Mục tiêu: Hoang Châu! Lúc này.
Lính liên lạc do Lý Kiếm phái đi cưỡi ngựa chạy như bay đến, cất cao giọng hét lên: "Mông Cuồng tướng quân ở đâu?"
Ánh mắt của thiếu niên tuấn tú sáng ngời, tháo lệnh bài ở bên hông xuống, ném qua: "Ta đây!"
Lính liên lạc kiểm tra lệnh bài, đưa một phong thư đến rồi đánh ngựa rời đi.
Bên cạnh, một cao thủ võ đạo tò mò đặt câu hỏi: "Mông Cuồng, ngươi là tướng lĩnh trong quân sao?”
"Đúng thế!"
Khóe miệng Mông Cuồng nở một nụ cười gian xảo: "Ta vốn dân binh ở phương bắc, nhưng mà bên kia không có chiến tranh, cho nên xin phép trở về nhà thăm người thân, đúng lúc biết được Hoang Châu Vương hạ lệnh sát phỉ, lúc này mới triệu tập các vị anh hùng hảo hán cùng nhau giết đạo tắc, tiện thể dùng đầu của đạo tặc, lấy thêm chút tiền!"
"Thì ra là thết" Các cao thủ võ đạo lại càng tôn sùng Mông Cuồng hơn.
Không chỉ bởi vì Mông Cuồng là cao thủ giết chóc mà còn vì hẳn ta là một vị tướng dũng mãnh chinh chiến trên sa trường.
Quân đội phương Bắc đều là những kẻ cứng rắn, từng chiến đấu với bọn người man rợ trong núi rừng sâu phương Bắc, đều là những người mạnh mẽ cứng cỏi.
Mông Cuồng mở phong thư ra, đọc thư xong thì hét lớn: “Các vị hảo hán, ta vừa nhận được thông báo từ quân đội, ngày đó Lang nhân đã tập trung ở bên cạnh Hoang Châu, chuẩn bị xâm chiếm Hoang Châu, muốn giết chết Hoàng Châu Vương, giết chết anh em Hoang Châu của ta, làm nhục chị em Hoang Châu của ta"
“Hoang Châu Vương đã ra lệnh giết Lang ở Hoang Châu, nếu giết một Lang ky binh, có thể được mười hai bạc.”
"Mười hai?" Số tiền này có thể uống được mấy vò rượu ngon!
Hiệp khách giang hồ, hành tẩu giang hồ là bởi vì có một trái tim không thể chịu được sự cô đơn, thích cuộc sống kích thích.
Tâm tư ban đầu của họ là hành hiệp trượng nghĩa.
Tiếp theo là kiếm tiền một cách vui vẻ, không bị ép buộc, hưởng thụ sự kích thích.
Họ đều là những người treo đầu vào thắt lưng. Họ đều là những người có thể lên chiến trận chém giết người.
Họ đều là những người không cần huấn luyện cũng đủ để chiến đấu, là người có sức lực chiến đấu.
Họ là những người mà Hoang Châu đang cần ngay lúc này.
Mông Cuồng tiếp tục nói: “Hoang Châu Vương nói, anh hùng vĩ đại thì vì đất nước vì dân, anh hùng nhỏ thì vì bằng hữu vì làng xóm.”
"Hoang Châu Vương đã chém rồng thần ở Hoang Châu, thề rằng cùng tồn vong với Hoang Châu, quân Thiên Lang không lùi thì hắn không lùi, vì nước mà
quyết tử chiến ở Hoang Châu!"
"Hắn là hoàng tử, là Hoang Châu Vương, nhưng mà ta nghĩ rằng, hắn mới là đại hiệp chân chính!"
"Các ngươi có đồng ý đi theo không?"
Những ánh mắt của những cao thủ võ đạo sáng bừng lên, thì thào nói: "Đại hiệp, vì nước vì dân, vì nước vì dân!"
"Hoang Châu mới là nơi mà những hiệp khách như chúng ta nêu cao tên tuổi!"
"Đi!"
"Ai không đi thì là kẻ hèn nhát!”
Trong đội hiệp khách này, có rất nhiều cao thủ từ quân phương bắc "tình cờ" xin phép đi thăm người thân, đều ồn ào nói: "Đi, đi đến Hoang Châu, đi theo Hoang
Châu Vương, giết Thiên Lang!"
Thấy bầu không khí sôi nổi, Mông Cuồng thúc ngựa chạy như điên: "Đi đến Hoang Châu!"
"Hoang Châu!"
"Hoang Châu!" Không lâu trước đó.
Khắp Cửu Châu của Đại Hạ, có tướng lĩnh của quân phương Bắc xin nghỉ phép về thăm người thân, tình cờ dẫn đầu những hiệp khách tiêu diệt đạo tặc.
Bây giờ.
Họ hét lên rằng họ là những đại hiệp, vì nước vì dân, và dẫn dắt các hiệp khách cưỡi ngựa đến Hoang Châu!
Sức mạnh của hiệp khách thì không nên phá hoại giang hồ.
Sức mạnh của các hiệp khách tlà phải dùng để giết địch trên chiến trường.
Gió bắc đã thổi về tây!
Đi đến Hoang Châu!
Đi đến Hoang Châu!
Đến gặp Hoang Châu Vương, giết Thiên Lang!