Hạ Thiên không dừng bước, hẳn không hề sợ hãi mà vẫn bước từng bước về phía thiếu nữ mặc y phục màu đen: “Được! Yêu Yêu cô nương, ta ngửi thấy mùi của sát thủ hắc y trên người ngươi. Nếu bổn vương không đoán nhầm thì ngươi chính là thủ lĩnh của bọn họ phải không?”
“Chỉ cần ngươi thả Lô thống lĩnh ra thì Vương gia trói gà không chặt như ta sẽ tự dâng đến cửa, muốn chém muốn giết tùy ngươi.”
Cái gì?
Mọi người của phủ Hoang Châu Vương cả kinh!
Vương gia muốn dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Lô thống lĩnh sao?
Sao có thể như vậy được chứ?
Lúc này, Lô Thụ năm dưới chân của yêu nữ mặc y phục màu đen, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
Vương gia muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của hắn ta sao?
Ngài ấy là Hoàng tử đấy! Ngài ấy là Hoang Châu Vương đấy!
Triều Đại Hạ chỉ có chín Thân vương, ngài ấy là một trong những người có thân phận cao quý nhất thiên hạ đấy!
Còn Lô Thụ hắn ta là ai? Hản ta chỉ là con cháu nhà tướng bình thường.
Trong triều Đại Hạ có mấy triệu đại quân, vô số nhà tướng, con cháu nhà tướng còn nhiều hơn nữa.
Hản ta là người bình thường nhất.
Tuy nhiên, Vương gia cao quý nhất lại muốn lấy mạng của mình đổi lấy mạng sống bình thường nhất như hắn taI
Sự đau khổ tràn đầy trong mắt Lô Thụ, hắn ta gào lên: “Vương gia, đừng đến đây!”
“Không đáng đâu!” “Mạng sống của Lô Thụ rẻ mạt!”
“Không đáng để Vương gia đánh cược bằng mạng sống của mình!”
Không chỉ Lô Thụ cho rằng như vậy mà tất cả những người có mặt ở đây cũng nghĩ vậy!
Bởi vì ở thời đại đế chế phong kiến này, con người có phân cao quý nghèo hèn.
“Vương gia, không được!”
Cao Phi, Tiểu Bạch chạy đến trước mặt Hạ Thiên, quỳ một chân trên mặt đất, nói: “Vương gia, xin người dừng bước, nếu không Lô Thụ sẽ chết không nhắm mắt!”
“Chủ nhân, không được!”
Thân hình Tàng Nhất xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, quỳ một chân xuống đất: “Chủ nhân, người là chủ nhân của phủ Hoang Châu Vương, người không thể mạo hiểm bản thân vì Lô thống lĩnh!”
“Nếu người xảy ra chuyện thì Lô thống lĩnh cũng không thể sống được!”
“Ha ha ha ha...”
Hạ Thiên cười rất thoải mái: “Lô Thụ, ngươi sai rồi!” “Các ngươi đều sai rồi!"
“Mạng của Lô Thụ không rẻ mạt, mạng của ta cũng không cao quý hơn hẳn taI”
“Chúng ta đều có một cái đầu, một cái miệng, đều chỉ có một cái mạng, ngoại trừ xuất thân khác nhau, những cái khác không có gì khác cải”
“Hôm nay, hẳn ta đến Đại Hoang Châu vì bảo vệ bổn vương, bị kẻ địch bắt.”
“Nếu bổn vương trơ mắt nhìn hản ta chết...cả đời này bổn vương sẽ không thể ngủ ngon, ăn không ngon, lòng bất an!”
“Vừa nấy Lô Thụ khuôn muốn chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, muốn căn lưỡi tự sát. Hẳn ta vì ta, vì phủ Hoang Châu Vương, vì những chiến hữu như chúng tai”
“Hiện giờ, bổn vương muốn hẳn ta sống, lựa chọn đối mặt với kẻ địch, điều này hợp lý đúng không!”
“Hắn ta có thể chết vì ta, chẳng lẽ ta không thể chết vì hẳn ta sao?”
“Phủ Hoang Châu Vương ta, mọi người đều vì ta, vậy thì †a cũng phải chịu trách nhiệm vì mọi người, vì các ngươi.”
“Hôm nay, nếu ta không chết, phủ Hoang Châu Vương ta mọi người vì ta, ta vì mọi người. Lo gì chúng ta không thể đứng vững ở Đại Hoang Châu, lo gì chúng ta không thể đánh lui đại quân đế quốc Đại Lang.”
Lời nói của Hạ Thiên vang lên trong không trung, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Triệu Tử Thường lặng lẽ đứng đằng sau Hạ Thiên, ánh mắt sáng lên, khẽ lẩm bẩm: “Ta vì mọi người, mọi người vì ta...