Không bao lâu sau.
Hạ Thiên chỉ còn cách Thanh Châu Vương Hạ Vũ khoảng mười mét, trong mắt của đôi bên không hề có sự thân thiết khi huynh đệ gặp nhau.
Chỉ có vẻ lạnh lùng và đề phòng.
Hạ Thiên hơi xúc động, đây chính là tình huynh đệ giả tạo của nhà đế vương.
Huynh đệ nhà dân chúng bình thường dù có không ưa nhau thì cùng lắm cũng chỉ cãi nhau, tách ra ở riêng chứ không hề có chuyện động một tí là đòi đánh đòi giết.
Nhưng huynh đệ nhà đế vương thì chỉ cần ngáng đường đối phương nắm quyền, cảm thấy ngươi là mối uy hiếp của hắn thì hẳn sẽ rút kiếm giết ngay.
Giết phụ thân, giết mẫu thân, giết huynh, giết đệ, giết tỷ, giết muội, ngoài bản thân là có thể sống ngồi lên long ỷ ra còn lại tất cả những người khác đều có thể giết.
Sau đó, các đế vương lại tự an ủi mình rằng... Hoàng đế là con của trời, là nhi tử của ông trời, đương nhiên không có tình người, không có tình cảm, chỉ có thể là người cô đơn.
Có điều, qua các triều đại đổi thay, Hoàng đế nào không nhẫn tâm thì thường không ngồi vững trên ngai vàng.
“Ngừng.”
Trong đội quân Thanh Châu có hai chiến mã xông ra, hai vị võ tướng đứng chẳn trước mặt Hạ Thiên và Triệu Tử Thường: “Hoang Châu Vương, không thể tiến lên nữa”
Hạ Thiên ghìm cương ngựa lại, cười phóng khoáng: “Bát vương huynh, nghe nói huynh muốn làm Thái tử để sau này ngồi lên long ỷ, nếu không sẽ tạo phản phải không?”
Thanh Châu Vương Hạ Vũ biến sắc: “Ngươi nghe ai nói?”
Sau đó, Thanh Châu Vương nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nổi: “Vương sư phụ, không phải bản vương đã nói muốn làm nên nghiệp lớn thì phải nói ít, làm nhiều, giữ bí mật cẩn thận rồi hay sao?”
“Tại sao ngay cả tên phế vật Hạ Thiên cũng biết chuyện này rồi?”
Vương Tứ Phúc cạn lời.
Đám văn thần, võ tướng bên cạnh Thanh Châu Vương cũng đều lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng.
Một bên khác.
Triệu Trinh Tử tỏ ra không còn gì để nói nữa: “Tỷ phu, chuyện ngươi muốn cướp vị trí Thái tử đã là điều mà cả thành Thanh Châu đều biết rồi.”
“Ngươi tới các quán nước, quán rượu nghe ngóng thử mà xem, những người kể chuyện đều nói ngươi có tướng đế vương bẩm sinh, mệnh tinh là Đế Tinh.”
“Còn nói ngươi được học phái Tung Hoành giúp sức, sau này chắc chắn giành được thiên hạ.”
Thanh Châu Vương đỏ mặt, cổ nổi gân xanh, nhìn chăm chằm Vương Tứ Phúc: “Tại sao ngươi lại làm như thế?”
“Hahaha...”
Vương Tứ Phúc cười khan mấy tiếng: “Vương gia, sở dĩ ta bảo những người kia nói như vậy là muốn bọn họ lan truyền khí Thiên tử trên người Vương gia, thu hút nhân tài trong thiên hạ chạy tới với minh chủ”
“Dù sao đây cũng chỉ là lời đồn trong dân gian, cho dù triều đình có biết thì cũng không có chứng cứ, ai có thể làm gì được Vương gia chứ?”
Thanh Châu Vương đảo mắt, sắc mặt u ám biến mất, nét mặt như thể sực hiểu ra: “Vương sư phụ hành sự quả nhiên cay độc."
“Nếu như tương lai bản vương ngồi lên long ỷ, nhất định sẽ phong Vương sư phụ làm quốc sư.”
Hăn ta phát bánh vẽ cho Vương Tứ Phúc: “Vậy thì cứ để những người kể chuyện kia nói đi, nói hay, có nhiều hảo hán chạy tới đây, bản vương sẽ trọng thưởng.”
Vương Tứ Phúc hưng phấn: “Cảm ơn Thanh Châu Vương ban thưởng”
Một bên khác.
Triệu Trinh Tử thầm lo lảng bất an... Sớm muộn gì tỷ tỷ cũng sẽ thành quả phụ.
Thật tiếc cho dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của tỷ tỷ.
Lúc này.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Bát vương huynh muốn ngồi lên vị trí Thái tử, sau này muốn ngồi vào đế vị thì vương đệ không có ý kiến gì”
“Chắc Vương huynh cũng biết nhỉ?”
“Lần này, ta bị thêu dệt tội danh không bằng không cớ, suýt nữa quỳ chết trên nền tuyết, lại bị phong tới mảnh đất Hoang Châu xa xôi nhất, nghèo nhất, dễ chết nhất, những chuyện này đều là do Thái tử gây ra”
“Ý đồ Thái tử muốn chơi chết ta cũng rõ ràng như mong muốn đoạt vị trí Thái tử của Bát vương huynh vậy.”
“Cho nên, nếu như Bát vương huynh muốn chơi chết Thái tử thì vương đệ ta không có ý kiến.”
“Nếu như ta không chết ở Hoang Châu thì sau này thậm chí ta còn có thể giúp Vương huynh đoạt đích”
Mắt Thanh Châu Vương sáng lên: “Thật ư?”