Từng đóa hoa máu k1ch thích bản ra từ trong cơ thể của bọn họ, nở rộ bên rừng rậm. Bắn trống rỗng một vùng.
“Á...
Chiến binh Bạch Hồ phát ra tiếng hét thảm thiết: “Thủ lĩnh A Ru Pị, cứu ta với.”
“Là bẫy”
“Có ma quỷ.”
“Chúng ta đã bị mai phục rồi.” “Vút vút vút...”
Người bản cung của Hoang Châu tự do bản, loạn tiễn ngang trời, từng mũi tên như đòi mạng, bắn đến mức chiến binh Bạch Hồ bỏ lại một mảng thi thể dưới đất, hoảng loạn lùi về sau.
Các chiến binh Bạch Hồ đã vô cùng sợ hãi. Đây là bẫy nhắm vào bọn họ. Đây không phải là đội buôn, mà là một nhánh quân đội.
“Chạy thôi”
Chiến binh Bạch Hồ xông ra từ ven rừng rậm xoay người bỏ chạy vào trong rừng, không khác gì chó mất chủ, chạy cực nhanh.
Từ nhỏ bọn họ đã lớn lên ở trong rừng. Sau khi tiến vào. rừng, ai cũng giống như vượn khỉ, cực kỳ linh hoạt. Mũi tên nhọn Hoang Châu bản vào rừng, bị cổ thụ và cây mây ngăn cản, không còn tính sát thương nào nữa.
Cao Phi trầm giọng nói: “Ngừng bản.”
Mấy người bắn cung nhìn khu rừng, vẻ mặt tiếc nuối.
Mà lúc này, trước đội xe phủ Hoang Châu Vương, A Ru Pi - thủ lĩnh chiến binh Bạch Hồ cả kinh. Kế “tiếng trước đánh hông” của hắn ta đã thất bại.
Tim của A Ru Pi đã chìm xuống đáy vực. Tại sao nam nhân tên là Hạ Thiên này lại sắp đặt cạm bầy như vậy? Tại sao lại muốn hại hẳn ta?
Chẳng lế tên mặt trằng này muốn giành A Đan muội muội của mình?
A Ru Pi vừa nghĩ đến hình ảnh dưới bộ da thú của A Đan muội muội, trong lòng đã dâng lên ngọn lửa đố ky, cổ căng cứng, đôi mắt đầy sát ý.
Tên Hạ Thiên đáng ghét này sắp đặt cạm bẫy như vậy là muốn giành nữ nhân của hẳn ta sao? Hắn ta sẽ không bao giờ nhãn nhịn chuyện này.
A Ru Pi càng nghĩ càng tức. Hắn ta là võ giả hạng nhất, cho dù phía trước là cạm bẫy thì sao chứ?
A Ru Pi hẳn ta có sức mạnh một địch một ngàn.
Bây giờ hắn ta muốn dùng đao trong tay phá hủy cạm bãy này, rồi giết tên mặt trằng kia để A Đan muội muội ở đăng sau nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn ta.
Hai chân A Ru Pi giãm lên mặt đất, cả người bay vút lên cao giống như chim ưng, cực kỳ phóng khoáng: “Mấy đứa, hãy xông lên giết đi! Dưới sự dẫn dắt của A Ru Pi, các ngươi sẽ đánh đâu thắng đó. Thần Bạch Hồ sẽ phù hộ các ngươi.”
“Giết!"
Các chiến binh Bạch Hồ tăng tốc xung kích. Đột nhiên, hắn ta nhìn thấy trước mặt thiếu niên anh tuấn kia xuất hiện một hàng chiến sĩ người Hán cầm khiên. Trong mắt mấy chiến sĩ người Hán đó đều tràn đầy bi thương, trên người tỏa ra sát khí xen lẫn hơi thở sầu muộn.
Sau cái khiên lại xuất hiện một hàng chiến sĩ người Hán, †ay cầm binh khí mà A Ru Pi chưa từng nhìn thấy, nhằm thẳng vào hắn ta đang bay lượn trên bầu trời.
Trên mũi tên binh khí đó lóe lên tia lạnh lẽo khiến người khác sợ sệt.
Không ổn rồi, là cung nỏ.
Người ở trên cao sợ nhất là cung nỏ.
“Vèo vèo vèo..."
Tân binh Hoang Châu căm hận nhìn A Ru Pi, rồi kéo lẫy nỏ. Mũi tên ngắn nhỏ nhưng tốc độ bản lại cực nhanh. Chớp mắt đã đến gần.
“Keng keng keng...”
A Ru Pi nghiến răng, múa đại đao đến mức gió thổi không lọt, chém vô số mũi tên rơi xuống. Thế nhưng có quá nhiều mũi tên.
Mũi tên đã phá vỡ chân khí hộ thể, đâm thủng da thịt của hắn ta. Mũi tên ngắn nhỏ giống như rắn độc, chui vào trong cơ thể hắn ta.