Vô Diện Nhân không còn thổ huyết nữa.
Đôi mắt phượng của hẳn ta bộc lộ cảm xúc phức tạp: “Vương gia, vì sao ngươi không cứu mỹ nhân kia trước mà lại cứu nam nhân xấu xí như ta?”
“Ngươi không sợ khuôn mặt xấu xí của ta ư?”
Hạ Thiên cười ôn hòa: “Thương thế của ngươi khá nặng, nếu không lập tức cầm máu, có thể sẽ chết vì mất máu quá nhiều”
Vô Diện Nhân sững sờ.
Hắn ta hiểu rất rõ cơ thể mình.
Vết thương kiểu này chắc chăn không thể lấy mạng hắn ta được.
Hắn ta chỉ muốn Hạ Thiên dùng bí dược hoàng cung cứu chữa mình, khôi phục lại sức mạnh trước Tân Hồng Y rồi gi ết chết ả điên đó.
Nếu không, nếu để cho nữ nhân kia khôi phục sức chiến đấu trước thì người chết sẽ là hắn ta.
Người chết sẽ là tất cả mọi người của phủ Hoang Châu Vương.
Sức mạnh của Tông sư một địch một vạn. Chỉ cần một Tông sư là có thể giết sạch mọi người ở đây. Lúc này, Hạ Thiên nắn b óp tay chân của Vô Diện Nhân:
“Lúc ngươi rơi từ trên trời xuống, xương tay, xương chân đã bị nứt ra rồi, cần phải chữa trị.”
“Tiểu Cửu, tay chân của hắn ta cần được nẹp cố định, sau đó bôi thuốc, băng bó.”
Tàng Cửu lập tức lấy ván gỗ ra nẹp cố định lại cho hẳn ta. Bấy giờ, Hạ Thiên mới trả lời câu hỏi của hẳn ta: “Lương y như từ mẫu, trong mắt ta chỉ có bệnh nhân, không phân chia nam nữ đẹp xấu.”
“Mặc dù mặt ngươi có vết sẹo nhưng không phải bẩm sinh, có thể chữa hết được.”
Bỗng nhiên, hai mắt Vô Diện Nhân sáng lên: “Thật sao?”
“Ngay cả Thánh nữ y gia cũng nói mặt của ta không thể chữa khỏi được... Ngươi đừng lừa ta”
Hạ Thiên nhếch môi cười tự tin: “Ngươi đã nghe nói tới thuật chỉnh hình bao giờ chưa?”
Vô Diện Nhân sững sờ: “Thuật chỉnh hình là gì?”
“Nó có nghĩa là thay da mặt cho ngươi, giúp ngươi khôi phục diện mạo ban đầu.”
“Hoặc có thể thay cho ngươi một khuôn mặt khác.” “Khu khụ khụ...”
Vô Diện Nhân khá kích động, lồ ng ngực nóng lên, lại ho ra mấy ngụm máu: “Thật sao?”
Hạ Thiên gật đầu: “Đương nhiên.”
“Chỉ có điều ta cần một chút thời gian để nghiên cứu thuốc xong mới có thể chữa cho ngươi được.”
“Được”
Mắt Vô Diện Nhân rơm rớm lệ: “Ta có thời gian chờ Vương gia nghiên cứu.”
Hạ Thiên gật đầu: “Được.”
Nam nhân từ trên trời giáng xuống này vẫn luôn gọi hẳn là Vương gia, chứng tỏ hắn ta biết thân phận của hẳn.
Hạ Thiên hiểu rõ, có lẽ hai người này tới đây là vì hắn.
Trên người hai người đều có vết thương do kiếm, cả hai cũng đều sử dụng kiếm... Hẳn là quyết sống mái với nhau, sau đó lưỡng bại câu thương.
Trong lòng Hạ Thiên sáng như gương.
Đúng lúc này.
Vô Diện Nhân như chợt nhớ ra gì đó, chật vật quay đầu lại nhìn chằm chằm Tân Hồng Y nằm kế bên đang không ngừng thổ huyết, vội vàng nói: “Vương gia, mau giết yêu nữ này đi.”
“Nàng ta tới đây để giết ngươi đó.”
Hạ Thiên hỏi lại: “Vậy còn ngươi thì sao?”
Vô Diện Nhân nghiêm túc trả lời: “Ta tới cứu ngươi”
“Để ngăn nàng ta hại ngươi, hai bọn ta đã đánh nhau trong vùng núi này một trận.”
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời: “Các ngươi bay trên trời đánh nhau ư?”
Vô Diện Nhân gật đầu: “Bọn ta khai chiến trên ngọn cây, sau đó đi theo đội xe của ngươi, đánh tới ngọn núi này, kết quả là lưỡng bại câu thương, rớt từ trên trời xuống.”