Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 97


Lên đi.
Lần này, Long ưu ái cho cô ngồi ghế phụ, cũng không vứt cô một cách thô lỗ vào xe như sáng hôm qua mà làm một hành động có thể nói là rất ga lăng là mở cửa rồi lấy tay đỡ cô lên xe.

Không những thế, anh ta thắt dây an toàn cho cô.
- Để...!Để tôi tự làm cũng được mà.
Mặc dù Triệu Gia Hân nói thế, nhưng Long vẫn không chịu buông mà tiếp tục thắt dây an toàn cho cô.

Anh không chịu, cô cũng chẳng dành lấy dây mà để yên cho anh làm.

Triệu Gia Hân cười cười, chớp mi mắt nhìn hắn.

Gương mặt Long lúc này nghiêm túc, ở khoảng cách gần này mới thấy rõ nhan sắc của anh đẹp vô
cùng.
- Cấm!
Nhận ra được có một ánh mắt nhìn mình, Long nói một chữ lạnh ngắt, phá vỡ cảm xúc của Triệu Gia Hân, cô bĩu môi, quay ra chỗ khác.

Triệu Gia Hân hiểu rằng Long đang cấm cô không được ngắm nhìn anh.
Thắt dây an toàn cho cô xong, Long liền quay lại ngồi yên vị tại vị trí của mình.

Lúc này.

Triệu Gia Hân mới quay lại hỏi anh:
- Chúng ta đi đâu đây?
- Không biết.
- Không biết?
Sáng sớm đã vào phòng, đòi mang cô đi chơi, vậy mà bây giờ lại không biết sao?
- Cửu Châu không nói cụ thể đi đâu à?
Long lắc đầu.
- Vậy chúng ta đi chỗ nào cũng được ư?

Anh lại gật gật.
Hai mắt Triệu Gia Hân bừng sáng lên khi nghe tin mình được tự do chọn chỗ đi chơi.

Đi chỗ nào đây? Hàng loạt địa điểm liên tiếp hiện lên trong đầu cô.

Đi ngắm biển hay ra bờ sông? Đi ăn vặt hay đi xem phim.
- À!
Triệu Gia Hân đột nhiên kêu lên, tươi cười nhìn sang Long.
- Chúng ta đến công viên Cá Voi Xanh đi! Nghe nói chỗ đó mở to lắm, còn có rất nhiều loại cá nữa.
- Dẫn đường.
Long lạnh nhạt nhìn cô một cái, sau đó khởi động máy.

Tuy nhiên, lúc anh chuẩn bị nhấn chân ga thì...
- Chờ đã! Cái đó...!Tôi không biết đường.
Cổ tay anh bị cô giữ lại, Triệu Gia Hân ngượng ngùng nhìn anh.

Cô chỉ nghe nói tên công viên này vào hồi tháng trước, nhưng chưa có cơ hội đến bao giờ, phần vì lịch trình của cô dày đặc, quan trọng hơn là cô bị vướng Cửu Châu.

Long liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt mình, rồi lại nhìn vào chủ nhân của nó.

Cuối cùng, anh gỡ tay cô ra, bật thiết bị định vị trên xe để tìm địa điểm cần đến.
“Công viên Cá Voi Xanh hướng Đông Bắc, nằm ở vĩ tuyến ba mươi bảy độ bắc, cách đây hai nghìn chín trăm mét, nằm cạnh trung tâm mua sắm KUSU" Sau khi Long nhập nơi cần đến vào máy, thiết bị định vị cất lên giọng nói êm ái, cùng với một tấm bản đồ điện tử hiện lên, chỉ ra rõ đường đi tới công viên Cá Voi Xanh.

Đây là máy định vị được Cửu Châu mua về hồi năm ngoái lắp vào xe Long vì biết Long không thuộc đường.

Từ lúc mua về đến giờ, anh vẫn chưa sử dụng lần nào cả.

Hôm nay mới có cơ hội dùng thử thì thấy máy khá tốt và không đến nỗi khó dùng.
- Nhưng nó có tin được không? A, ý tôi là có thể tin vào cái máy này không?
- Chịu.
Triệu Gia Hân gật gù, không ngờ Long cũng dựa vào hên xui như cô.

Cô thầm mong nó không có như ứng dụng chỉ đường google maps, dẫn đường cô ra bao nhiêu rừng, bao nhiêu sông rồi.
Không phụ mong ước của cô, thiết bị này chỉ đường rất chính xác, chỉ vài phút sau hai người đã đến được công viên Cá Voi Xanh.
Ấn tượng đầu tiên của cô là vẻ đẹp tráng lệ của nó.

Ngay từ cổng, có rất nhiều người và xe tấp nập qua lại.

Sau khi Long tìm được chỗ đậu xe, hai người dắt tay nhau cùng bước vào.

Lối vào công viên có hai hàng cây thông thẳng tắp ở hai bên đường.
- Trời đẹp quá!
Khác với tưởng tượng của cô, công viên Cá Voi Xanh nhưng lại không có cá.

Nó giống một khu vui chơi giải trí hơn là một công viên bình thường, nói đúng hơn là nơi đây giống công viên dành cho người lớn hơn.

Đi hết đoạn đường có cây, một khung cảnh rộng lớn hiện ra trước mắt cô.

Có rất nhiều người, tấp nập và nhộn nhịp, đủ loại trò chơi mạo hiểm đang chào đón.
- Đu quay sao chổi, đu quay Max Air và cầu trượt tốc độ ở bể bơi,...!Trời ơi, khu này chất lượng quá đi mất! Không biết chủ đầu tư nào chịu chơi thế nữa không biết.
Triệu Gia Hân háo hức liệt kê từng trò chơi một, hai chân cô cứ nhún nhảy liên hồi.


Những trò chơi mạo hiểm này đều là mấy trò yêu thích của cô, vừa nhìn thấy mấy cái đu quay xoay vòng vòng trên trời, tiếng la hét thất thanh và khuôn mặt tái xanh sợ hãi của mọi người đủ thấy kích thích ham muốn rồi.
- Ù uôi, bên kia, bên kia cũng có kìa.

Vui quá đi mất!
Cô phấn kích đến nỗi quên mất sự tồn tại của Long, cứ đi loanh quanh để tìm trò, rồi khi vô ý đâm vào lồng ngực săn chắc của anh thì trí nhớ mới được khôi phục.
- A! Xin lỗi!
Ngực anh cứng quá, có cơ bắp săn chắc, lúc nào cũng cứng lên, đụng vào khiến đầu cô đau như búa bổ.

Thì ra từ nãy đến giờ Long vẫn đi sau Triệu Gia Hân một bước, vậy mà cô lại
quên mất anh chứ.

Thấy mình vô tâm quá, cô thấy có lỗi, liền nắm lấy tay Long.
Tiếc là bàn tay Long to quá, cô không nắm vừa, chỉ có thể cầm chặt hai ngón tay.

Lần này, Long không lạnh lùng hất tay cô ra nữa, còn cố ý nắm lấy tay cô.

Bàn tay anh to lớn, bao phủ lấy những ngón tay cô, ôm lấy da thịt nên cô cảm thấy rất thoải mái.
- Nắm chặt lấy tay tôi không đi lạc nhé.
- Tốt! Long của chúng ta rất ngoan ngoãn.
- Nào đi thôi!
Triệu Gia Hân cũng tự thấy mình khá trơ trẽn.

Rõ ràng cô là người ham chơi bỏ quên anh, vậy mà bây giờ lại nói như Long bất cần lắm vậy, còn đối xử với anh như trẻ con nữa chứ.

Trẻ con sao? Thực ra, nếu làm chị của Long cũng không tệ.

Đứa trẻ này ngoài trừ hơi ngốc ra thì chính là một đứa bẻ ngoan.
Đang đi thì Triệu Gia Hân dừng lại, ngước lên nhìn anh hỏi:
Anh đã từng đến những chỗ như vậy chưa? Kiểu nhiều người như thế á.
Cô tò mò không biết một người trầm tính như Long liệu có thích đến mấy nơi như vậy không.
- Chưa đến.
Anh cũng không rõ nữa.

Hồi nhỏ hình như anh cũng được ba mẹ đưa đến rồi.


Kí ức tuổi thơ nhạt nhòa quá, anh không nhớ chuyện gì hết.
Ngoài công viên này ra, còn có rất nhiều chỗ khác vui như thế nữa.

Lúc bé cô hay được ba mẹ dẫn đi chơi những chỗ này.

Chỉ tùy tiện hỏi thôi, Triệu Gia Hân không nghĩ là Long lại chưa đến công viên, khu vui chơi giải trí bao giờ.

Rốt cuộc, anh đã phải trải qua chuyện gì chứ? Liệu Cửu Châu có giống anh không? Tuổi thơ họ...!Đều không hạnh phúc sao?
- Này!
- Ửm!
Triệu Gia Hân đột nhiên cảm thấy thương cảm với Long.

Tay còn lại của cô vỗ vỗ vào mu bàn tay anh, nói lời an ủi:
- Vậy từ giờ, chúng ta sẽ đi những nơi như vậy nhiều hơn nhé!
-Ừm.
- Anh có thấy vui không?
Vui hay không anh cũng không biết nữa.

Trước giờ anh không thích mấy nơi ồn ào như vậy, nhưng hôm nay đi với cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.

Long nhìn xuống bàn tay cô đang nắm chặt mình, bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại, anh gật đầu:
- Vui.
- Tốt, hôm nay chúng ta chơi xả láng cả ngày luôn nào.
Cô hét lên, gương mặt hiện lên rõ nét tươi cười rạng rỡ.

Long không khó chịu, cô cũng rất vui vẻ.

Cô nhất định sẽ cùng anh chơi đến mệt thì thôi.

Bình Luận (0)
Comment