Ngự Thư Phòng hoàng cung.
Đèn đuốc sáng trưng, những giọt nến lặng lẽ rơi xuống chân nến tạo thành đủ loại hoa văn thần bí khiến người ta chú ý.
Hoàng đế phê xong bản tấu chương cuối cùng, đứng dậy. kéo cửa phòng nhìn tuyết trảng như lông ngỗng bên ngoài. “Haizz..."
Không nhịn được mà thở dài.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông ta hiện lên một tia lo lằng, có chút cáu kỉnh lầm bầm: “Tháng ba những năm trước băng tuyết đã tan rồi, nhiệt độ cũng ấm dần lên, cỏ mọc chim vàng anh bay lượn, là thời điểm nông dân gieo trồng rồi.”
“Sao năm nay tuyết vẫn rơi không ngừng, nhiệt độ không tăng?”
Hạ đế lo lắng vô cùng, ngước mắt hỏi trời xanh: “Ông trời à, rốt cuộc là ông muốn làm bao nhiêu con dân Đại Hạ chết cóng nữa thì mới chịu thôi?”
“Ông cứ để tuyết rơi lớn như thế, mùa màng năm nay của Đại Hạ ta phải làm thế nào?”
“Nếu xuân không gieo hạt tới thu sẽ không có thu hoạch, ông muốn diệt sạch con dân nước Đại Hạ ta sao?”
Dần dần.
Sắc mặt của Hạ đế càng ngày càng tức giận: “Từ khi ngồi lên ngai vàng này trãm vẫn tận tâm tận tụy cai trị thiên hạ này, trãm tự nhận bản thân là người chăm chỉ hơn các hoàng đế Tiền Tân rồi, nhưng vì sao... con dân của ta vẫn ăn không no mặc không ấm?”
Ông ta giơ tay lên chỉ trời, gầm lên: “Nói cho ta, vì sao?”
“Chẳng lẽ trãm thật sự làm không tốt à?”
“Ông muốn trẫm viết tội kỷ chiếu sao?”
“Ông là muốn trẫm thừa nhận với thiên hạ... là trãẫm sai mới khiến ông trời tức giận khiến nhân gian này đổ tuyết lớn không ngừng sao?”
“Nói cho ông biết, không thể nào!” “Trãẫm không sail”
“Trãm giành được ngôi là dựa vào thực lực, đường đường chính chính!”
Lúc này. Xung quanh Hạ đế.
Toàn bộ thái giám, cung nữ, thị vệ đều bị dọa quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên, hận không thể bịt kín tai giả vờ như không nghe thấy.
Chỉ có sử quan là đang vung bút viết vội ghi lại lời nói và hành động của Hạ đế.
Cái gọi là tội kỷ chiếu, là một chiếu chỉ hoặc văn bản truyền miệng được hoàng đế dùng để kiểm điểm hoặc xem xét lại lỗi lầm, sai lầm của bản thân khi trong triều đình nảy sinh vấn đề, đất nước gặp thiên tai hoặc quyền lực chính trị lâm nguy.
Hi vọng thông qua phương thức tự trách mình này, để ông. trời nhìn được sự chân thành của đế vương, nhận được sự giúp đỡ của ông trời.
Kiểu phương thức này đều được các nước trong mảnh lục. địa này dùng.
Lúc này.
Hạ đế hét xong rồi dường như trong lòng cũng thoải mái
hơn nhiều: “Lão già kia, mấy người ở Khâm Thiên Giám nói thế nào?”
“Trận tuyết này rốt cuộc bao giờ mới dừng?”
Khâm Thiên Giám là một cơ quan của triều đình Đại Hạ, chịu trách nhiệm quan sát các hiện tượng thiên văn và tính toán các quy tắc thời tiết.
Lão thái giám vội vàng trả lời: “Bẩm bệ hạ, Khâm Thiên Giám nói năm này có dị tượng, không chỉ có mỗi Đại Hạ chúng ta gặp phải đại hàn mà những nước khác trên đại lục này cũng như thế, đều bị bão tuyết phong ba tàn phá.”
Lần này trong lòng Hạ đế thoải mái hơn rất nhiều: “Để bọn họ tế thần, cầu nguyện trời cao ngừng đổ tuyết lớn.”
“Vâng”
“Lão già, ta nghe nói bên ngoài đồn cái gì... năm nay Đại Hạ tuyết rơi không ngừng là vì hành vi đạo đức của trẫm có sai sót nên bị trời cao trừng phạt?”
Trong mắt lão thái giám lóe qua một tia lạnh lùng: “Bệ hạ yên tâm, lão nô đã phái đội tinh nhuệ Hoàng thành đi điều tra việc này, đã thu được một ít manh mối, trong vòng ba ngày sẽ bắt được người đứng phía sau phát tán tin đồn!”
Hạ đế không nhịn được tò mò: “Ngươi tra được manh mối gì?”
Vẻ mặt lão thái giám có chút trịnh trọng trả lời: “Tung Hoành học phái của triều Tiền Tần ẩn thế đã xuất hiện rồi.”
“Việc này rất có thể có liên quan đến bọn họi”
Trong mắt Hạ đế lóe lên một tia lạnh lùng, trầm tư nói: “Người xưa có câu, Tung Hoành học phái xuất hiện, thiên hạ loạn lạc, sinh linh đồ thán.”
“Thời thịnh vượng, Tung Hoành học phái thường sống ẩn dật, đóng cửa tu luyện không màng đến chuyện thế tục.”