[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 62

Cục diện gió nổi mây vần.

Raphael lấy thân phận là người đứng ngoài cuộc, lựa chọn từ ngữ một cách công bằng và chính trực, cuối cùng thành công chôn xuống trước mặt Michael những mồi dẫn như là “các đồng nghiệp đều rất cực khổ”, “cuộc sống của các đồng nghiệp phải đối diện với áp lực khủng khiếp”, “phúc lợi của thiên đường và địa ngục chênh lệch không biết bao nhiêu lần, chúng thiên sứ sẽ dễ dàng bị dao động trước cám dỗ” vân vân; sau đó gọi điện thoại giật dây đám Gabriel, bảo họ tìm vài thiên sứ diễn vở kịch cuộc sống nghèo khó – Chỉ cần công cuộc chuẩn bị làm đâu ra đấy, chuyện tăng lương liền cầm chắc trong lòng bàn tay.

Vì mới chỉ là tiền diễn chứ chưa bước vào giai đoạn kỳ kèo trả giá nên cuộc gọi chấm dứt rất nhanh. Khi Raphael quay về, chàng bắt gặp Thạch Phi Hiệp đang đuổi theo Isfel lên lầu, vừa chạy vừa liến thoắng đòi được tự do tài chính.



Ôi, đâu đâu cũng là tầng lớp bị bóc lột.

Raphael quay về nhà hàng và được Asmodeus chăm sóc chu đáo.

Raphael vô cùng cảm động. Bé cưng thích bám dính người khác không còn, nhưng cô vợ nhỏ dịu dàng cũng tốt lắm chứ.

Hai người thư thả dùng xong bữa cơm, Raphael đề nghị ngủ trưa. Asmodeus tuy không buồn ngủ nhưng sực nhớ sau khi tới Con Thuyền Noah, Raphael vẫn luôn bận rộn chạy tới chạy lui, y bèn đồng ý.

Raphael vốn định lấy lý do tiết kiệm để chỉ đặt một phòng, nào ngờ đúng vào dịp khách sạn mừng lễ Quốc khánh, bắt đầu từ hôm nay cho đến ngày mười bảy tháng mười, tất cả các loại phòng mua một tặng một. Ý định ban đầu của Thạch Phi Hiệp chỉ là làm trò để gây ấn tượng khách sạn rất hào phóng, thực tế loại khuyến mãi này chẳng có tác dụng bao nhiêu, nào ngờ đâu… Lại phá nát bét kế hoạch nho nhỏ của Raphael.

Raphael với trái tim vỡ thành ngàn mảnh nhỏ, “…”

Vì vậy giấc ngủ trưa cũng không còn hấp dẫn nữa rồi. Chàng tùy tiện ngã đầu xuống gối chốc lát rồi lấy lý do thông đạo của nhân giới và Con Thuyền Noah sắp đóng để vội vàng trả phòng.

Rời khỏi khách sạn, Vitznau vẫn đang là buổi sáng.

Raphael dắt Asmodeus đi dạo dọc bờ hồ Lucerne.

Nơi này là một tiểu trấn phong cảnh xinh đẹp như tranh, có sự yên bình của thiên đường, có cả sự ấm áp của nhân gian. Cư dân trong trấn rất hiền lành và tốt bụng, dù không quen biết cũng sẽ vẫy tay chào hỏi. Trước khi Raphael kịp chào lại, họ đã bắt đầu ca ngợi sắc đẹp và phong thái của hai người. Có một thanh niên còn khoa trương hình dung Raphael trông chẳng khác nào thiên sứ.

Đương nhiên, lời khen này nếu dùng để miêu tả Raphael thì không còn là đang so sánh nữa, mà phải là… Vạch trần chân tướng?

Chiều về, phong cảnh càng xinh đẹp hơn, ráng chiều vàng nhạt vỡ vụn rải lên mặt hồ lấp la lấp lánh rất giống với đôi mắt của Raphael.

Asmodeus không khỏi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Đúng lúc đối phương cũng đang nhìn y, hoặc có lẽ người ấy vẫn luôn nhìn y.

Asmodeus thấy hơi xấu hổ, ánh mắt giả vờ liếc sang mặt hồ, nhưng ánh mắt của người kia đang dán vào mặt y lại quá nóng bỏng khiến y nhịn không được phải quay đầu lại.

Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Thời gian cứ như ngừng trôi, phong cảnh chung quanh phai hết màu sắc.

Chỉ có gương mặt của người trước mắt dường như càng lúc càng rực rỡ, càng lúc càng phóng đại… Có lẽ cũng không phải là “dường như”.

Tu…

Trên mặt hồ vang lên tiếng còi đang từ từ đến gần.

Hàng mi trên mắt của Asmodeus run nhẹ, vào giây phút hai cái đầu chuẩn bị dính vào nhau, y liền mặt xuống tránh đi. Raphael hôn vào trán y, nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua như lông vũ rơi xuống nhưng cũng đủ khiến Asmodeus đỏ mặt.

Raphael giữ lấy vai y và vuốt ve nhè nhẹ như đang dỗ dành.

Hai người đều không vui nhìn về phía hồ.

Khách trên thuyền lần lượt đi xuống, Asmodeus bèn gợi chuyện: “Con thuyền này đẹp thật.”

Hồ Lucerne quá xinh đẹp nên con thuyền cũng được thơm lây. Có điều trong mắt Raphael hiện tại, nó vô cùng xấu xí – Xấu xí đến mức xếp vào hạng chót. Raphael quyết định lên thuyền để đạp cho nó vài phát cho hả giận. Chàng có cảm giác cả thế giới đều đang quấy rối không cho mình yêu đương!

Điểm đến của du thuyền là Lucerne. Sau khi xuống thuyền, hai người đi dạo quanh thành phố du lịch nổi tiếng của Thụy Sỹ, đến khi trời tối mới quyến luyến rời đi.

Du lịch Maldives một chuyến là có một triệu tệ, sau khi Raphael cùng Asmodeus bỏ đi, Tony bắt đầu hưởng thụ cuộc sống ăn chơi vui vẻ không bước ra khỏi nhà nửa bước. Gã cứ tưởng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài rất lâu, rất lâu, dù trải qua một ngày tiêu tiền như nước, một triệu vẫn là con số khổng lồ.

Điều duy nhất gã không nghĩ tới chính là, gã mới ăn xong gà rán KFC được giao tận nhà, các vị đại gia liền quay về.

Thời gian hạnh phúc đúng là luôn ngắn ngủi.

Câu này rốt cuộc là do ai nói?



Thiệt con bà nó chuẩn quá xá!

Tony hít sâu một hơi, miễn cưỡng giữ được nụ cười, “Không ngờ mới đó lại gặp nhau rồi.”

Raphael hỏi: “Tại sao lại không ngờ? Hợp đồng của chúng ta vẫn chưa đáo hạn mà.”

Tony: “…”

Bất cẩn một tí là lại nhớ đến chuyện mình vi phạm hợp đồng. Chỉ trong nháy mắt, nụ cười của gã liền biến thành nụ cười vui vẻ nịnh nọt phát ngấy, “Hôm nay được trông nhà giùm ngài, tôi đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

Raphael đi ngang qua gã để bước vào trong, lập tức đập ngay vào mắt là căn phòng khác bừa bộn không thể chịu nổi. Bàn trà bày la liệt những gói thức ăn được giao tận nhà, trên sô pha rơi đầy vụn thức ăn, sàn nhà càng khỏi phải nói, để lại đầy dấu chân do Tony chạy ra mở cửa.

Tony hoảng sợ nấc lên một cái, “Tôi dọn dẹp ngay và luôn!”

Xem ra đêm nay không ở lại đây được rồi.

Raphael tỏ ra vô cùng “nuối tiếc” và nhìn sang Asmodeus, “Chúng ta không thể không ra ngoài thuê phòng rồi.”

Tony kéo máy hút bụi từ bếp bước ra, nhờ vào kinh nghiệm quan sát sắc mặt do đặc thù công việc bao nhiêu năm, gã vô cùng biết điều mà phối hợp, nở nụ cười vừa xấu hổ lại không thiếu phần lễ phép. “Thật sự ngại quá, tối nay chắc không thể nào dọn kịp, sáng mai để tôi mời nhân viên quét dọn chuyên nghiệp đến.”

Cuối cùng Raphael cũng chịu tặng gã một ánh mắt khen ngợi.

Tony cầm chặt máy hút bụi, kích động đến sắp nhảy cẫng lên: Mừng quá! Giữ được một triệu rồi!

Asmodeus nói: “Thạch Phi Hiệp dạy em một từ mới.”

Nghe đến cái tên quen thuộc, Tony nhịn không được buột miệng, “Từ gì?”

Trong lòng Raphael tràn đầy linh cảm chẳng lành.

Asmodeus nghiêm túc đáp: “Ăn bám đại gia.”

Tony: “…” Bạn cũ ơi bạn cũ, không ngờ mày nhờ “ăn bám đại gia” mà có thể như cá gặp nước ở Con Thuyền Noah… Ôi, cơ hội tốt biết bao nhiêu! Năm xưa sao mình không nghĩ tới nhỉ! Nhưng hiện tại mình cũng “ăn bám” được kha khá mà nhỉ. Nhớ đến một triệu trong túi, gã dùng đôi mắt sáng rỡ như đèn pha nhìn “đại gia”.

Nhưng mà trong lòng đại gia lúc này đang dậy sóng.

Chàng có linh cảm, giấc mộng ngủ chung giường… Lại là mộng rồi.

Số người Asmodeus quen biết ở nhân giới không nhiều, được y gọi là đại gia cũng chỉ có – Ứng Long Sơn.

Nhà họ Ứng sau khi được tin Asmodeus quay về ở thì thêm một phen gà bay chó sủa.

Ứng Long Sơn lấy tờ giấy lần trước khi Asmodeus mang trái cây đi để lại, đọc tới đọc lui mấy lần rồi khổ sở nhìn bà Ứng, “Lần này hắn ta nhất định là tới báo thù.”

Bà Ứng đang bình tĩnh dặn dò giúp việc dọn dẹp phòng khách, nghe tiếng sụt sùi của Ứng Long Sơn hơi to thì bất đắc dĩ phải quay sang, “Báo thù cái gì?”

“Chúng ta dùng kiếm gỗ đào và la bàn đến phá hắn!”

Bà Ứng mất kiên nhẫn trợn mắt liếc ông ta một cái, “Lúc tôi gọi cho Tiểu Hứa chẳng phải mình cũng ở bên cạnh à? Phá cái gì? Chỉ là dẫn hắn đi tham quan văn phòng rồi thôi chứ có làm gì đâu.”

Ứng Long Sơn vẫn đau khổ nói: “Nhưng hắn mang trái cây đi mất tức là không muốn giữ quan hệ tốt với nhà chúng ta nữa.”

“Không qua lại với nhà chúng ta mà muốn ghé ở vài ngày?”

“Bởi mới bảo là tới trả thù!” Ứng Long Sơn cảm thấy suy luận của mình thật là hoàn hảo!

Bà Ứng cũng lười nói nhảm với ông ta nên quay sang nháy mắt với con trai. Tiên sinh Tiểu Ứng vừa bước tới một bước thì chợt nghe Ứng Long Sơn thở dài, “Mày đi đi.”

Tiên sinh Tiểu Ứng: “?”

Ứng Long Sơn nói: “Từng tuổi này rồi một cô vợ cũng chả có, chừng nào mới giúp nhà họ Ứng nối dòng nối dõi? Mày xem xem, vào lúc quan trọng phải đối diện với sống chết, nhà người ta đều là để trẻ con chạy trốn để lại giọt máu cuối cùng. Nhà mình thì sao, chỉ có một thằng thanh niên già bỏ trốn.”

Chưa kịp nói câu nào đã thấy hình như mình bị vạ lây, tiên sinh Tiểu Ứng: “…”

Gã tủi thân nhìn mẹ.

Mẹ gã gật đầu, “Con người trước khi chết thường nói thật lòng. Lần này mẹ thấy con nên nghe lời ba.”

Lão Ứng, Tiểu Ứng: “…”

Nửa tiếng sau, Asmodeus cùng với Raphael trong gương mặt của Tony đến nhà họ Ứng. Nhà họ Ứng đèn đuốc sáng trưng, cảm giác đón khách lần này VIP hơn hẳn lúc trước, ba người đều đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Theo lời Ứng Long Sơn là bởi: “Người một nhà nếu chết cũng phải có mặt đông đủ.”

Cả Raphael lẫn Asmodeus đều không có thói quen đếm số người, vì vậy chỉ lễ độ chào hỏi rồi không chú ý nữa. Bà Ứng dẫn hai người vào hai căn phòng dành cho khách, Raphael hỏi đầy ám chỉ: “Chỉ trong thời gian ngắn ngủi phải chuẩn bị những hai căn phòng có phải quấy rầy lắm không?”

Bà Ứng mỉm cười đáp: “Lão Ứng nhiều bạn bè, nhà chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn hai mươi mấy phòng dành cho khách, các vị lúc nào thích ghé cứ ghé.”

Đợi bà ta bỏ đi, Raphael mới gõ cửa phòng bên canh, Asmodeus vẫn chưa ngủ nên ra mở cửa và nhìn chàng bằng ánh mắt đầy chấm hỏi.

Raphael rũ mắt, “Từ sau thánh chiến, tôi chẳng mấy khi ngủ được ngon giấc.”

Asmodeus kinh ngạc tròn mắt.

“Chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhớ đến chiến trường năm xưa.” Raphael ngưỡng cổ lên và thở dài não ruột, “Vì vậy tôi rất sợ phải ngủ một mình.”

Asmodeus hớn hở nói: “Nếu người không muốn ngủ, hay là chúng ta xem phim đi.”

Raphael: “?”

Asmodeus đáp: “Nửa phần sau của ‘Lưu lạc địa cầu’ em vẫn chưa xem thật kỹ…” Rõ ràng là nhớ lại chuyện xoa bụng, gương mặt trắng nõn của y lại hơi ửng đỏ, “Người xem với em nhé, có được không?”

Raphael: “…”

Chỉ cần As muốn thì làm sao lại không được?

Chàng tự an ủi bản thân, hai người cùng nhau xem phim thôi thì xem như là một cái kết đẹp của buổi hẹn hò hôm nay.

Nghe bảo hai người muốn xem “Lưu lạc địa cầu”, Ứng Long Sơn lập tức vượt qua chướng ngại tâm lý và bày tỏ muốn được gia nhập. Bà Ứng nhìn thấy sắc mặt của Raphael chẳng mấy vui vẻ thì biết điều kéo ông ta đi, nào ngờ Ứng Long Sơn lại hùng hồn nói: “Chẳng phải mình muốn tôi cải thiện quan hệ với họ sao?”

Bà Ứng: “…” Mình có chắc làm thế nào không khiến quan hệ càng thêm hỏng bét à?

Asmodeus rất hoan nghênh ông ta vào nhóm. Ban đầu lúc xem phim là vì y muốn thấu hiểu Ứng Long Sơn hơn, giờ đây có ngay ông ta bên cạnh thì còn gì bằng.

Bà Ứng thấy thế cũng không khuyên nhủ nữa. Trong suy tính của bà, nếu phải so sánh giữa gã nhân loại Tony, đương nhiên Asmodeus là kẻ cần được chìu lòng hơn.
Bình Luận (0)
Comment