“Nhưng mà, lòng của nữ nhân như kim đáy biển, người chỉ có thể hiểu được. một nửa.”
Bạch Phượng sửa sang lại y phục cho muội muội xong, nghiêm túc nói: “Tiểu muội, người Thiên Lang sắp xâm chiếm Hoang Châu, muội đi theo bên cạnh hắn rất nguy hiểm, không bằng theo tỷ tỷ trở về thành Hoang Châu đi!”
“Bây giờ tỷ tỷ đã có năng lực để bảo vệ muội!”
Tiểu Bạch lắc đầu: “Đại tỷ, trong thiên địa này, chỉ có ở bên cạnh Vương gia mới là an toàn nhất!”
“Có người bảo vệ, tỷ không cần lo lắng!”
Bạch Phượng:
Tiểu Bạch nhìn ánh mắt tràn ngập lo lắng của Bạch Phượng, cuối cùng cũng mở lòng một chút: “Đại tỷ, trí tuệ của Vương gia giống như bầu trời rộng lớn đầy sao, sâu không lường được!”
“Hoang Châu là đất phong của Vương gia.”
“Mặc kệ các người đã trù tính gì trong hai mươi năm qua, cũng không thể cướp được khỏi tay Vương gia!”
“Các người không làm được, người Thiên Lang cũng không!”
“Tỷ là con rối của Đại tổng đốc, ta trở về cùng tỷ, chỉ sợ người đầu tiên bị Đại tổng đốc diệt khẩu chính là ta.”
“Thành Hoang Châu là phạm vi thế lực của Đại tổng đốc, làm sao có thể an toàn được?”
“Tỷ thật sự có thể làm chủ được sao?” Những gì Tiểu Bạch nói đều là sự thật!
Trong đôi mắt đẹp của nàng ta lóe lên sự kiên định: “Đại tỷ biết phải làm gì rồi!"
“Muội tiếp tục đi theo bên cạnh Hoang Châu Vương đi!”
Lúc này Tiểu Bạch mới nở nụ cười, lấy một hộp sắt nhỏ từ trong ống tay áo ra: “Bên trong có thuốc giải, có thể giải được độc kiềm chế mà Đại tổng đốc đã hại”
“Là do Vương gia đặc biệt điều chế.”
“Vương gia nói, có thuốc giải này, đại tỷ có thể hoàn toàn khống chế thành Hoang Châu!”
Hai mắt Bạch Phượng sáng lên, cầm lấy hộp sắt: “Hay cho một Hoang Châu Thánh Vương!”
“Mọi thứ đều được sắp xếp rõ ràng cho tal” “Muội đi đi!”
“Muội ra ngoài nói với Hoang Châu Vương, ta phải đưa Đỗ Quân và Triệu Đại Đao đi.”
Tiểu Bạch xoay người rời đi.
Đi được ba bước, nàng ta quay lại, nghiêm túc nào: “Đại tỷ, trong thời loạn thế, khó cầu sống sót!”
“Tỷ và phụ thân đều phải bảo trọng!”
Trong lòng Bạch Phượng ấm áp: “Ta biết!” Không lâu sau đó, Tiểu Bạch rời khỏi rừng cây, trở về bên cạnh Hạ Thiên.
Đỗ Quân và Triệu Đại Đao đi đến cạnh Hạ Thiên, trong lòng vô cùng bất an: “Vương gia, bọn ta đã thua cược, tiền đặt cược kia ngài nhất định phải nhận!”
“Nếu ngài không nhận, bọn ta chết cũng không nhắm mắt!”
Hạ Thiên dở khóc dở cười: “Bổn vương có nhân phẩm của kẻ đánh cược, thứ đã thắng được nhất định không từ bỏ!”
Lúc này Đỗ Quân và Triệu Đại Đao mới thỏa mãn rời đi!
Cùng đi với bọn họ còn có Nhị tổng đốc mà Tô Kỳ mang đến.
Không lâu sau đó, một đám người thúc ngựa chạy như bay rời khỏi khu rừng.
'Tâm ma trong lòng Bạch Phượng đã không còn, đôi chân dài kẹp chặt quanh lưng chiến mã, lộ ra đường cong, tư thế hiên ngang oai hùng: “Dùng tốc độ nhanh nhất trở về thành Hoang Châu!”
“Vâng!”
Võ Nghĩa vừa phóng ngựa vừa cười lớn: “Ta đã biết Hoang Châu Vương này là người tốt trước sau như một mài!”
“Hoang Châu ta lúc trước không còn lựa chọn nào khác.”
“Bây giờ thì có rồi!”
Bạch Phượng cảm giác được gió quanh người, tự lẩm bẩm: “Chúng ta từng có lựa chọn sao?”