“ Tịch quản sinh! Tịch quản sinh!!”
Cho đến khi ông ấy đến trước mặt, Tịch Linh mới nhận ra ông ấy gọi mình, nàng vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ.
Lưu quản sinh nhíu mày nhìn Tịch Linh.
“Cô không nghe ta gọi sao?”
“ Là do ta không tập trung, làm phiền đến ngài rồi”
Khi nói chuyện với ông ấy, Tịch Linh cứ vô thức quay đầu sang trái, chỉ là một cử động vô thức rất nhỏ, nhưng Lưu quản sinh có kinh nghiệm không cạn có thể lập tức nhìn ra được tai nàng có vấn đề.
“ Tai trái của cô bị thương sao?”
Tịch Linh ỡm ờ một lát rồi thôi: “ Chỉ là vết thương nhỏ cũng đã sắp khỏi, tạ Lưu quản sinh quan tâm”
“ Hay là cô đến núi của Triệu trưởng lão đi, môn sinh ở đó đều biết y thuật”
Tịch Linh mỉm cười với ông ấy, khẽ cúi đầu: “Ta thực sự không sao, ngài đừng lo cho ta.
Ngài đến lấy sách đúng không? Ta đã viết xong rồi, để ta lấy cho ngài”
Nghe thấy sách đã có, mắt ông ấy liền sáng lên.
Đây là sách Tịch Linh dựa trên một phần nhỏ lượng kiến thức thượng cổ, sửa đổi một chút vì Lưu quản sinh đã mở lời nhờ vả.
Cầm quyển sách dày cộm trên tay, ông ấy liền vui vẻ rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở nàng mau tìm đại phu chữa tật.
Suốt một tháng nay, không ít lần người khác gọi nhưng nàng không nghe thấy, Tịch Linh cũng đành phải đi đến Dược phong của Phong Ly, nhưng nàng không đi tìm hắn.
“ Xin lỗi, Diệp Anh công tử là quý đệ tử ở đây phải không?”
“ Phải, huynh ấy là đệ tử của một sư phụ trong phong, cô nương là...?”
Tịch Linh đưa ra một lệnh bài chứng minh thân phận quản sinh thuộc thuần thú phong, bắt đầu mở lời nhờ vả đối phương.
“ Ta là một người quen cũ của y có việc muốn gặp Diệp công tử.
Huynh có thể đưa ta đến gặp Diệp Anh không?”
“ Quản sinh đã khách sáo, mời theo ta”
- -----
“ Diệp Sư huynh, có người muốn tìm huynh”
“ Ai thế? Ta đang mài thuốc”
Diệp Anh tay cầm một cái sàng thuốc lớn bước ra mở cửa, Tịch Linh khẽ cảm ơn vị đệ tử kia rồi gật đầu nhìn Diệp Anh:
“Diệp Công tử, đã lâu không gặp”
2 mắt y lập tức mở lớn ra: “ Tiểu cô nương?! Sao cô lại ở đây?”
Là tiểu cô nương bị Trưởng lão của mình một phát đưa đi, thực sự là đã lâu không gặp.
Diệp Anh nhìn tiểu cô nương này khí sắc tốt hơn một chút, tuy vẫn còn hơi trắng nhưng ít ra không thảm hại rách nát như lần đầu gặp nhau.
“ Ta có tật, muốn nhờ Diệp công tử chữa trị”
Y lập tức nghiêm túc lại, bỏ cái sàng thuốc xuống bàn rồi nhanh chóng dẫn nàng vào bên trong dược đường.
2 người đối mặt với nhau, Tịch Linh mới thở dài nói với hắn: “Tai trái của ta bị điếc rồi”
“...”
Diệp Anh không hỏi nhiều, lập tức kiểm tra cho nàng.
“ cô...!cô không phải mới bị điếc gần đây”
“ Ừm, đã một tháng”
“...”
“ Cô...”
Hắn tức giận đến nỗi ngoài chữ đó ra cũng không còn nói được gì, bệnh nhân không trân trọng bản thân như thế thực sự là lần đầu thấy.
“ Cô thừa biết bản thân bị điếc hơn một tháng trước, cớ gì bây giờ mới chịu đến tìm ta?”
Diệp Anh rất muốn mắng người, nhưng nhìn thấy vẻ ảm đạm của nàng, lời nói đến miệng vẫn phải bị ép nuốt xuống.
Hắn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, xoay người lấy giấy bút viết xoèn xoẹt gì đó trên giấy.
“ cô đợi ta một lát, nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại”
Hắn nói xong liền quay ngoắt đi luôn, thực sự đúng nửa canh giờ sau đó, hắn đem về một cái hộp nhỏ.
Diệp Anh tự tay bốc lấy mấy vị thuốc kì lạ, sau đó trực tiếp cầm cái hộp đi thẳng vào bên trong.
Tịch Linh đợi thêm nửa canh giờ nữa, hắn mới mồ hôi như tắm đem một cái hộp nhỏ đưa đến trước mặt cho nàng.
“ Cô uống đi, là phục cơ đan, cô sẽ không chịu nổi dược tính của từ đan của đan phong, ta vừa mới luyện lại, thêm một chút thứ vào bên trong”
“ Huynh biết luyện đan sao?”
“ Các sư phụ sẽ dạy cho những môn sinh ở y phong này luyện đan, bọn ta luyện đều là dùng để luyện thuốc, luyện đan thuần thục thì phải nói đến đan phong, cái gì cũng luyện ra được, hơn nữa dược tính khủng khiếp”
Hắn nói cho nàng biết thêm một chút về những thứ khác ở Trạch Linh tông, nàng càng nghe càng cảm thấy phức tạp.
“ Cô uống đi, mỗi ngày một viên, ta sẽ đều đặn gửi cho cô”
“ Đã làm phiền rồi”
Tịch Linh cầm viên đan dược ngửa đầu nuốt xuống, thứ đó vừa trôi khỏi cổ họng, cánh cửa dược đường đã lập tức bật mạnh ra.
Diệp Anh nhìn thấy đối phương là ai liền hết hồn bước ra hành lễ: “ Triệu trưởng lão”
Tịch Linh cũng im lặng hành lễ, nhìn thấy tiểu cô nương bên trong dược đường, Phong Ly hình như có điều khó xử.
Mãi không ai nói tiếng nào, Tịch Linh mới xin phép cáo lui.
“ Tịch Linh!”- Phong Ly thấy nàng lướt qua mình, cho đến khi Tịch Linh thực sự sắp rồi khỏi cửa lớn, hắn mới cắn răng lên tiếng.
“ Triệu trưởng lão có gì dặn dò?”
HẮn mím môi, lấy từ trong người ra một hộp thuốc nhỏ: “ tai của cô-“
“ tạ trưởng lão quan tâm, Diệp công tử đã chữa cho ta”.