“Cẩn thận!”
Trái tim của tất cả mọi người phủ Hoang Châu Vương đều nặng nề.
Luồng kiếm quang của yêu nữ mặc như chọc thủng địa ngục tối tăm, muốn nuốt chửng Vương gia của bọn họ, muốn nuốt chửng cả trái tim bọn họ, sau đó chôn vùi bọn họ!
Lúc này, nơi cách yêu nữ mặc y phục màu đen khoảng mười mét.
Tuyết trắng nổi lên, sương mù tuyết tràn ngập.
Những thiếu niên tàng kiếm căn chặt đôi môi, bay đến, muốn dùng cơ thể của mình để che chắn cho Hạ Thiên.
Tuy nhiên, kiếm của yêu nữ đó quá nhanh... Nhanh hơn tốc độ của bọn họ rất nhiều!
Mọi thứ dường như đã không còn kịp nữa!
Cả người bọn họ lạnh lẽo, trơ mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén đó đâm về phía Vương gia của bọn họ.
Bọn họ là tử sĩ của Vương gia, lẽ ra bọn họ phải chết mới đúng!
“Không...” Xung quanh, các binh lính kéo căng dây cung.
Tuy nhiên, không nghe thấy mệnh lệnh nên bọn họ không dám bản.
Đồng thời, họ cũng sợ sẽ bắn trúng Vương gia nhà mình. Sự sống và cái chết chỉ ở khoảnh khắc này.
Kể ra thì chậm, nhưng thời gian lại trôi qua rất nhanh! “Ha ha ha..."
Hạ Thiên không chỉ né tránh, ngược lại còn giơ ngực ra:
“Yêu Yêu cô nương, ngươi thật sự rất tàn nhẫn, hỏi cũng chẳng thèm hỏi, vừa tới đã muốn chém giết!”
“Giữa chúng ta thật sự có mối thù lớn đến vậy sao?”
Ánh mắt yêu nữ mặc y phục màu đen trở nên nghiêm nghị: “Đâm đầu vào chỗ chết!”
“Mối thù giữa chúng ta sâu hơn cả biển!”
Mũi kiếm vô cùng sắc bén, mạnh mẽ đâm vào y phục của Hạ Thiên.
Tuy nhiên, máu tươi lại không trào ra. “Keng...
Tiếng va chạm giữa kim loại vang lên, làm rơi tuyết trên cỏ dại, khiến người của phủ Hoang Châu Vương bừng tỉnh!
Bọn họ đầm đìa mồ hôi, cứ như vừa đi đến âm tào địa phủ.
Nhất thời, bọn họ ngạc nhiên, điên cuồng lao đến phía trước: “Bảo vệ Vương gial”
Lúc này.
Kiếm của yêu nữ mặc y phục màu đen đâm vào lồ ng ngực của Hạ Thiên mà như đâm vào tấm thép!
Chân khí chỉ lực mạnh mẽ trên thân kiếm đánh bay Hạ Thiên.
Ngay sau đó. “Lạch cạch...
Thanh kiếm sắc bén của yêu nữ mặc y phục màu đen đã bị gấy!
Lúc này, thanh kiếm của yêu nữ cũng đã rời khỏi cổ họng. của Lô Thụ.
Hạ Thiên cũng đã tránh khỏi nàng ta.
Thân hình Tàng Nhất lao về phía trước, quát lên: “Phóng tên!
“Vù vù...”
Mũi tên mang theo sự tức giận của các binh lính bản về phía yêu nữ mặc y phục màu đen.
Tuy nhiên, thân hình của yêu nữ như ảo ảnh, truy sát Vương gia của bọn họ.
Hầu hết mũi tên đều bắn hụt.
Phần ít mũi tên bị đánh rơi.
Lúc này.
“Vù vù..”
Các thiếu niên tàng kiếm bay đến, lần lượt chạm đất, muốn dùng bức tường thịt chắn sự tấn công của yêu nữ với Vương gia nhà mình.
Tuy nhiên, bọn họ không thể ngăn cản được!
“Ầm.."