Hạ Thiên nắm chặt tay: "Vậy hiện tại ta bắt đầu tập võ."
"Triệu Tử Thường, về chuyện võ đạo, ngươi có thể dạy ta cái gì?"
"Ha ha..." Triệu Tử Thường cười xấu hổ: "Không có."
Hạ Thiên sửng sốt: “Võ công của ngươi không thể truyền lại cho người ngoài sao?”
"Đúng vậy. Sư phụ nói không thể truyền cho người ngoài."
Hạ Thiên có chút thất vọng.
Nhưng Triệu Tử Thường lại lên tiếng: "Chỉ là ta thích luyện võ trước mặt Vương gia, vậy cũng không tính là làm trái môn quy"
Hạ Thiên cảm thấy trong lòng ấm áp: "Ngươi sẽ được khen thưởng."
Triệu Tử Thường mỉm cười chất phác: "Vương gia, ta muốn một cây trường thương tốt."
"Được" Hạ Thiên nhằm mắt lại: "Tàng Nhất." "Có"
Tàng Nhất xuất quỷ nhập thần đứng trên trục xe, hắn ta đưa ra một cuốn sách: “Chủ nhân, cổ thuật Tàng Kiếm."
Hạ Thiên nhận lấy: "Lệnh cho thiếu niên tàng kiếm thu xếp học thuyết Bách gia và đưa đến đây cho bổn vương, bổn vương muốn nghiên cứu.”
"Vâng!"
Tàng Nhất nhận lệnh.
Lúc này Hạ Thiên tự lẩm bẩm: "Trí tuệ của ta đã băng thánh rồi sao?"
Gió nổi lên, cũng không thể nói, càng không thể trả lời. Tại thời điểm này.
Lô Thụ cùng Cao Phi cưỡi ngựa tới: "Vương gia, hiện tại sau khi ngài chữa trị cho toàn bộ thương binh trong Thân Vệ Doanh, bọn họ đã mất đi sức chiến đấu, bây giờ đều đang ở trong xe ngựa dưỡng thương."
"Làm thế nào để bổ sung binh lính đây?"
Hạ Thiên đã sớm suy tính phương án: "Trong số những người mới vào Vương phủ, chọn ra một trăm nam tử trong độ tuổi từ mười hai đến mười tám. Bắt đầu từ ngày mai sẽ do ta dẫn đi huấn luyện."
“Đồng thời, trong số người mới trong Vương phủ, chọn ra một trăm nam tử ở độ tuổi từ mười chín đến ba mươi, ngày mai các ngươi sẽ dẫn bọn họ đi huấn luyện.”
"Vâng!"
Lô Thụ và Cao Phi rất giỏi chọn binh, hoàn toàn đáng tin cậy.
Sau đó, Hạ Thiên bước vào xe ngựa, bắt đầu viết ra mấy. võ học vốn có của Hoa Hạ.
Hắn phải tẩy tủy dịch kinh, yên lặng khổ luyện, trở thành cao thủ võ đạo và khiến mọi người bàng hoàng.
Đồng thời, hẳn cũng phải nằm bắt thời gian để huấn luyện ra các chiến sĩ mới.
Đợi các binh lính cũ bình phục vết thương, thực lực của phủ Hoang Châu Vương chắc chắn sẽ khiến người đời phải hết hồn và khiến công chúa Thiên Lang khiếp sợ.
Bỗng nhiên.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển một cách bất thường.
Triệu Tử Thường nhướng mày, lỗ tai run lên: "Vương gia, phía trước có rất nhiều ky binh đang tiến đến gần."
Hạ Thiên trầm giọng nói: "Ngừng tiến lên."
"Phòng bị như đã diễn tập."
"Vâng!"
Phía trước đoàn xe, một đội ky binh đen giống như một tia chớp đen lao thẳng về phía đoàn xe của phủ Hoàng Châu Vương.
Một vị tướng quân trẻ tuổi có khuôn mặt rất giống Tào Uy hung dữ lấy ra một mảnh vải đen, hắn ta trầm giọng nói: "Che mặt."
"Mục tiêu ở phía trước, chuẩn bị xông lên giết."
"Không giữ lại nam nhân."
"Nữ nhân thì bắt về để chơi."
"Đặc biệt là Tư Mã Lan, nhất định không được làm bị thương!"
"Ta phải khiến cho nàng sống không bằng chết.” "Vâng." Đội ky binh che mặt hành quân vào ban đêm, người qua đường bị ánh sáng binh đao lạnh lẽo của họ làm cho giật mình, mây mù chiến tranh tràn ngập muốn xông vào thành.