"Đúng vậy, đây chính là Tào Mã, tiểu nhi tử của Hữu thừa tướng Tào Uy."
“Tào Uy là thái sư của Thái tử, là nòng cốt của phe phái Thái tử. Hai đứa con trai của ông ta đều đang cầm binh ở Thanh Châu. Con trai cả tên là Tào Báo, là phó thống lĩnh quân
đoàn ky binh Thanh Châu.”
"Lần này Tào Mã giả làm mã phỉ tấn công, nhất định là Tào Báo sắp xếp, có lẽ do thừa tướng Tào Uy sai khiến."
"Hiện tại Tào Mã đã chết trong tay chúng ta, Tào Uy và Tào Báo nhất định sẽ không buông tha."
"Chắc chắn sẽ lại phục kích đoàn xe của chúng ta ở trong Thanh Châu."
"Cho nên, Vương gia, chúng ta phải cẩn thận."
Hạ Thiên đã sớm có dự định: "Lan Nhi không cần lo lắng."
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."
“Ta lại nhờ nhóm thợ rèn chế tạo một vài đồ chơi nhỏ. Nếu Tào Báo dẫn người tấn công, vừa lúc có thể dùng hắn ta làm
vật thử nghiệm.”
Đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan sáng lên: “Vương gia, chẳng lẽ là một vật nhỏ giống như nỏ công thành sao?”
Hạ Thiên ra vẻ bí mật: "Nàng chờ xem đi."
"Được."
Lòng hiếu kỳ của Tư Mã Lan bị khơi mào.
Trên đường đi, đầu tiên nam nhân này cải tạo xe ngựa, chế ra xe trượt tuyết, khiến việc di chuyển trên tuyết trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Ngay sau đó, hắn lại sáng tạo ra cách làm món mì thơm ngon lại có thể làm no bụng.
Hơn nữa, hắn còn cho Tư Mã Lan trở thành người đầu tiên ăn thịt lợn xào lại.
Loại thịt vừa bỏ vào miệng đã ngào ngạt hương thơm khiến Tư Mã Lan phải thương nhớ rất lâu.
Cách đây không lâu, nàng nhìn thấy trang bị mới của chiến mã, một thứ thần kỳ có thể tăng gấp đôi sức chiến đấu của ky binh!
Thỉnh thoảng Tư Mã Lan thực sự muốn cạy đầu Hạ Thiên ra xem... rốt cuộc bên trong là cái gì?
Tại sao có thể mày mò ra được nhiều thứ như vậy?
Phải chăng đúng như lời phụ thân nói trong thư, hắn có được trí tuệ của thánh nhân?
Tư Mã Lan nhìn hai bên quan đạo... chắc hẳn có vài người sắp đến rồi!
Phía bên kia. Cuối cùng Lý Phi dẫn ky binh cũng đuổi tới cách Sát Hổ Khẩu không xa, nhìn thấy một con ngựa trống không dính máu chạy về.
Đây là ngựa của ky binh Thanh Châu, đương nhiên Lý Phi nhận ra.
Trong lòng hắn ta trầm xuống. Hiện tại.
Ngựa vẫn còn, khắp thân toàn máu nhưng không có tung tích của ky sĩ.
Chủ nhân của nó có thể đã chết trong trận chiến.
Việc này cho thấy con chó Tào Mã kia đã dẫn ky binh Thanh Châu tấn công đoàn xe của Hoang Châu Vương.
Hoang Châu Vương đáng thương nhất định là đã chết rồi.
Chỉ bằng trăm tàn binh của hắn thì sao có thể chống chọi được với cuộc công kích của ky binh Thanh Châu?
Tiêu đời rồi!
Lý Phi không còn hy vọng nữa.
Trong lúc nhất thời, hắn ta cảm thấy mình chẳng còn luyến tiếc gì để sống trên đời này.
Hắn ta ñ rũ lẩm bẩm: "Hoang Châu Vương, sao ngươi có thể chết được vậy!"
"Không có ngươi thì ta sống thế nào đây!"
"Ta thực sự không thể chịu nổi mười nữ nhân kia đâu."
Lúc này.
Ở bên kia của Sát Hổ Khẩu.
Tào Báo cũng nhanh chóng dẫn theo ngàn ky binh tới.
Phụ thân Tào Uy dùng bồ câu đưa tin, ra lệnh cho hắn ta không được sử dụng quân đội Hoang Châu, nếu không hoàng đế sẽ giết cả nhà hắn ta.
Hiển nhiên, hoàng đế đã đoán được phe phái Thái tử đang nghĩ gì.
Từ trước tới giờ, hoàng đế luôn làm đúng như những gì ông ta nói.
Nếu hôm nay Tào Mã gi ết chết Hoang Châu Vương thì Tào gia của hắn ta nhất định sẽ bị diệt môn.
Vì thế dọc đường đi, Tào Báo không ngừng cầu nguyện: “Hoang Châu Vương, ngươi không thể chết.”
"Nếu không thì cả nhà ta phải chết mất." "Không có ngươi thì ta sống thế nào đây." Trong lòng Lý Phi và Tào Báo đều đang rối ren. Bọn họ đều cầu nguyện.
Không lâu sau.
Ky binh của Lý Phi và Tào Báo xuất hiện tại hiện trường Tào Mã bị giết.
Lúc này.
Thi thể của đội ky binh Tào Mã mới được thu dọn, vẫn chưa thiêu hủy.
Mùi máu vô cùng nồng nặc.
Không khí bắt đầu trở nên quỷ dị...