Cửu Linh

Chương 43


Tịch Linh chìm trong đau đớn kinh hoàng, miệng vẫn...!khẽ mấp máy gì đó.
Ứng long thu lại móng vuốt, nhưng nó chỉ vừa cử động, đồng tử đỏ ngầu lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc...
Gỡ không ra.
Tròng mắt của thần thú bị nhiễm ma đầy tơ máu, kinh dị nhìn nữ tử bị nó dùng móng vuốt đâm qua, vẫn đang dùng sức giữ nó lại, máu nóng của nàng tràn ra, cảm giác ấm áp của xác thịt con người trước mắt ứng long dường như làm nó ngờ vực.
“ Vực dậy...!linh tính...!“
Nữ tử mấp máy môi, đứt quãng nói ra từng chữ, nàng ta đang...!đọc tịnh liên kinh.

Máu trong miệng nữ tử trào ra theo từng chữ rơi xuống cái móng khủng khiếp của ứng long, chói mắt đến lạ thường...
Cảm giác máu của nàng ấy rơi xuống lòng bàn tay, nóng hơn cả than hồng, đau đớn còn hơn cả cắt thịt rút gân.

Lại Chân Y một đời tu luyện vì bảo vệ tín ngưỡng của cô ta, ngày nàng ấy chết đi, có một Chân nha đầu hóa điên cuồng, vùng vẫy trong hắc khí của hồng triều.


Vạn năm từng khắc từng khắc đều vật lộn với cảm giác bầu trời trong lòng nàng ta sụp đổ.
Ứng long gào lên một tiếng thảm thiết, Tịch Linh vẫn giữ chặt móng vuốt của ứng long, tự mình thanh tẩy cho đối phương.
Ở bên ngoài, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết từ bên trong hắc khí, mùi máu của Tịch Linh lan trong không khí...!Nhưng chỉ giây sau, mọi thứ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hắc khí dần dần tan đi, hiện hữu rõ ràng nữ tử bị móng vuốt ghim trên vách tường, bất động.
Ứng long như bị rút đi toàn bộ hồn phách, nặng nề rơi xuống mặt đất, móng vuốt rút ra khỏi nàng, để lại một lỗ máu đen ngòm gần như che phủ cả bụng.

Tịch Linh rơi xuống mặt đất, mắt mờ đi, bàn tay dính đầy máu run run đưa về phía trước, cố chấp muốn chạm vào con rồng trước mắt.
Hữu Du bây giờ bay mất hồn vía, lao đến chỗ của Tịch Linh.

Nhưng đột nhiên con rồng vực dậy gầm lên, Sương Ngọc không chần chừ rút kiếm ra, chuẩn bị thêm một trận tử chiến.

Nhưng con rồng như phát điên gào rống, thân mình khổng lồ cuộn lại, cuốn theo cả nàng.

Phượng Minh hoảng sợ nàng sẽ bị nó bóp thành thịt nát xương tan, nhưng cho đến cuối cùng khi hắc khí tan đi hoàn toàn, thân ảnh của ứng long run rẩy trong lớp khói, tựa như chìm trong đau đớn tê tâm liệt phế mà ngã rầm xuống mặt đất.
Sương Ngọc giật mình, nhanh chóng thi pháp ngự gió đỡ lấy nàng.

Tịch Linh từ từ hạ xuống mặt đất, được bọn họ đỡ lấy.

Máu tươi thậm chí thấm đẫm vạt áo của Phượng Minh khi hắn đỡ nàng.
“ Không cầm được máu...”

Xèo!!!!
Đằng sau lưng bọn họ, hắc khí đã tan đi hoàn toàn, hơi nước nóng nảy tỏa ra xung quanh, ứng long dần dần biến hóa.

Tịch Linh yếu ớt cố gắng mở mắt nhìn ứng long dần thu nhỏ lại, trong sự kinh ngạc của bọn họ...!
Tà vật hung tàn lúc nãy hóa thành...!một thiếu nữ.
Cô ta nằm dưới mặt đất, khắp người dày đặc các vết cấu xé sâu đến tận xương, dần dần lở loét nhiễm đen, mái tóc đen dài rũ rượi dính trên mặt, thiếu nữ đó mở 2 mắt nhìn chằm chằm về phía bên này.
Tịch Linh nằm ở dưới mặt đất, bọn họ đang tìm tất cả mọi cách dừng máu ở vết thương trên bụng của nàng, ánh mắt của Tịch Linh mờ nhòe, chạm vào ánh mắt đục ngầu của cô ta.
“ Tí tách!!”
Âm thanh của giọt nước rơi xuống trong không gian yên tĩnh cực kì rõ ràng, Hữu Du quay người lại nhìn liền đờ ra.

Thiếu nữ ứng long đó trừng lớn đồng tử đen đặc, nước mắt chảy tràn cả ra từ hốc mắt hõm sâu của cô ta, không một cái chớp mắt trừng lớn về hướng của bọn họ.
“ Tịch Linh?!cô không sao chứ??”
Tiếng kêu lớn của Chu Thành Diễm làm Hữu Du hoàn hồn, cô ấy nghiêng mặt qua nhìn thiếu nữ ứng long, bàn tay khẽ cử động, cố gắng nhích từng chút từng chút...!hướng tới thiếu nữ ứng long nằm trên mặt đất.

Vừa cử động một chút, vết thương lớn trên bụng lại rách ra, mắt của nữ tử dần dần mất đi tiêu cự.

“ Soạt!!”
Âm thanh ma sát khẽ vang lên, thiếu nữ ứng long vẫn trừng trừng đôi mắt chảy đầy nước nhìn nàng, bàn tay tím ngắt cũng từng chút một nhích đến, vươn đến hướng về phía Tịch Linh.
Bàn tay đó không thể chạm đến được Tịch Linh, thiếu nữ ứng long run rẩy rướn người, vật vã nhích tới.

Cách tay của nàng ta vẫn không ngừng vươn thẳng ra, mắt trừng trừng cùng lệ nóng dính đầy trên mặt huớng về phía nàng.
Sương Ngọc rơi vào trầm tư, hiếm khi hắn phân vân không biết nên làm thế nào, bọn họ cũng như thế, nên giúp hay không giúp? Bọn họ không biết ứng long kia có tiếp tục gây thêm sóng gió gì hay không.

Nhưng Tịch cô nương cũng đã đưa tay ra với nó.
Tai của Tịch Linh ong ong, không còn nghe được bất thứ gì, nàng cũng không còn thấy bất cứ gì ngoài thiếu nữ ứng long đang liều mạng nhích lại phía mình, giống như chỉ cần nhìn thấy thiếu nữ ứng long đã là việc có thể cho Tịch Linh thêm bao nhiêu sức lực.
Thiếu nữ ứng long nhìn thấy nữ tử kia lại khẽ cử động, tiếp tục đưa bàn tay về phía mình, ánh mắt đối phương tràn ngập dịu dàng, khiến cô ta thoáng ngỡ ngàng..

Bình Luận (0)
Comment