không chịu bất cứ tổn thương nào.”
Nhẫm Cửu hơi dao động, liền bị Sở Cuồng ôn lấy nhảy xuống đường hầm. Họ nhảy xuống nền hầm lót đá xanh, chiếc đèn trên vai Sở Cuồng sáng lên. Hắn xem xét đường đá xung quanh và cả cây khô rơi xuống. Nhẫm Cửu nắm tay hắn theo sát phía sau. Hơi ẩm trong đường hầm từ phía sau tràn tới, tựa như có một con xà yêu hai mắt đỏ như máu đang ẩn nấp trong góc khuất, chỉ chờ bọn họ không đề phòng là sẽ lao tới nuốt bọn họ vào bụng.
“Chàng xem xong chưa? Chúng ta mau đi lên thôi?”
Sở Cuồng cạy một viên đá trên tường xuống, lại bóc một mảnh vỏ cây, trên cây khô cất vào trong túi.
“Đi thôi…”
Đột nhiên Nhẫm Cửu ngửi thấy một mùi lạ, đó là mùi đám rắn trắng nhỏ trong đường hầm phát ra làm mọi người sinh ra ảo giác! Nhẫm Cửu đã đề phòng trước, lập tức che mũi, nói: “Bọn nó lại đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Sở Cuồng lại không cử động. Nhẫm Cửu cho rằng hắn lại bị ảo giác hù dọa, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận: “Chẳng phải chàng đã nói sẽ bảo vệ ta sao? Sao còn dễ trúng đòn của bọn chúng hơn ta? Vừa rồi chàng nói thể để trêu ta cho vui à?” Vừa mắng xong, Sở Cuồng đột nhiên xoay người, một mũi kim dài màu đen trên tay bắn ra nhanh như chớp. Chỉ nghe thấy keng một tiếng, đầu một con rắn trắng đã bị chiếc kim Sở Cuồng bắn ra ghim chặt vào tường. Người nó vẫn không ngừng giãy giụa, máu chảy xuống theo chiếc kim đen. Sở Cuồng bước tới, dùng một dụng cụ trong suốt lấy một ít máu rắn, bình tĩnh quay lại nhìn Nhẫm Cửu: “Chúng ta còn phải đi vào trong đường hầm một đoạn nữa. Tôi cần lấy nhiều thứ hơn.”
Nhẫm Cửu sợ run lên: “Trong đó thì có gì chứ? Chàng lấy những thứ này có thể bán lấy tiền à?” Nói thì nói vậy, nhưng Nhẫm Cửu vẫn đi cùng Sở Cuồng. Một lần nữa bước vào trong đường hầm tối tăm, Nhẫm Cửu gần như ôm chặt cánh tay Sở Cuồng.
Sở Cuồng liếc Nhẫm Cửu một cái, đột nhiên nói: “Không phải các hạ đã nói quá khứ không có gì đáng sợ sao? Các hạ đã chiến thắng nơi này một lần, bây giờ có gì phải sợ hãi?”
“Lúc đó là bởi vì ta biết đó là ảo giác! Đây là ảo giác sao? Đây là hồi ức ngay tại hiện trường!” Nhẫm Cửu nói xong, Sở Cuồng không đáp lời, bầu không khí trở nên yên lặng. Suy nghĩ của Nhẫm Cửu đột nhiên bay tới một nơi khác. Nhẫm Cửu hơi bình tĩnh lại, hắng giọng nói: “Khi đó… Chàng nghe thấy hết những gì ta nói à?”
“Ừ, nghe rất rõ ràng.” Nói xong, Sở Cuồng dừng lại rất lâu. Khi Nhẫm Cửu cho rằng hắn sẽ không tiếp tục nói về ảo cảnh đó nữa, Sở Cuồng đột nhiên nói: “Cảm ơn các hạ.”
“Gì?” Nhẫm Cửu gần như cho rằng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Hắn vội vàng đi về phía trước mấy bước, lại lấy dụng cụ trong suốt ra hứng mấy giọt nước từ trên trần nhỏ xuống.
Nhẫm Cửu nhìn gáy hắn, đột nhiên cúi đầu xuống toét miệng cười, vui mừng không thể kiềm chế được. Nhẫm Cửu đắc ý nói ra một câu đã định nói nãy giờ: “Không cần cảm ơn.”
Sở Cuồng quay lại liếc Nhẫm Cửu một cái, không hề tỏ ý gì khác.
“Có điều cũng phải nói, ta rất tò mò, đó đúng là tuổi thơ của chàng sao?” Nhẫm Cửu hỏi hết sức thận trọng. “Ơ… Nếu như chàng không muốn nhớ lại chuyện đó thì thôi.”
“Không cần nói tránh.” Sở Cuồng nói: “Những ký ức này nếu không bị dược phẩm gây ảo giác kích thích thì tôi sẽ không có phản ứng mạnh như vậy. Những chuyện đó là chuyện tôi từng trải qua, người bị ăn thịt là người mẹ đang ốm nặng của tôi. Có điều bây giờ tôi không nhớ rõ hình dáng của bà ấy lắm. Đó là hình ảnh quê hương tôi sau khi bị sinh vật không mang hình người tấn công lần thứ tư.” Hắn vừa cạy rêu xanh trên tường vừa nói: “Sau đó tôi được đội cứu nạ của hạm đội Bình Ming mang về hạm đội, sau đó trở thành thiếu sinh quân trong quân đội. Từ đó bắt đầu tiếp nhận huấn luyện quân sự, đến tận bây giờ.”
Hắn nói cực kì bình thản, Nhẫm Cửu nghe lại thấy thương. Nếu không nhìn thấy hình ảnh đó, có lẽ Nhẫm cửu thật sự sẽ cảm thấy đó không phải là chuyện gì lớn, dù sao những ký ức đó chỉ tồn tại trong đầu người khác, là chuyện của người khác, không hề liên quan tới mình. Nhưng Nhẫm Cửu đã nhìn thấy hình ảnh Sở Cuồng khi đó, một đứa bé còn ít tuổi, là độ tuổi thoải mái vui chơi không cần lo lắng điều gì, hắn lại sớm vào quân đội, bắt đầu học cách đối phó với kẻ địch, học cách làm thế nào để nhanh chóng giết chết đối phương… Bây giờ hắn có tỉnh táo bình thản thế nào đi chăng nữa, khi đó hắn nhất định đã cực kì sợ hãi lo âu.
Nhẫm Cửu nắm chặt tay hắn, nói khẽ: “Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
“Ừ, quả thật đã qua rồi. Hang ổ của sinh vật không mang hình người tại thiên hà Sâm Long đều đã bị phá hủy, bọn chúng không thể có sức mạnh làm hại bất cứ nền văn minh nào trong thiên hà nữa.”
Nhẫm Cửu yên lặng, cân nhắc một lát, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau một cách thăm dò. Cả người Sở Cuồng cứng đờ. Sau khi phát hiện hắn không hề phản kháng, Nhẫm Cửu mới ôm hắn chặt hơn một chút, sau đó khẽ vỗ người hắn, nói: “Ý ta là sau này sẽ không xảy ra chuyện làm chàng tuyệt vọng như vậy nữa, sẽ không có nữa.”
Ánh đèn trên vai Sở Cuồng chiếu sáng đường hầm tối tăm phía trước. Hắn không nhìn thấy Nhẫm Cửu, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tâm tình của một người rõ ràng đến vạy. Đó là sự an ủi và thương cảm.
“Tôi hiểu rồi.” Sau khi yên lặng rất lâu, Sở Cuồng bỗng dưng mở miệng, lời nói ra lại làm Nhẫm Cửu đang áp sua lưng hắn sửng sốt.
“Gì cơ?”
“Nguyên nhân đến nay các hạ vẫn không tìm được người thích hợp để kết hôn.”
Nhẫm Cửu sững sờ rất lâu: “Sao?”
“Trong quá trình chung sống với các hạ, tôi không chỉ một lần cảm thấy có gì đó lạ lùng như chưa từng suy nghĩ kĩ về chuyện đó.Vừa rồi đột nhiên tôi hiểu ra, dường như cách các hạ định vị bản thân có một vài vấn đề.” Sở Cuồng phát hiện vòng tay Nhẫm Cửu từ từ trở nên cứng đờ, nhưng hắn vẫn nhìn bóng tối trước mặt, nói nghiêm túc một cách gần như cố chấp: “Trong quá trình tiếp xúc với người khác, đặc biệt là trong quá trình tiếp xúc với nam giới, nhấn mạnh mình có thể mang lại cảm giác an toàn cho đối phương. Mà nam giới vốn là phái mạnh lại bị các hạ đặt vào địa vị yếu thế, ban phát sự thông cảm, thương hại, thương cảm và an ủi. Vì vậy trong mô hình chung sống đó nam giới không thể sinh ra ý muốn bảo vệ và cho các hạ cảm giác an toàn.”
Hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Bởi vì các hạ cho người khác một ấn tượng, các hạ đã có đủ cảm giác an toàn rồi, không cần người khác cho, thậm chí có thừa để chia sẻ cho người khác.”
Nhẫm Cửu đã hoàn toàn ngây ngốc, cảm thấy nếu không phải tai mình có vấn đề thì chính là bản thân Sở Cuồng có vấn đề. Bây giờ hai người bọn họ đang đứng trong tư thế này, giờ là lúc thích hợp để nói những lời như vậy sao? Có điều đây cũng không phải lần đầu tiên Nhẫm Cửu biết Sở Cuồng có vấn đề.
“Nói tóm lại…” Nhẫm Cửu từ từ nới lỏng vòng tay: “Chàng chê ta quá nam tính, đúng không?”
Sở Cuồng mấp máy môi, còn chưa kịp nói, đột nhiên cành tai khẽ động, nhạy bén phát hiện một tia sát khí từ phía sau bên phải truyền đến. Một con dao màu đen trong tay hắn bắn ra như một mũi tên, ghim còn rắn to bằng bắp tay vào bờ tường, đồng thời cũng ngắt lời chính câu nói sắp ra khỏi miệng hắn.
Con rắn trắng giãy giụa kịch liệt, máu đen theo tường chảy đầy đất. Chỉ một lát sau, con rắn trắng không còn vùng vẫy nữa. Sở Cuồng cất bước đi tới, cắt một ít thịt ở đuôi rắn cất vào một hộp đựng trong suốt. Sau khi làm xong việc này, hắn mới phát hiện quanh người mình thiếu một vòng tay. Hắn xoay người lại nhìn, ánh đèn trên vai chiếu vào người Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu lẻ loi đứng đó, cúi đầu ủ rũ như một con cún con bị chủ nhân vứt bỏ, đáng thương khó tả.
Sở Cuồng khựng lại một giây, đột nhiên có cảm giác muốn rút lại những lời mình vừa nói. Hắn nuốt nước bọng, lần đầu tiên cân nhắc rất nhiều câu chữ trong đầu. Còn chưa chọn được câu nào lại thấy Nhẫm Cửu gãi đầu không chút nữ tính như thường ngày, cười khô khốc: “Ừ, ngươi nói đúng. Ta hơi thô, nhưng ai bảo ta lớn lên trong sơn trại thổ phỉ chứ? Điều ngươi chê ta, ta không thay đổi được.”
Thấy vẻ mặt này của Nhẫm Cửu, hắn cứng họng. Có lẽ cảm thấy mình nam tính như vậy mà lại ôm cánh tay hắn kêu sợ thì quá giả tạo, trong lúc đi tiếp vào trong đường hầm, Nhẫm Cửu cũng không ôm tay hắn nữa, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau.
“Đi thôi.” Sau khi Sở Cuồng lại giết một con rắn và lấy răng nanh nó, cuối cùng hắn cũng nói: “Chúng ta ra ngoài.” Nói xong hắn khẽ thở phào như vừa được giải thoát cho chính mình.
Trên đường về phủ tế ti phải đi qua phố nhỏ náo nhiệt, tiếng người huyên náo càng khiến cho sự yên lặng giữa hai người bon họ trở nên kì lạ.
Đi qua một quầy trang sức, bước chân Nhẫm Cửu không khỏi dừng lại một chút, ngẩn người nhìn chằm chằm một mặt dây chuyền màu đỏ. Ông chủ bán hàng rong lập tức nheo mắt cười: “Cô nương nhìn lạ mặt, là thần sứ đại nhân mà tế ti đại nhân mời về đúng không? Trưởng lão trong giáo đã truyền lệnh xuống, cô nương cứ xem đi. Cô nương thích cái nào tiểu nhân sẽ gói lại cho cô nương.”
Nhẫm Cửu nhìn mặt dây chuyền đó rất lâu, đến lúc ông chủ định cầm lên, Nhẫm Cửu đột nhiên nói: “Thôi, thôi cái này không hợp với ta.” Nhẫm Cửu gãi đầu cười, xua tay: “Cảm ơn ông.” Nói xong Nhẫm Cửu chạy theo Sở Cuồng. Sở Cuồng quay lại thoáng nhìn Nhẫm Cửu, vẫn không nói gì.
Đi tới cửa phủ, Nhẫm Cửu quay lại nhìn đường phố náo nhiệt, kiềm chế rất lâu, cuối cùng nói: “Bây giờ còn sớm, những chuyện tiếp theo chắc không có gì cần ta hỗ trợ đúng không? Ta muốn đi tìm Phó Thanh Mộ để chơi với hắn ta…”
Bước chân Sở Cuồng vừa qua ngưỡng cửa chợt dừng lại. Hắn quay lại nhìn Nhẫm Cửu rất lâu. “Có.” Hắn quay đi, tiếp tục đi về phía trước: “Tôi còn phải nghiên cứu những thứ vừa lấy mẫu về, các hạ phải giúp tôi mở dụng cụ máy móc.”
Nhẫm Cửu lưu luyến nhìn con phố, ánh nắng tươi đẹp như vậy, nàng lại bị một người đàn ông chê nàng thô lỗ nhốt trong phòng…