[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 59

Thần thánh giáng trần đều tại ngươi cả.

“Thế làm cách nào mới khiến nó rơi ra khỏi tay Ansbach?” Hiếm khi nào thấy Oregon nổi giận như bây giờ.

Yvonne đáp: “Sao phải lấy nó xuống chứ? Làm thánh sứ có gì không tốt?” Ả ngừng lại chốc lát rồi nhìn Ansbach đầy ngờ vực, “Thánh sứ làm những việc gì?”

Ansbach tỏ vẻ vô cảm đáp: “Truyền bá tri thức, tạo phúc cho nhân loại, cải thiện thế giới, thanh lọc tâm linh.”



Sắc mặt Yvonne và Oregon đều rất khó tả.

Nghe có vẻ là nhiệm vụ vĩ đại nhưng với hai chủng loại tượng trưng cho nhân vật phản diện hay xuất hiện trong thần thoại của nhân loại mà nói, nhiệm vụ này đúng thật quá thốn!

Oregon hoàn hồn, gần như phát điên khi thấy Ansbach vẫn tỉnh như ruồi, “Nghĩ cách lấy nó ra đi chứ!”

Nhìn người yêu nôn nóng vì mình, Ansbach như mở cờ trong bụng, vậy nên chẳng thấy sốt ruột tí nào.

Yvonne hỏi Ansbach: “Ngươi dùng cách nào để lấy nó ra khỏi bụng hải quái?”

Oregon thấy Ansbach nhướng mày thì chợt vỡ lẽ, bất thình lình nhảy bổ qua chỗ anh.

Ansbach co chân lên chặn ngay bụng y, vội rụt cánh tay dính vào thánh thư ra sau nhưng rồi mặt anh cứng đờ.

Oregon tường tận mọi chuyện, “Đừng nói với tôi là…”

“Há há há há há há há…” Yvonne phá ra cười nắc nẻ, cả người gần như tựa hẳn vào cửa để cười suýt ngất.

Oregon đi vòng qua sau lưng Ansbach, phát hiện thánh thư đang bị kẹp giữa lưng anh và lưng ghế. Khóe miệng y giật giật, “Đừng nói với tôi là nó không tha cho cả quần áo của anh và lưng ghế.”

Ansbach nói: “Tôi cần một cây búa và một cây kéo.”

“Há há há há…” Yvonne cười càng lớn tiếng hơn.

Lúc này còn muốn ả nói gì nữa?

Cho hai người các ngươi âu yếm, giờ cho ăn hành nhé.

Cái này gọi là không gây họa mới được sống.

Yvonne đang mải mê cười trên nỗi đau của người khác nên không chú ý thấy ánh mắt lạnh lùng Ansbach bắn về phía ả.

Oregon đi tìm kéo và búa, trên đường chạm mặt thuyền trưởng. Thuyền trưởng nhìn hai thứ trên tay y bằng vẻ mặt lo lắng, chân thành hỏi y có cần giúp đỡ gì không.

Oregon thản nhiên trả lời rằng ghế trong phòng bị hư nên y muốn giúp nó hư triệt để hơn.

Thuyền trưởng cũng vờ tỏ ra vô tình hỏi đêm qua hai người đi dâu.

Trong lúc hải quái xuất hiện, ông ta từng hỏi thăm về hai vị khách quý do tổng giám mục ở Buenos Airs giới thiệu không chỉ một lần nhưng chẳng ai biết. Ông còn tưởng hai người bất cẩn rơi xuống biển, nào ngờ họ lại bình an xuất hện. Tuy bảo do trí tưởng tượng bị hạn chế bởi tuổi cao và sự bảo thủ nên không thể đoán ra hai vị khách của mình vốn chẳng phải người, nhưng thuyền trưởng vẫn bị hành tung bí ẩn của họ thu hút.

Oregon thoái thác bảo tối qua nhìn thấy cảnh tượng quá đáng sợ nên cùng người yêu trốn dưới tầng hầm.

Nhắc đến tối qua, thuyền trưởng vẫn thấy sợ hãi trong lòng nên thông cảm với quyết định của họ, vội vàng dặn dò đôi điều rồi lập tức về buồng lái.

Oregon trở lại thì thấy Ansbach và Yvonne đang ngồi đối diện nhau. Một dựa lưng vào ghế trông ung dung thoải mái, một ôm bụng cười sặc sụa, nếu chưa quen biết chắc sẽ nghĩ đây là bức tranh vô cùng chan hòa ấm áp. Nhưng Oregon vừa liếc là thấy ngay sự đau khổ của Yvonne sau nụ cười kia.

Quả nhiên Yvonne nhìn y bằng ánh mắt cầu cứu.

Ansbach u ám nói: “Xem ra cô vẫn chưa cười đủ nhỉ.”

Yvonne vừa ha hả cười vừa đau khổ lau nước mắt, “Đủ rồi!”

Ansbach trông như nửa đùa nửa thật bảo: “Chắc không đấy? Nhỡ mà không kiềm chế được như ban nãy thì chẳng hay đâu.”

Thứ đàn ông nhỏ mọn thế này cũng có người yêu. Hừ, đầu óc của lũ đàn ông thời nay đều bị chó tha đi mất rồi sao?

Yvonne ấm ức nhìn Oregon một cái.

Một cô gái yêu kiều xinh đẹp, hấp dẫn quyến rũ, ngực nở mông to ở thù lù ngay đây mà không nhìn thấy thật sao? Mù rồi hả?

Yvonne tin chắc nếu mình bắt tay với Oregon thì muốn giải quyết Ansbach tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa còn không sợ hắn ta nổi điên lên giết mình – Đương nhiên, tiền đề là Oregon chịu bắt tay với ả.

Nhưng trên thực tế thì…

Oregon xách búa hung hăng đi đến gần Ansbach.

Ansbach lại nở nụ cười khiêu khích

Yvonne bẻ gãy móng tay!



Phần bị gãy rơi ra, phần còn lại mọc dài như cũ.

Oregon không hề cảm nhận được thế giới nội tâm phức tạp của Yvonne, y lăm lăm giơ cao búa lên rồi hung hãn chém xuống ghế.

Búa đi được nửa đường, Ansbach bất thình lình lên tiếng: “Hay cứ bẻ ra đi.” Với sức mạnh của huyết tộc, bẻ một chiếc ghế dễ như trở bàn tay, dùng tới búa đúng là có hơi làm quá.

Lưỡi búa trong tay Oregon sượt qua lưng ghế và cắm phập xuống đất.

Thánh thư lần lượt trượt khỏi lưng ghế và lưng áo.



Ansbach giơ tay lên, Yvonne và Oregon nhìn chằm chằm vào quyển thánh thư trên tay anh.

Búa của Oregon chỉ chém hỏng mặt đất chứ chả động trúng thánh thư, do chính nó tự tách mình ra khỏi lưng ghế của Ansbach.

Nhưng bằng cách nào chứ?

Oregon hỏi: “Làm nó giật mình hay sao nhỉ?” Lúc búa cắm xuống đất phát ra tiếng động khá lớn.

Ansbach đáp: “Sao bằng ả được.” Anh liếc Yvonne rồi nói: “Tiếng cười của ả lớn thế cơ mà.”

Yvonne: “…” Đừng giận, đừng giận, biết hắn ta nhỏ mọn rồi giận thì được tích sự gì?

Oregon lại nói: “Bị gió thổi bay ra nhỉ.”

Ansbach đáp: “Gió sao mạnh bằng lúc ả đặt mông xuống ghế.”

Yvonne: “…” Đúng là tên Ansbach đáng chết, lúc nào cũng khiến ả phải nổi giận!

Oregon lại mở miệng, lần này y quay sang hỏi Yvonne: “Ban nãy cô còn làm cái gì?”

Bị Ansbach dạy dỗ ra trò, Yvonne ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám bất mãn ra mặt nữa, “Có khi nào do quý, ngài, Ansbach…” Ả hít sâu vào một hơi, “Làm gì…” – khiến trời đất phẫn nộ – “khác thường mới làm thánh thư tuột ra khỏi lưng ghế không?”

Ansbach nói: “Không phải ta.” Ngoài việc hăm dọa Yvonne và mở miệng bảo Oregon đang hăng hái sắm vai ác đổi tư thế ra, anh vẫn không hề nhúc nhích.

Mắt Oregon sáng rỡ, chỉ tay vào thánh thư trên tay Ansbach như đang nhìn đứa bé sơ sinh biết hái “Trái táo nhỏ”, “Lẽ nào nó sợ bị chém trúng nên cố ý tránh ra?”

Yvonne cười lạnh. Hừm, một quyển sách biết tránh búa, cách suy nghĩ đúng là quá thốn! …Nhưng với thánh thư mà nói hình như không phải không thể?

Sáu con mắt lập tức dồn vào thánh thư.

Thánh thư nằm im thin thít.

Oregon rút búa ra múa một bộ đao pháp – Bổ bổ bổ, băm băm băm, lạng lạng lạng…

Lưỡi búa lướt qua bìa sách mấy lần nhưng thánh thư vẫn bất động.

Thấy Oregon tỏ vẻ chán nản, trong lòng Ansbach tự dưng thấy vừa cảm động vừa xót xa. Anh nhấc tay còn lại lên vỗ nhẹ vào đầu y, “Không sao cả.”

Yvonne ha hả cười. Đúng vậy, dù chỉ còn một tay hai người các ngươi vẫn có thể sống vui vẻ bên nhau mà.

Thái độ hờ hững của Ansbach cuối cùng cũng khiến Oregon bực mình. Y bình tĩnh nhìn Ansbach chốc lát rồi ghé vào tai anh nói gì đó.

Vẻ mặt Ansbach vốn đang dịu dàng tràn ngập tình cảm bỗng chốc cứng đờ, cả người u ám hẳn đi khiến cả khoang thuyền như sắp nổi bão đến nơi. Anh gườm thánh thư như muốn xuyên thủng nó, thật lâu sau mới nói: “Đến thư viện tìm tài liệu.”

Yvonne đoán cả ngày trời vẫn không nghĩ ra Oregon đã nói gì với Ansbach. Ả tò mò nhỏ giọng hỏi Oregon xem thử.

Oregon trả lời một cách thâm thúy: “Không tiện.”

Thư viện tuy nhiều sách nhưng đa số đều có liên quan đến giáo hội, ba người phân công làm việc nên chẳng mấy chốc đã lướt qua hết tất cả những quyển trong đó.

Ansbach rút ra một quyển sách. Trong sách đề cập sau khi Adam bị đuổi khỏi vườn địa đàng, thiên sứ Raziel tặng gã một quyển sách chứa đựng hàng ngàn tri thức thần kỳ, đời sau xưng là “quyển sách trí tuệ” hoặc “quyển sách của Raziel”. Adam nhờ vào quyển sách này giành được chỗ đứng ở nhân giới, nhưng Thần lại thấy không hài lòng. Thần cho rằng việc Raziel giúp đỡ người bị mình trừng phạt là hành vi chống đối với mình, vì vậy ra lệnh cho thiên sứ xuống trần dụ dỗ Adam ném quyển sách xuống biển.

Nghe có vẻ như nguồn gốc của thánh thư. Nhưng… hình như chẳng được ích lợi gì.

Ansbach đọc xong ngừng được một lúc thật lâu, Oregon mới hỏi bằng giọng không dám tin: “Hết rồi?”

Ansbach đưa sách cho y.

Oregon lật đi lật lại mấy lần mới không thể không tin đó chính là toàn bộ nội dung viết về thánh thư. “Thôi được, vấn đề mới xuất hiện. Raziel là ai? Em trai của Raphael?”

Yvonne nói: “Ta từng nghe ngài Lilith nhắc tới. Có lần ngài Beelzebub gặp phải vấn đề nan giải, ngài Lilith nói nếu có Raziel ở đó, vấn đề nhất định được giải quyết.”

Oregon tò mò hỏi: “Vấn đề nan giải gì?” Lại có thể khiến tể tướng của địa ngục bó tay.

Yvonne lúng túng mím môi đáp: “Thật ra cũng không phải to tác gì lắm.” Beelzebub là một trong những ma vương hiếm hoi chưa lệch lạc, ả cần phải bảo vệ hình tượng của ngài!

Ansbach lạnh lùng liếc ả.

“Ngài ấy muốn tìm ra ai ăn cắp bịch snack vị tôm của ngài.” Có lẽ hình tượng đáng yêu thích hợp với ngài Beelzebub hơn. Yvonne tự an ủi.



Oregon hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục chủ đề ban nãy.

“…” Yvonne – Người miễn cưỡng trở thành fan của Beelzebub do sức ép của lũ gay – thầm nhủ: Snack tôm của ngài Beelzebub cũng quan trọng lắm chứ bộ!

Oregon đang cùng Ansbach thảo luận thì sực nhớ tới điều gì đó, “Nó là thánh vật, có khi nào sẽ bài xích những thứ dơ bẩn không?”

Mặt Yvonne hơi tái đi, “Đừng nói ngươi định vào toilet…”

“Không phải thứ đó.” Oregon dùng móng vạch vào cổ tay để máu nhỏ xuống sách. Thánh thư đột nhiên sáng bừng lên, sau đó máu của Oregon từ từ chuyển thành màu vàng và rơi xuống đất.

Ansbach đưa tay sờ thử thì thấy đầu ngón tay nhói lên, “Biến thành nước thánh.”

Oregon nghiêng đầu nhìn Yvonne và nở nụ cười ngây thơ dễ thương: “Chị Yvonne ơi, có thể nhờ chị góp tí máu không?”

Mặt Yvonne xanh lét.

Ansbach cảm thấy mình cũng sắp tức đến xanh mặt, “Chị… Yvonne?”

Oregon nói: “Nghe đồn phi cơ trẻ thường giành được cảm tình của máy bay bà già.”

Sắc mặt của máy bay bà già tái xanh đến sắp mọc cỏ, không đợi Ansbach nói thêm tiếng nào đã duỗi tay ra, hùng hồn cắn một phát để máu chảy xuống thánh thư, và rồi… Máu của ả văng đi.

Ansbach, Oregon: “…”

Tác dụng của thánh thư là tinh lọc, cũng tức là Yvonne đã hết thuốc chữa?

Yvonne cảm nhận được ác ý của cả vũ trụ.

Tài nguyên trên thuyền có hạn nên cuối cùng vẫn chưa có thu hoạch gì.

Oregon xìu xìu ển ển dùng xong bữa tối rồi quay về phòng. Ansbach lẳng lặng theo sau, đợi y tắm rửa xong xuôi rồi lại lẳng lặng đưa cho y một ly máu tươi rót sẵn.

Oregon nhướng mày nhìn quyển sách trên tay anh chốc lát, sau khi khẳng định không có thứ gì linh tinh dính vào mới thở phào nhẹ nhõm, tiện thể nhận lấy ly máu. Y uống một hơi cạn sạch, phát hiện Ansbach đang ngồi trên ghế chẳng làm gì cả mà chỉ nhìn mình chằm chằm, Oregon nhướng mày hỏi: “Sao thế?”

Ansbach đáp: “Tối nay em thích diễn vở nào?”

Oregon: “…”

Thấy y im lặng không đáp, Ansbach lại tiếp: “Hai người trẻ tuổi trốn gia đình vụ trộm yêu nhau, bất cẩn lên nhầm du thuyền xa hoa nào đó, du thuyền chợt nổ máy chạy nên họ chỉ đành miễn cưỡng chạy trốn với nhau?”

Oregon chìa tay đặt lên trán anh, “Anh có sao không?”

Ansbach đáp: “Có sao sờ trán hữu dụng à?”

“…Trong phim đều diễn thế.”

Oregon nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.

Môi Ansbach mấp máy nhưng không thốt ra lời. Nếu là trước đây, anh sẽ thấy rất vui vì Oregon lo lắng cho mình, nhưng hôm nay lại học được thế nào là xót xa đau lòng cho y, học được thế nào là kiểm điểm và tự trách. Anh chồm tới hôn lên trán y, mũi y, môi y, “Ngủ sớm đi.”

Oregon lấy ghế và sách để kê tay Ansbach lên rồi lấy caravat cột tay anh lại để lúc ngủ khỏi phải dính vào những nơi linh tinh khác.

Lúc y làm việc, Ansbach chỉ nằm im nhìn y chằm chằm, đến khi Oregon nhìn lại, anh vội nhắm tịt mắt.

Oregon nhào tới hôn anh, đợi khi Ansbach vươn lưỡi chuẩn bị đáp lại, y bất thình lình nằm gục xuống ngủ.

Ansbach: “…”

Bị trêu chọc nhưng Ansbach cũng không giận, anh quay đầu sang ngắm nhìn gương mặt say ngủ bên cạnh. Dưới ánh trăng dìu dịu, vẻ mặt của Oregon lúc ngủ càng thêm ngây thơ đơn thuần.

Sau lưng anh, một luồng khói đen chầm chậm hiện lên.
Bình Luận (0)
Comment