Triệu Đại Đạo khó hiểu: "Tại sao?"
"Hoang Châu Vương điện hạ là con trai duy nhất của đại công chúa." "Cũng là huyết mạch duy nhất của hoàng thất Tiền Tần."
"Đại công chúa không nói cho ngài ấy biết còn có thể nói cho ai?"
Đỗ Quân đứng lên, trong mắt hiện lên sự sành sõi: “Lão Đao, ta hỏi ông, nếu ông biết nói cho con trai ông một bí mật sẽ biến nó thành một miếng thịt lớn, bị vô
chút máu thịt nào.” “Thì ông có kể cho nó nghe bí mật này không?”
Triệu Đại Đạo lắc đầu: "Không."
Đỗ Quân gật đầu: “Nếu ta là đại công chúa, ta cũng sẽ không làm thế.”
“Cho nên, Hoang Châu Vương hạ trước khi rời khỏi đế đô chắc chắn không biết bí mật về kho báu truyền thế.”
"Đúng không?"
"Vương gia?"
Hạ Thiên thẳng thắn nói: "Đúng vậy!" “Quả thật mẫu phi không nói cho bản vương chuyện về kho báu truyền thế.”
"Có lẽ ngay cả mẫu phi cũng không biết."
"Nhưng trên đường đi, bản vương đã nghe thấy, cũng tìm được một ít manh
"Vì vậy ta muốn hỏi hai vị lão tổng đốc, có phải kho báu truyền thế Tiền Tân ở Hoang Châu đúng không?”
Đỗ Quân và Triệu Đại Đao nhìn nhau rồi im lặng. Hạ Thiên hơi nhướng mày: “Đây coi như là im lặng thừa nhận sao?”
"Rất tốt!"
"Nếu như sau này bản vương tìm được kho báu truyền thế Tiền Tần, hai người xem như lập công đầu."
"Chờ lát nữa ta sẽ phái người gửi tin cho Bạch Phượng ở thành Hoang Châu, nói rằng... tổng đốc Đỗ Quân và tổng đốc Triệu Đại Đao đã quyết định đầu quân cho bản vương, sẽ giúp bản vương tìm kiếm kho báu truyền thế của Tiền Tân ở Thập Vạn Đại Sơn.”
"Sau đó cùng bản vương chiến đấu chống lại đại quân Thiên Lang."
Hạ Thiên vừa nói lời này, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị: "Các ngươi nói xem, bản vương nên phái ai đây?"
"Phái Bạch tổng quản của vương phủ ta đi có được không?”
"Ôi."
Đỗ Quân khế thở dài: "Hoang Châu Vương điện hạ, xin đừng thăm dò nữa." "Bọn ta thật sự không quen biết Bạch tổng quản của vương phủ."
"Thứ cho lão phu nói thẳng, ngài nghi ngờ tổng quản của vương phủ như thế, chẳng lẽ không sợ... Bạch tổng quản sẽ nghĩ ngợi trong lòng sao?”
Hạ Thiên nhìn về phía cửa lều: “Tiểu Bạch là người thân cận nhất của bản vương, nếu hẳn có chuyện gì giấu bản vương... Bản vương mới là người phải nghĩ ngợi trong lòng.”
"Các ngươi không cần trả lời, ta sẽ coi như các ngươi đã trả lời."
Khóe miệng Triệu Đại Đạo giật giật: "Hoang Châu Vương, bọn ta chưa từng nói gì cả."
Hạ Thiên lắc đầu: “Không, các ngươi đã nói rồi.”
"Các ngươi nói, thật ra có chín long mạch ẩn giấu trong Thập Vạn Đại Sơn. Trong đó có tám long mạch giao long, chỉ có một long mạch là chân long."
"Bên trong tám động long mạch giao long này đều có kho báu quý giá."
"Tuy nhiên, chỉ có trong xào huyệt của long mạch chân long mới có kho báu truyền thế thực sự."
"Bản vương sẽ nói cho Bạch Phượng, là các ngươi dẫn bản vương tới xào huyệt của giao long ở đây, lấy được một trong tám kho báu giao long."
"Mà sở dĩ các ngươi đầu quân cho bản vương là vì muốn mượn trí tuệ của bản vương để lấy được kho báu chân long."
"Lấy được kho báu chân long."
Triệu Đại Đạo kinh hãi: "Lão Quân, ta không hề nói gì cả." “Ngươi cũng không nói gì phải không?”