Dưới ánh lửa, đôi mắt đẹp của Bạch Phượng lóe sáng, nhìn Hạ Thiên từ trên xuống dưới: “Trông ngươi có vẻ hơi khác.”
Hạ Thiên cười đến mức tao nhã, giống như nhìn thấy bạn lâu năm, tiêu sái xoay một vòng nói: “Có chỗ nào khác ư? Lần trước chúng ta gặp mặt là ở rừng cây nhỏ ngoài Ô Bảo Đào Hoa. Lần này gặp mặt cũng ở trong rừng cây nhỏ. Đều là rừng cây nhỏ và hai người, chẳng có gì khác biệt cả. Có điều...”
Hạ Thiên ngước mí mắt, nhìn chăm chằm Bạch Phượng: “Nếu nói có điểm khác biệt, quả thật cũng có đôi chút.
Lúc trước ngươi tên là thiếu nữ che mặt, còn hôm nay ngươi mặc chiến giáp, là Bạch thành chủ thành Hoang Châu.
Lúc trước ngươi nói chúng ta vừa là địch vừa là bạn, vậy hôm nay thì sao? Là địch hay là bạn?”
Bạch Phượng thả lỏng bước đến bên cạnh đống lửa, rồi ngồi xuống một gốc cây khô, nghịch đống lửa, mặc cho ánh lửa chiếu đỏ gương mặt xinh đẹp của nàng ta: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Sau lưng Hạ Thiên cũng có một gốc cây khô đã sớm chuẩn bị sẵn để cho hắn ngồi.
Sau đó, hai người nhìn mặt nhau, giương cung bạt kiếm.
Hạ Thiên nghiêm túc tỏ rõ thái độ: “Bạch Phượng, nếu ngươi dẫn quân quy thuận bản vương, vậy thì ngươi không những là bạn của bản vương mà còn là chiến tướng của Hoang Châu Vương phủ ta.
Trái lại nếu ngươi dẫn quân tạo phản bản vương, vậy thì là người mà bản vương ắt phải giết, nhất định phải chia thành ngươi chết ta sống.”
Trong đôi mắt đẹp của Bạch Phượng ngưng tụ sát khí: “Tại sao không phải là ta sống ngươi chết?”
Lúc này, trong rừng cây nhỏ dưới ánh trăng, bên cạnh đống lửa, một thiếu niên tuấn tú mặc vương bào ngồi đối diện với một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo giáp đỏ, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm đối phương.
Hai đôi mắt đó đều đẹp đế mê người, phát ra “điện quang” mãnh liệt, va chạm trong không khí.
“Xì xì xì...”
Có điều điện trong mắt hai người không phải là tình yêu, mà là chiến ý hừng hực.
Trong lòng hai người đều không có củi khô. Nếu cưỡng ép muốn nhen lửa, chắc chắn không phải là ngọn lửa mà là chiến tranh.
Toàn thân Bạch Phượng tỏa ra sát ý ngút trời: “Trước tiên nói chuyện của nàng ấy đã. Ngươi đã động vào cơ thể của nàng ấy chưa?”
Đôi mắt sáng của Hạ Thiên chẳng hề né tránh, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nàng ấy đã đi theo chăm sóc cho ta nhiều năm như vậy. Đối với bản vương, ngoại trừ mẫu phi thì nàng ấy là người thân nhất của bản vương trong cuộc đời này. Ta sẽ không tổn thương nàng ấy, cũng không bao giờ để người khác tổn thương nàng ấy nữa.”
Nói đến đây, Hạ Thiên nói từng câu từng chữ: “Cho dù người đó là ngươi - tỷ tỷ ruột của nàng ấy. Ta đưa cho ngươi lá thư kia chỉ là muốn gặp mặt ngươi, cho ngươi một cơ hội để quy thuận bản vương. Bởi vì bản vương không muốn nàng ấy đau khổ trước cái chết của ngươi, cũng như Bạch gia bị diệt vong trong trận đại chiến này. Bằng không thậm chí ngươi còn chẳng thể gặp mặt bản vương mà đã chết ở thành Hoang Châu rồi.”
Hạ Thiên không hề cố ý đe dọa nàng ta. Đây là nguyên nhân thực sự mà hắn muốn gặp mặt Bạch Phượng. Bạch Phượng nghe thấy “nàng” không sao thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ta cảnh cáo ngươi, đây là cuộc chiến giữa chúng ta, ngươi đừng có mà tổn thương đến nàng ấy.
“Hừ..."
Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Ngây thơ. Hành động của ngươi đã sớm tổn thương đến trái tim của nàng ấy rồi. Bạch gia các ngươi đã khiến nàng ấy thương tích khắp mình từ lâu rồi. Ngươi có tư cách gì mà đứng đây cảnh cáo bản vương?”
Khí thế của Bạch Phượng đã suy yếu đi một phần, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Năm đó, phụ thân và ta cũng chỉ bất đắc dĩ để nàng ấy làm con tin để đưa đi. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm cả nhà bọn ta được sống bình an ở Hoang Châu.”
Hạ Thiên khit mũi coi thường: “Thế à? Còn có thể bảo đảm Bạch gia các ngươi giành được một nửa quyền thế ở Hoang Châu đúng không? Cuộc giao dịch giữa các ngươi với đại tổng đốc Hoang Châu đã khiến ta cảm thấy buồn nôn. Rõ ràng các ngươi không có năng lực quản lý Hoang Châu, nhưng lại cố chấp muốn có được quyền lực ở Hoang Châu. Bản vương nói cho ngươi biết, đức không xứng với vị. Nếu các ngươi không quy thuận bản vương thì sẽ có tai họa giáng xuống đầu đấy.”
“Hoang Châu là một vùng đất nghèo rớt mồng tơi. Cần người chẳng có, lương thực cũng không, bạc cũng chẳng có luôn. Rõ ràng không hề có năng lực tạo phản, vậy mà các ngươi cứ khăng khăng vắt óc tìm mưu kế để tạo phản. Như vậy. hậu quả gây ra, ngoài việc hại chết người đi theo và tộc nhân của các ngươi ra thì còn nhận được lợi ích nào không?”
Bạch Phượng chế giễu lại: “Dù sao cũng đỡ hơn một Hoang Châu Vương không quyền, không thế, không người, không bạc cũng chẳng có nền móng như ngươi.”
Trong mắt hắn lóe lên tia khác thường, dời đề ấy đã trải qua những gì không?”
“Ngươi có muốn biết nàng
Ánh mắt của Bạch Phượng đã dịu dàng hơn: “Ta muốn nghe.”
Đống lửa cháy hừng hực.
Hạ Thiên khuấy đống lửa nói: “Nàng ấy nói cho ta biết, lúc trước sau khi nàng ấy bị các ngươi tặng cho đại tổng đốc Hoang Châu, kẻ điên đó sợ nàng ấy sẽ bỏ. trốn nên đã bẻ gãy tay chân của nàng ấy, rồi bỏ nàng ấy vào trong một vại nước lớn, không khác gì bỏ một quả dưa muối. Năm đó, nếu không phải hội chủ Tiềm Long phụng mệnh điều tra Hoang Châu, không thể nhìn nổi nên đã cứu nàng ấy về, rồi được mẫu phi của ta chữa trị bằng bí dược Hoàng cung. Có lẽ bây giờ ngươi còn chẳng thể tìm thấy hài cốt của nàng ấy.”
Khí thế của Bạch Phượng càng suy yếu hơn, vành mắt đỏ hoe: “Chuyện sau đó ta đều biết cả rồi. Cũng chính vì thế, ta mới muốn giết đại tổng đốc, suýt xảy ra một trận đại chiến với ông ta. Nhưng vì đại cục, ta đã nhãn nhịn.”
“Ha ha ha..."
Hạ Thiên liên tục cười khẩy: “Đại cục của các ngươi là dùng sự đau khổ của nàng ấy để đánh đổi à? Nàng ấy nói hôm đó khi tay chân của nàng ấy bị bẻ gãy giống y như bị người khác cầm trăm nghìn châm sắt đâm vào tim vậy. Lúc đó cơn đau kia đã khiến nàng ấy định cắn lưỡi tự sát. Sau đó nàng ấy bị bỏ vào trong vại gốm. Nếu kẻ điên đại tổng đốc kia nhớ đến nàng ấy sẽ cho nàng ấy ăn uống một tí, còn không nhớ đến thì cứ để nàng ấy vừa đói vừa khát.
Mỗi lần kẻ điên đại tổng đốc kia ra ngoài làm việc, nàng ấy sẽ phải chờ đợi không được ăn uống. Lần nào cũng đến khi suýt đói chết mới được cứu về. Nàng ấy ở trong vại gốm đó giống như chó hoang hấp hối đang thoi thóp. Quãng thời gian đó, ngày nào nàng ấy cũng muốn căn lưỡi tự sát, chờ đợi cái chết giáng xuống. Năm đó nàng ấy vẫn còn là một đứa bé chỉ mới mười hai tuổi.”
Tim Bạch Phượng đau nhói, tư thế oai hùng của nữ chiến tướng đã biến mất. Bây giờ nàng ta là một tỷ tỷ đang đau lòng cho muội muội.
Nước mắt không cầm được mà chảy xuống từ trong hốc mắt của nàng ta, mang theo mùi vị mặn chát: “Ta biết. Chuyện sau đó ta đều biết cả.”
Hạ Thiên lạnh lùng lắc đầu: “Không, ngươi chẳng biết gì cả. Năm nay nàng ấy đã mười sáu tuổi rồi, nhưng ngực của nàng ấy vẫn bằng phẳng, không có đặc trưng của nữ nhân. Nhất định là do năm mười hai tuổi đó, nàng ấy vừa mới phát triển cơ thể, nhưng vì đói bụng, đau đớn thời gian dài đã khiến phần ngực của nàng ấy ngừng phát triển. Có lẽ nàng ấy đã trở thành một nữ nhân bị khiếm khuyết cơ thể.”
“Rầm...”
Đột nhiên tim của Bạch Phượng thắt lại, thế là nàng ta đứng dậy, chưởng vào thân cây đại thụ bên cạnh.