Nhưng giọng nàng ấy quá yếu.
Bọn ác phỉ bên cạnh bèn chuyển lời giúp: “Nàng ta hỏi là ngươi là Hoang Châu Vương của ta sao?”
Hạ Thiên rút thanh trường đao mới rèn ra, mắt ch ảy nước mắt hòa với máu: “Ta là Hạ Thiên, từ hôm nay trở đi, ta chính là Hoang Châu Vương!”
Phụ nhân mở to mắt hết cỡ, quát lên câu di ngôn: “Ác phỉ thích nhất là cướp bóc, sát lại nữ tử có thai của Hoang Châu †a, dùng hài nhi làm huyết tế, táng tận lương tâm, khiến nữ tử Hoang Châu không có ngày yên bình, ngày ngày sống trong sợ hãi.”
“Hoang Châu Vương của ta, ngươi có thể gi ết chết lũ ác quỷ trần gian này được không?”
“Giết bọn chúng đi!”"Vì tương lai của Hoang Châu ta!”
Ác phỉ rất tận tâm tận lực chuyển lời lại toàn bộ giúp nàng ấy, còn nói rất to.
Giọt lệ máu trong mắt Hạ Thiên tuôn rơi: “Ta có thểi” “Hôm nay, ta sẽ giết bọn họ!” “Trả lại bình yên cho phụ nữ trẻ em của Hoang Châu tai”
Phụ nhân kia nghe thấy, mắt sáng lên: “Tốt!”
“Vậy là các muội muội của ta không còn phải lo sợ nữa rồi “Có Vương thật là tốt!”
“Có điều ngươi phải nói được làm được, nếu không, ta ở nơi chín suối cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Người Hoang Châu ta khổ quá” Nói xong, mắt phụ nhân tắt sáng.
Hạ Thiên nhìn lên bầu trời, thì thầm nói: “Hạ Thiên ta xin thề bằng tính mệnh của bản thân, ta nhất định làm được!”
Lúc này, Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát đã hết sạch kiên nhẫn: “Các huynh đệ, xem ra Hoang Châu vương không trúng kếrồi”
“Xem ra, chúng ta đành phải xông qua đó thôi.”
“Hoang Châu Vương cũng chỉ có mấy trăm tân binh, giết một đợt là hết sạch.”
“Ả nữ nhân chết tiệt kia cứ cẩn thận quá đà” “Được!”
Bọn ác phỉ hưng phấn hô lên: “Lần đầu tiên giết Vương gial”
“Sau đêm nay, tên tuổi của các danh tướng thổ phỉ chúng †a sẽ chấn động thiên hạ!”
“Các huynh đệ, xông lên giết!”
“Xông lên!”
Thập đại ác nhân xông lên trước, ba ngàn giặc phỉ hung hãn chạy theo sau, ồ ạt tấn công đội xe của phủ Hoang Châu Vương.
Một lát sau, khi đôi bên chỉ còn cách nhau hai trăm bước.
“Vù vù vù...”
Cung tiễn thủ của bọn ác phỉ bắn tên, tiếng mũi tên xé gió cực kỳ chói tai, khiến lòng người run sợ!
Lúc này, mười thiếu niên tàng kiếm cầm khiên trên tay xuất hiện trên chiến mã của Hạ Thiên với những tư thế khác nhau, bao bọc toàn bộ người hẳn.
“Keng keng keng...”
Loạt mưa tên của ác phỉ bị chặn đứng.
Đăng sau Hạ Thiên, đẳng trước đội xe của phủ Hoang Châu Vương, từ nóc xe cho tới thùng xe đều có gắn các tấm ván gỗ dày, mũi tên không xuyên thủng được.
Đằng sau dãy xe này, người ngựa của Vương phủ đứng cách xa những chiếc xe ngựa, nằm ngoài tầm bản của mũi tên.
Cách một trắm năm mươi bước.
Mũi tên của ác phỉ đã bản gần hết.
Cách một trăm bước.
Ác phỉ đã bản hết mũi tên.
“Giết!”
Bọn ác phỉ đang tới càng ngày càng gần.
Năm mươi bước!
Ba mươi bước!
Lúc này.
Hạ Thiên vung đao hướng về phía trước, hét lớn: “Thùng xel"
“Rầm rầm rầm..."
Cửa sau của các thùng xe mở ra, để lộ những món vũ khí đáng sợ...