Ánh trăng trong vắt m ơn trớn mặt đất.
Đêm không có gió tuyết, đất trời ngập tràn dịu dàng.
Hạ Thiên nhảy xuống xe ngựa, tự mình vào bếp nấu một bát mì trộn dầu ớt, bỏ thêm thịt và trứng chân nước. sôi lên trên rồi rắc thêm hành hoa.
Hương thơm lập tức tỏa ra xung quanh.
Hắn bưng chén mì đầy ắp này lên trên xe ngựa của Vô Diện Nhân.
Lúc này, Vô Diện Nhân đang ngủ say, nước dãi chảy ra khỏi khóe miệng, rớt xuống sàn xe.
Có lẽ đây là giấc ngủ yên bình nhất, ngon giấc nhất của hắn ta suốt hai mươi năm qua.
Chỉ cần nhìn vào vết thương trên người hắn ta thôi là có thể tưởng tượng ra hai mươi năm qua, mỗi ngày trong cuộc đời hắn ta đều đi men bên bờ vực sinh tử.
Lúc này, Hạ Thiên để bát mì trộn dầu ớt xuống, rút ngân châm trên đầu Vô Diện ra.
“Khit khịt...” Mũi Vô Diện Nhân hấp háy, ngửi thấy mùi mì trộn dầu ớt, lập tức mở bừng mắt: “Vương gia, thứ gì ngon vậy?”
Hạ Thiên bê bát mì lên, định tự tay đút cho hắn ta:
“Lại đây, món mì này ta tự tay làm đấy, rất đặc biệt, đảm bảo ngươi chưa từng ăn bao giờ!”
Tay chân Vô Diện Nhân bị gãy xương nên không thể tự gắp mì ăn được: “Vương gia định đút cho ta ăn à?”
Hạ Thiên gắp trái trứng chần nước sôi lên: “Đương nhiên rồi!”
“Không được!”
Vô Diện Nhân cố dằn cơn đói trong bụng xuống: “Thân thể của Vương gia đáng giá ngàn vàng, sao có thể tự tay đút cho một ông già vô dụng như ta được!”
Hạ Thiên không vui: “Hiện tại, ngươi là thương binh, †a là thây thuốc, ta cho ngươi ăn mì là chuyện đương nhiên.”
“Không được!”
“Ta nói được là được! Ngươi liều mình bảo vệ ta, cứu mọi người của phủ Hoang Châu Vương, sao lại không được?”
“Ngươi là Vương gia.”
“Nếu xét về tuổi tác thì ta là vãn bối của ngươi.”
“Ngươi là quân vương.”
“Quân chủ của ngươi là mẫu phi của ta, Vô Diện bá bá."
Hai người tranh luận với nhau một hồi.
Đôi mắt phượng của Vô Diện Nhân trừng một cái: “Vương gia đang tội nghiệp lão già này phải không?”
Hạ Thiên tiếp tục lắc đầu: “Không, dù là lúc nào bá bá cũng là cường giả, không cần ai thương hại.”
“Cường giả ư?”
Bỗng nhiên, giọng Vô Diện Nhân trầm khẽ hơn nhiều: “Vương gia, ta tự biết sức khỏe mình thế nào. Sau trận chiến vừa qua, ta đã là ngọn đèn trước gió, không còn là cường giả nữa rồi!”
Hạ Thiên cười tươi: “Có ta ở đây, dù bá bá có là ngọn đèn trước gió, ta cũng sẽ giúp bá bá như cây khô đón xuân về, để bá bá sống lại một lần nữa vẫn là cường giả"
Sắc mặt Vô Diện Nhân ảm đạm, hắn ta cụt hứng, không tranh cãi nữa: “Vậy thì vất vả cho Vương gia rồi!”
Nói xong, Vô Diện Nhân không từ chối nữa, há to miệng ăn mì, ăn thịt, ăn trứng, đồ ăn thơm nức nhồi đây trong miệng, muốn ngừng mà không được: “Mì ngon quát”
“Ta chưa từng ăn món mì nào ngon như vậy.”
Chẳng mấy chốc, cả tô mì trộn dầu ớt to đã bị Vô Diện Nhân chén sạch: “Dễ chịu quá.”
Hạ Thiên cười ôn hòa: “Lúc ăn uống là lúc con người thấy hạnh phúc nhất.”
“Sau khi ăn no, cảm giác hạnh phúc này gọi là dễ chịu.”
“Ha ha ha..."
Vô Diện Nhân ăn no mì xong, tâm trạng tốt lên nhiều: “Vương gia, cảm giác hạnh phúc tr?”
“Vương gia học được từ này trong Tàng Thư Các à?”
Hạ Thiên không nói đúng, cũng không nói không đúng: “Một phần là vậy!”
“Một phần là tự mình phỏng đoán.” Nói xong, Hạ Thiên lấy ra một quyển sách viết tay, vết mực trên giấy chỉ vừa mới khô, trên đó viết năm chữ †o Bất Lão Hồi Xuân Công.
Đôi mắt phượng của Vô Diện Nhân sáng lên: “Đây chẳng phải là nội công tâm pháp mà lão yêu nữ Tần Hồng Y kia tu luyện hay sao?”
“Ngươi lấy được ở đâu vậy?”
“Vết mực vừa khô, mùi mực vẫn còn, chữ này là Vương gia tự tay viết phải không?”
“Phải!”