Cửu Liên Hoàn

Chương 29

CHƯƠNG 29

Khi Hạ Thiên Thành nhìn thấy Thạch Trụ, Thạch Trụ chính là đang xây xẩm chóng mặt chạy phía trước xe của hắn, mặc cho lão Lý tài xế có bóp còi như thế nào đều không có phản ứng, đợi lão Lý bạo nộ lên muốn xuống xe giáo huấn cho y một trận, y lại đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngã ra đường, làm cho nữ nhân mập mạp trên xe cũng đều bị chao đảo theo.

“A da! !” Nữ nhân kinh hô lên rồi cũng ngã ra đất.

Lão Lý tài xế bị tình huống đột nhiên này làm cho kinh ngạc ngây ra, thẳng cho đến khi nữ nhân kia bắt đầu trèo dậy chửi mắng, đi lên căm hận đạp y, “Ngươi tên nhà quê này! Đi chết đi! Dám làm ngã lão nương!”

Thạch Trụ vẫn còn đang ngồi mơ màng trên mặt đất, chỉ là trong vô thức vẫn dùng cánh tay che người lại, lão Lý không kiên nhẫn, la mắng nữ nhân đó. “Này, tránh đường đi, muốn đánh qua bên đường mà đánh! Đui rồi sao!”

Nữ nhân lúc này mới chú ý đến chiếc xe hơi sau lưng, ả vội vàng tránh qua bên kia đường, nhưng vẫn không quên căm hận trừng mắt nhìn Thạch Trụ, giống như là đang đợi chiếc xe đi rồi lại tiếp tục xông lên. Hạ Thiên Thành chính là đang trong xe có chút nhàm chán nhìn ra ngoài một cái, thật ra hắn rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, nhưng lại đột nhiên ngẩng ra, không chịu được lại một lần nữa quay nhìn……..hắn là mãi đến lúc này mới nhận ra y.

Hạ Thiên Thành quả thật phải hoài nghi độ rộng lớn của Bắc Bình này, nếu không thì tại sao lại cứ luôn gặp phải nam nhân này? !

Hơn nữa dường như mỗi lần gặp y, y đều luôn là một bộ dáng sa sút xui xẻo này.

Lão Lý tài xế lại bắt đầu mắng chửi Thạch Trụ, Thạch Trụ lúc này đã thanh tỉnh lại, y ráng sức trèo dậy cúi đầu cong lưng muốn tránh qua một bên, lại nhờ lời mắng chửi của lão Lý mà nhớ đến chiếc xe kéo, tay chân luống cuống vội quay lại kéo đi, đợi cho tất cả đều xong rồi, mới nhẹ nhõm thở một hơi, rồi lau lau mồ hôi, nhất thời sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều.

Hạ Thiên Thành không còn gì để nói nhìn, hắn thật sự nói không rõ được tư vị trong lòng, xa cách mấy tháng rồi, thế nhưng lại gặp được y, hơn nữa Hạ Thiên Thành còn ảo não phát hiện, cái người mà hắn vốn dĩ đã không còn nghĩ đến này thật ra là vẫn dính rễ trong lòng không thể quên được.

Có lẽ dưới con mắt của người khác, cái tên nam nhân thảm hại thấp kém này bình thường so với mấy tiện dân khổ lực cả ngày lo kiếm sống ở đầu đường xó chợ trên Bắc Bình này không hề có chút khác biệt, quá tầm thường đến ngay cả ánh mắt đáng thương mà lại đáng ghét này cũng đều không đủ để nhận được chút bố thí.

Hạ Thiên Thành hoàn toàn hiểu rõ, vốn dĩ đối với người như thế này, hắn cũng không muốn nhìn nhiều hơn một lần, nhưng mà tại sao đến bây giờ cái thứ đồ này, vẫn là luôn thu hút ánh mắt của hắn, lẽ nào chính là bởi vì con mẹ nó đã từng ngủ qua với y sao?

Lão Lý tài xế trở lại khởi động xe, Hạ Thiên Thành không động đậy gì ngồi đó, thân ảnh của nam nhân từ ngoài cửa sổ chầm chậm lướt qua, lập tức, tiếng nữ nhân lớn họng la hét đó lại lần nữa truyền đến.

“…….Lão Lý, đi bịt miệng cái nữ nhân to mồm đó cho ta.” Khi chiếc xe đã chạy được khá xa, Hạ Thiên Thành cuối cũng cũng không thể nhẫn nại được nữa, y như lúc trước ở cổng của Dung phủ, hắn vô pháp cứ như vậy mà đi, cái tên nam nhân đáng ghét kia, có cần lúc nào cũng một bộ dạng đáng thương như thế xuất hiện ở trước mắt hắn không.

Lão Lý tài xế một trận kinh ngạc.

“……Quay xe lại đi.” Mệnh lệnh của Hạ Thiên Thành trước giờ cho dù là có hoang đường đến thế nào cũng không cho phép cãi lại, lão Lý hiểu rất rõ, ông đương nhiên có hoài nghi, nhưng cũng chỉ có thể tuân lệnh hành sự.

Đợi đến lúc bọn họ quay lại, Thạch Trụ đáng thương đã đem tất cả tiền mang theo trên người lấy ra chuẩn bị bồi thường cho nữ nhân kia, nhưng nữ nhân tựa hồ đối với số tiền ít ỏi trong tay y kia rất không vừa lòng, một tay đoạt lấy hết, lại vẫn luôn mồm la hét mắng nhiếc.

Thẳng cho đến khi trước mặt có hai nam nhân, một trong số đó là tên tài xế vừa rồi, lạnh lùng nhìn ả, nữ nhân mới phát hiện được bầu không khí dị thường, này lập tức câm miệng.

“Còn không mau cút.” Lão Lý trừng mắt, cái ả xú nữ nhân hung hăng này vô cùng đáng ghét, nhưng mà đây không phải là nguyên nhân mà đại soái muốn quản đến chuyện nhỏ nhặt này, nói thật, ả ta còn chưa có xứng đâu.

Khí thế của bọn họ có chút kinh người, nữ nhân rất rõ ràng đã bị dọa đứng, đặc biệt là nam nhân anh tuấn rõ ràng là không hề phát ra một lời kia, lại càng làm cho ả cảm giác được áp lực càng tăng, nên vội vàng quay lưng gấp gáp chạy đi.

Nhưng Hạ Thiên Thành căn bản là không thèm nhìn đến ả, từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn tên nam nhân kia một lần, nhưng cũng lập tức quay đi, mà Thạch Trụ lại từ khi nhìn thấy bọn họ đến và nhìn thấy hắn, gương mặt hao gầy tiều tụy rõ ràng là trắng bệch đi, ngỡ ngàng đứng ngốc tại chỗ.

Y cũng là vạn lần không thể ngờ được là sẽ ở chỗ này gặp phải Hạ Thiên Thành, nhưng đả kích liên tiếp và áp lực cuộc sống đã khiến y càng hiền như khúc gỗ. Đối với tình trạng ngoài ý muốn này, trong đầu chỉ có một mảng trắng xóa, lại thêm lần trước Hạ Thiên Thành không có điều kiện gì mà giúp đỡ y, cho nên sự sợ hãi theo quán tính đối với nam nhân này và sự khẩn trương vô cùng kia, đã có hơi âm thầm mang theo chút an tâm, Thạch Trụ hoàn toàn cũng không biết phải làm sao.
Bình Luận (0)
Comment