*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạng mục đầu tư cao thượng.Bị gió biển thổi lơ lửng giữa không trung, Asmodeus há miệng toan gọi nhưng lại nuốt phải một ngụm nước biển. Gió chẳng mấy chốc biến mất, y lập tức rơi tự do. Ba đôi cánh trắng muốt lập tức xuất hiện ngay bên dưới. Raphael giang tay ra đón, lực rơi của Asmodeus khiến hai người sau khi đụng phải nhau thì cùng nhau rơi tiếp xuống biển.
Nước biển gầm thét như sấm giật, chỉ trong nháy mắt, hai người bị đẩy đi xa mười mấy mét.
Raphael ôm lấy người nọ, ảo não suy nghĩ làm sao giải thích cho phải.
Đơn thân bao nhiêu năm, chàng từng đọc biết bao nhiêu tiểu thuyết ái tình. Theo những điều tâm đắc rút ra, “không nhận ra nhau” trăm phần trăm là lỗi tối kỵ giữa người yêu. Người yêu là có một không hai trên đời, chỉ cần xuất hiện là sẽ tỏa ra hào quang rực rỡ, khiến cho tất thảy trở nên mờ nhạt, làm lu mờ mọi nhân vật khác, làm sao có thể không nhận ra nhau?
…Giải thích rằng ban nãy thật ra là chút tình thú mình giành cho người yêu vì lâu ngày mới gặp lại nhau?
Nghe có vẻ như là cái cớ Mammon sẽ dùng, nhưng Mammon xưa nay luôn là một tính từ mang ý nghĩa gợi đòn, chẳng phải thứ gì tốt lành.
Raphael rất bối rối.
Bất thình lình, cằm tự dưng bị cà nhẹ một cái.
Dưới biển không thể mở miệng nói chuyện, tầm nhìn bị mái tóc đen dài hòa vào làn nước của Asmodeus chắn mất, chàng chỉ có thể dựa vào động tác của đối phương để phán đoán tâm trạng của y. Dùng đầu cạ vào cằm, nếu đổi thành Abaddon làm động tác này, nhất định là để dồn đối phương vào đường chết.
Còn nếu là As…
Raphael thả lỏng tay ra, Asmodeus thuận thế xoay người một trăm tám mươi độ để đối mặt với chàng, sau đó mở rộng vòng tay. Raphael cúi đầu xuống, đôi môi xuyên qua làn tóc mềm mại, nhắm đúng vào trán y và hôn nhẹ một cái.
Asmodeus đạp chân hai cái, cả người trồi lên chừng nửa mét, chỉ nháy mắt đã cao hơn Raphael nửa cái đầu.
Raphael ngẩng đầu nhìn y, Asmodeus cúi đầu xuống, mái tóc đen dài theo dòng nước trôi ra sau. Y nâng mặt chàng lên, thành kính mà hôn lên trán chàng, rồi hôn xuống chóp mũi, cuối cùng là môi, nhưng vừa chạm nhẹ là lại dời sang chỗ khác. Raphael còn muốn hôn sâu hơn nhưng Asmodeus đã đưa chàng trồi lên trên.
Hai cái đầu trồi khỏi mặt nước, gần đó không có bóng dáng của đao kiếm nào cả, hai người bị nước biển đẩy ra khỏi chiến trường, tạp âm bên đấy chẳng còn nghe rõ nữa, nhưng sóng lớn lại ập tới đẩy họ đi xa hơn.
Asmodeus nắm chặt lấy tay Raphael và bơi đi nơi càng xa hơn.
Raphael: “?”
Đây là tình tiết bỏ nhà theo trai?
Vị thiên sứ vô cùng tận tụy với cương vị bắt đầu thấy khó xử: Khi đối thủ dùng mỹ nhân kế làm suy yếu lực lượng hậu cần bên mình, chàng phải tính thế nào đây?
Trong đầu chàng chợt hiện lên ánh mắt lạnh lùng của Michael khi cầm kiếm lửa khổng lồ.
Ừm…
Biết đâu mình có thể dùng kế phản gián?
Asmodeus đột nhiên dừng lại, sau lưng họ không còn là mặt biển gào thét. Cả hai đang ngồi trên thuyền trúc, ung dung lênh đênh giữa mặt biển gió yên sóng lặng, mây trắng bồng bềnh giữa nền trời xanh thẳm, còn có thể nhìn thấy hải âu chao qua liệng lại.
Hoàn cảnh hoàn toàn tương phản với hiện thực rõ ràng không còn là phép thuật che mắt, cũng tức là – Bất tri bất giác, chàng đã bị As đưa vào ảo cảnh?
Sau phen kinh ngạc là thấy xấu hổ.
Vậy là trong lúc mình còn ôm mộng phản gián, trên chiến trường khốc liệt giữa đôi bên, chàng đã không chút phòng vệ mà mở lòng cho As thoải mái ra vào?
Asmodeus không hề hay biết nỗi lòng rối bời của Raphael vào lúc này, y nhanh chóng thuật lại những gì mình nghe ngóng được ở nhân giới cùng với phán đoán của mình, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có lẽ chỉ cần thành công ngăn cản ngài Lucifer, nhân giới sẽ không dễ dàng thoát ly nữa.”
…Đầu óc Raphael bị niềm vui lớn lao tự dưng ập tới này tấn công. Mình còn đang do dự tự vẽ vời ra kế phản gián này nọ, As đã chủ động vạch ra một con đường vẹn toàn cho đôi bên. Chàng còn có thể làm gì đây?
Thôi thì cứ làm mỹ nhân “được” ban thưởng cho kẻ lập công vậy.
Chàng nắm tay Asmodeus, chuẩn bị hy sinh sắc đẹp của mình, đang định kéo người nọ vào lòng thì cả người đột nhiên chao đảo. Vốn định ôm người ta, ai dè lại bị người ta ôm mất rồi. Asmodeus nâng đùi chàng để đặt chàng lên vai của mình, cảm giác được Raphael cựa quậy tránh đi, y còn quan tâm hỏi: “Khó chịu ở đâu sao?”
…
Khó chịu trong lòng.
Raphael dịu dàng vuốt tóc Asmodeus, hai mắt ngây ra nhìn về hướng biển xa xăm, trong lòng tự dưng thấy bức bối khó tả.
Khi hai người quay lại chiến trường, mây đen phủ khắp trời đã tán đi, các thiên sứ và đọa thiên sứ đánh nhau long trời lở đất. Raphael thuận tay kéo một thiên sứ bị đánh cho mặt mũi bầm dập hỏi Lucifer đang ở đâu, thiên sứ giơ ngón tay sưng như củ cải lên một cách khó khăn và chỉ về hướng bên kia.
Đó là một vị trí rất xa, dường như chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai đốm sáng đang di chuyển với tốc độ chóng mặt.
Bên cạnh họ đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí.
Mammon đánh xe ngựa lửa của địa ngục xuất hiện, còn chưa kịp xuống xe đã bị nước biển cuốn lấy. Raphael vô cùng kinh nghiệm mà kéo Asmodeus bay lên không trung, nhìn Gabriel bổ ra biển ra làm đôi. Không còn sức đỡ của nước, Mammon rơi thẳng xuống thêm mấy chục mét, vừa giương cánh ra giảm lực rơi, còn chưa kịp lấy hơi lại bị nước biển hai bên ập tới, nhấn cho chìm càng sâu hơn. Gabriel hừ lạnh một tiếng, xoay sang nhắm vào Beelzebub. Beelzebub khó khăn lắm mới tìm được chút thời gian rảnh rỗi nhét thức ăn vào miệng, bất chợt bị tấn công nên đành phải vừa nhai nuốt vừa né đòn.
Asmodeus nhìn mà đổ mồ hôi lạnh như mưa. May mà tìm thấy Raphael, bằng không nhất định cũng sẽ rơi vào tình huống của Mammon, cả cơ hội nói chuyện cũng chẳng có.
Y ôm đầu Raphael, dán miệng vào sát tai chàng và nói: “Giờ phải tính sao?”
Hai bên đang đánh vô cùng hăng máu, không dùng thủ đoạn phi thường thì không thể nào tách ra được.
Raphael dán tai mình vào môi Asmodeus, “Tôi có một ý tưởng này.”
Những tầng mây dày đặc một lần nữa tụ lại trên mặt biển, bao phủ toàn bộ chiến trường…
Michael chớp mắt rồi nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ rực lửa của mình đâm ngập vào ngực Lucifer.
Gabriel bay lên không trung, sóng dữ cuộn trào mang theo thi thể đã trướng lên, là Mammon.
Khô mực trong tay Beelzebub đột nhiên biến thành con mực khổng lồ, bất thình lình nhào tới gần Ramiel lúc ấy đang xoay lưng lại, dùng những chiếc vòi khổng lồ siết gãy cổ của đối phương.
…
Lucifer nheo mắt, phát hiện chiến trường không hiểu sao bỗng nhiên khựng lại, hắn chợt gọi: “Asmodeus.”
Giọng của hắn như vang lên từ loa phóng thanh, khiến chiến trường bất chợt sinh động trở lại. Các thiên sứ và đọa thiên sứ tỉnh dậy từ trong ảo cảnh, nhao nhao gọi tên Asmodeus, giọng nói chứa đựng đầy những căm phẫn, bực bội hoặc thở phào nhẹ nhõm.
Asmodeus thò đầu ra từ trong buồng xe ngựa của địa ngục. Hiếm khi nào bị bao nhiêu đôi mắt dán vào như vậy, y chợt thấy cổ họng khô khốc, “Tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần nói.”
Xe ngựa trở thành phòng họp lâm thời.
Raphael vốn định ở lại làm chỗ dựa cho Asmodeus, nào ngờ… Không còn chỗ ngồi.
Lucifer, Michael, Beelzebub, Gabriel, Ramiel, năm người vây quanh lấy Asmodeus, không còn chút chỗ trống nào. Giả sử phải chơi trò giành ghế thì nhất định sẽ không thiếu được ánh đao ánh kiếm.
Raphael được phái đi chăm sóc người bị thương, giữa đường gặp phải Mammon vừa từ dưới biển mò lên. Bộ đồ tây màu đỏ tía đã nhăn nhúm thê thảm, nơ cũng chẳng biết rơi ở chỗ nào, trên vai còn “vác” thêm… Tảo xanh, ngờ rằng là thổ hải sản bản địa, trông đậm chất mới đi biển về. Nhưng may mà chưa bị dìm thành xác chết.
Mammon lấy điện thoại chống nước của địa ngục ra tự chụp cho mình mấy tấm hình.
Raphael khinh bỉ nhìn gã, “Ngươi đang làm gì đấy?”
Mammon đáp: “Giữ lại cho Meta xem.” Meta mà thấy nhất định sẽ xót chết được! Tự gã còn thấy xót cho bản thân cơ mà.
“…” Raphael nghẹn lời, “Ngoài việc ‘nhảy’ biển, ngươi còn làm gì chứ?” Không nhìn thấy những thiên sứ và đọa thiên sứ khác máu me đầm đìa hay sao?
Mammon trả lời mà mặt không đổi sắc, “Ngươi có thể đến nhân giới khảo sát thử xem tay không nhảy Bắc Băng Dương tỷ lệ sống sót là bao nhiêu.”
Raphael: “…” Một ma vương mà đã quyết định mặt dày mày dạn thì làm gì còn biết giới hạn là gì.
Khả năng biểu đạt bằng ngôn ngữ của Asmodeus chỉ ở mức trung bình, nhưng vì từng kể lại với Raphael một lần nên lần thứ hai thuật lại cũng lưu loát hơn nhiều, rất nhiều chi tiết nhỏ Raphael từng hỏi đều được y chủ động nhắc tới, thế nên cả quá trình không bị gián đoạn.
Mãi đến khi y nói xong, Gabriel mới bắt đầu dùng toàn bộ hỏa lực chế giễu: “Ô hô. Nếu ta không hiểu sai, ý của ngươi là, chín giới vốn không phải đối mặt với tận thế, nhưng bởi hành động sai lầm của Lucifer nên tận thế mới xảy ra?”
Beelzebub đáp: “Xin hãy dùng từ cho chính xác. Ban nãy những gì Asmodeus nói chỉ là một hướng suy nghĩ.”
Gabriel nghiêng đầu, hất cằm nói: “Ta ghét nhất tiếng vo ve đấy, ngươi thật sự không câm miệng được à?”
Beelzebub hận nhất là việc người khác nhắc tới biệt danh “Vua Ruồi” của mình, gã cười lạnh đáp trả: “Ngươi thường xuyên nghe thấy tiếng vo ve chính là dấu hiệu của bệnh ù tai đấy, về già là điếc luôn. Ngươi rảnh thì đi mà kiểm tra tai xem.”
Ramiel đánh nãy giờ nên thấy hơi mệt, khi Asmodeus đang nói, gã đã dựa vào vách xe đánh một giấc, lúc này mới ngủ dậy. Đôi mắt tròn xoe của Ramiel trừng lên, gã hỏi: “Ừm, giờ thế nào? Đánh hay không đánh?”
…
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn lên mặt Lucifer.
Lucifer thản nhiên như thường. Bị Gabriel ám chỉ là kẻ gây ra tận thế hắn cũng không giận, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh muôn thuở: “Tạm thời đình chiến.”
“Tạm thời?” Gabriel cười lành, “Xem như là cách biểu đạt mới của việc rút êm sao?”
Sau khi vào trong xe, Michael chưa từng lên tiếng, ánh mắt chỉ mãi dán vào bản tay phải của mình, lúc này lại bất thình lình ngẩng mặt lên rồi bảo: “Abaddon và Beria vẫn còn ở Nam Cực.”
Beelzebub đáp: “Chắc là đang vui vẻ cùng đám Raguel, Uriel.”
“Đừng nói lời thừa nữa, hãy mau nghĩ cách giảm thiểu tổn thất cho nhân loại đi.” Michael đột nhiên xông ra khỏi xe, bay lên không trung, nhìn mặt biển phẳng lặng bên dưới, cảm giác bức bối trong ngực cuối cùng cũng vơi đi đôi chút.
Khi ấy sao không nhận ra đó là ảo cảnh cơ chứ?
Thế mà lại hoảng loạn, mất bình tĩnh nhường này.
Michael cúi đầu xuống, bên dưới…
Mammon không biết lấy đâu ra một tấm hình Bắc Băng Dương và đang chỉ huy các thiên sứ cùng đọa thiên sứ căn cứ theo đó là khôi phục lại cảnh tượng ban đầu. Raphael dẫn dắt một đoàn thiên sứ tìm kiếm dưới biển, sau đó Asmodeus cũng từ trên xe bước xuống, hai người nắm lấy tay nhau.
Tiếng ngựa hí lại vang lên.
Y quay đầu lại, Beelzebub đánh xe chuẩn bị rời đi, toan xuất phát thì buồng xe đột nhiên xoay chín mươi độ, Lucifer từ bên trong nhìn ra, sự bình tĩnh trong mắt không còn, mà thay vào đó là ý cười ấm áp.
Lại là thế này.
Michael xoay đầu đi, trong lòng bức bối vô cùng. Cảm xúc của người nọ hình như chỉ cần nhấn nút một cái là có thể thay đổi, luôn giữ thái độ công tư rạch ròi giữa hai người, nếu đặt lên bàn cân, y không làm được như vậy, trông y cứ như đang giận dỗi vô cớ.
***
Credit: 我真的很想要能天使
Vốn định ôm người ta, ai dè lại bị người ta ôm mất rồi. Asmodeus nâng đùi chàng để đặt chàng lên vai của mình, cảm giác được Raphael cựa quậy tránh đi, y còn quan tâm hỏi: “Khó chịu ở đâu sao?”