Hạ Thiên sầm mặt lại: “Không được.”
“Ta muốn toàn bộ tâm pháp tu luyện.”
Tân Hồng Y quật cường nói: “Không được, ta nhất định phải đợi đến khi khỏe rồi mới có thể dạy nốt nửa sau cho ngươi."
“Nếu không thì ngươi giết ta bây giờ luôn đi.”
“Dù sao ta mà chết thì ngươi chẳng lấy được gì hết.”
Hạ Thiên thấy vậy mới bất đắc dĩ đồng ý thỏa hiệp: “Được, vậy ngươi truyền thụ khẩu quyết hô hấp nửa đầu đi.”
Lúc này, Tân Hồng Y mới thở phào nhẹ nhõm, tự cho là mưu kế của mình đã thành công: “Vương gia yên tâm, bản tông nhất định sẽ không lừa gạt ngươi”
Ngay sau đó.
Tân Hồng Y nói thật tỉ mỉ cho hắn biết khẩu quyết hô hấp. của Bất Lão Hồi Xuân Công.
Hạ Thiên nghe xong, xoay người rời đi.
Tân Hồng Y sững sờ: “Khẩu quyết phức tạp như vậy mà ngươi nghe một lần đã nhớ rồi ư?”
Hạ Thiên vén rèm xe lên, không quay đầu lại: “Ngươi đã bao giờ gặp người nào chỉ nhìn một lần là nhớ, chỉ nghe một lần là thuộc chưa?”
“Chưa từng.”
Giọng Hạ Thiên vọng từ xa tới: “Vậy thì giờ ngươi gặp rồi đấy.
“Cái gì?”
Đôi mắt tròn của Tân Hồng Y lóe lên thần quang, nàng ta kinh hãi, thì thầm: “Chỉ nhìn một lần là nhớ, chỉ nghe một lần là thuộc... Trí tuệ của thánh nhân à?
Lễ nào?
Hản là?
Một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu Tần Hồng Y.
Lế nào đẳng cấp trí tuệ của tên phế vật võ đạo này lại đạt tới cấp thánh nhân?
Sao có thể chứ? Tân Hồng Y càng nghĩ càng kinh ngạc.
Quái nhân đánh vào đầu người thật sự có thể làm người †a có trí tuệ của thánh nhân ư?
Vậy liệu Hoang Châu Vương có thể dựa vào cách hô hấp nửa phần đầu của Bất Lão Hồi Xuân Công để suy ra phương pháp vận hành chân khí trong gân mạch không?
Tân Hồng Y bắt đầu thấy thấp thỏm không yên. Sau đó.
Nàng ta quyết định lặng lẽ quan sát. Nếu như trong phủ Hoang Châu Vương này có người tu luyện Bất Lão Hồi Xuân Công hoàn chỉnh thì chứng tỏ trí tuệ của Hoang Châu Vương đã đạt tới cấp Thánh.
Nhưng nàng ta mãi mãi không biết rằng mình chỉ hôn mê một lát mà nửa bộ sau của Bất Lão Hồi Xuân Công đã bị Hạ
Thiên học được rồi.
Lúc nàng ta tỉnh lại giả vờ hôn mê thì đã quá muộn.
Lúc này.
Một thành trì lớn đã hiện ra xa xa trong tầm mắt.
Đó chính là thành Thanh Châu cổ kính.
Cửa thành.
Một nữ tướng quân có tư thế hiên ngang, khuôn mặt như. ẽ dẫn một ngàn ky binh ra khỏi thành, chờ đội xe của Hoang
Châu Vương đến. Tên ngốc kia đã trở nên thông minh rồi ư? Nàng ta cũng phải xem thử xem sao.
Thế nhưng, nhiều năm rồi không gặp, liệu hắn có còn nhận ra mình nữa không?
Trong lòng nữ tướng quân hơi thấp thỏm.
Có điều, nàng ta nhất định phải nói cho tên ngốc này biết hập đại ác nhân trong thiên hạ đã tề tựu về trại phỉ ở Thiên Môn quan trước Hoang Châu cùng với ba ngàn tên ác phỉ hòng g iết chết hẳn.
Một bên khác. Hạ Thiên chép lại cách hô hấp của Bất Lão Hồi Xuân
Công xong, mắt lóe sáng: “Tàng Nhất, lan truyền chuyện ta là phế vật võ đạo khắp thiên hạ đi.”
“Vâng”